Cao H / Giáo Chủ Ma Giáo Bị Thao Rồi

Chương 3

Ước chừng hơn nửa canh giờ, Thanh Hành bị dập lên bờ xuống ruộng, sức cùng lực kiệt, cánh tay đang ôm lấy tấm lưng Cố Tử Kỳ mềm nhũn rũ xuống, ngọc hành thanh tú sau ba lần tiết vẫn tiếp tục co giật dựng thẳng. Cả cơ thể bị kẹp giữa vách đá và l*иg ngực của nam nhân, chỉ còn có thể dựa vào cự vật ngang ngược kia làm điểm tựa mới không ngã xuống. Giọng nói thanh lãnh sau một hồi lãng kêu không ngớt trở nên khàn đặc:

“Đừng……… Từ bỏ……. Tử Kỳ, dừng…… ưm a….. lại…… A a lại muốn……. Đừng đâm nơi đó! Từ bỏ…… Buông ta ra…….. A ha không được…….. Nơi đó, á ưm……” Điểm nhạy cảm lần đầu hưởng thụ cảm giác được chăm sóc chu đáo như thế nào để tâm đến thân thể vô lực, lời nói khuyên can, vách thịt non mềm càng ra sức vận động cắn nuốt lấy dương căn không biết mệt mỏi.

Cố Tử Kỳ là đệ tử đạo môn, một thân chân nguyên thuần dương, lực bền bỉ phải nói là kinh người, đã lâu như thế vẫn chưa tiết lần nào, trái lại vật nhỏ tú khí của Thanh Hành lại một lần nữa chảy ra chất lỏng trong suốt, sợ là vẫn còn có thể tiếp tục bắn. Hắn nhíu mày, thường xuyên xuất tinh sẽ tổn hại đến thân thể, vẫn nên tiết chế lại. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com haddictedzone và dongcuaweii.wordpress.com

Nghĩ đến đây, một tay hắn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của Thanh Hành, một bên thôi thúc chân nguyên trong cơ thể tăng nhanh tần suất luận động, dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương to tức khắc lại lớn hơn một vòng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thanh Hành đau sướиɠ lẫn lộn, chỉ có thể yếu ớt chống đỡ, trong miệng bật ra những câu từ rêи ɾỉ không rõ ràng.

“A a…… Không được, lại, lại lớn…… Á, không, phóng…… A buông ra…… Lại muốn, tay, buông ra…… Ưmm~~ a a cho ta, bắn! Cho ta bắn!!…… Á a, đừng đâm….. đừng đâm nữa! Muốn bắn……” Da^ʍ huyệt bị cự côn thô bạo tàn sát bừa bãi nhận về kɧoáı ©ảʍ vỡ òa xưa nay chưa từng có, du͙© vọиɠ muốn xuất tinh chiếm cứ đại não y, nhưng lỗ tiểu lại bị bịt chặt khiến Thanh Hành sắp hỏng mất gào khóc, thân thể thon dài mềm mại như da^ʍ xà điên cuồng văn vẹo.

Cố Tử Kỳ ôn nhu hôn lên nước mắt y: “Ngoan, chờ ta cùng nhau, nhịn một chút.”

“Ngươi…….. Ưm a…… Nhanh lên, bắn…… a hừ…… bắn cho ta………. Hức hức, a…… Đừng nhanh nữa! Muốn rách ưm…… A a a!!!………. Hừ……. Hỗn đản……. ư……” Da^ʍ thịt trong cơ thể hưng phấn nuốt lấy dương tinh nam nhân, một giọt cũng không bỏ phí, cùng lúc phía trước cũng lại một lần nữa bắn ra dịch nước đυ.c mờ.

Tiêu tốn sức lực quá lớn làm Thanh Hành rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp, độ ấm cùng khí tức của Cố Tử Kỳ không hiểu sao khiến y cảm thấy thật an toàn.

Tỉnh lại một lần nữa đã là sáng hôm sau, Cố Tử Kỳ vừa lúc từ ngoài bước vào, thấy y tỉnh vội đi tới đỡ lấy, hôn lên đôi môi sưng đỏ kia: “Ta vừa mới mua một con ngựa từ đoàn buôn, tình huống hiện tại của em không thích hợp dùng thuật khinh công. Em muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng em. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com haddictedzone và dongcuaweii.wordpress.com

Thanh Hành bị hôn có điểm ngốc, sau đó lập tức phản ứng lại, vành tai trơn bóng lặng lẽ ửng đỏ. “Huỳnh Dương, ta tới xem việc làm ăn nơi đó.

“Được.” Cố Tử Kỳ buồn cười nhìn y, kiềm không được lại hôn lên.

Hai người triền miên một hồi lâu, sau lại dùng chút thức ăn thanh đạm, lúc này mới chậm rãi tiếp tục lên đường.

Thấy trên lưng ngựa được lót đệm dày mềm mại, Thanh Hành có chút cảm động, nhưng vẫn giả bộ duy trì dáng vẻ thanh lãnh thường ngày, được Cố Tử Kỳ đỡ lên yên ngựa.

Nghĩ đến tình huống thân thể hiện tại của Thanh Hành, Cố Tử Kỳ cầm cương tận lực thả chậm tốc độ, một bàn tay còn nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng của người trong lòng. Thanh Hành được sờ thoải mái, cả người mềm oặt dựa vào lòng ngực hắn.

Cảnh xuân [*] tươi đẹp.

[*]春光: từ này có hai nghĩa, cảnh xuân (mùa xuân) và “cảnh” xuân =)))))

Huỳnh Dương còn rất xa, may sao trước khi mặt trời lặn hẳn hai người cuối cùng cũng tìm được một trấn nhỏ nghỉ qua đêm. Bọn họ dắt ngựa đi vào nhà trọ lớn nhất trong trấn, nơi đây được trang hoàn lộng lẫy bắt mắt, Cố Tử Kỳ mỉm cười vô hại:

“Lục giáo chủ, bần đạo hai bàn tay trắng……”

“…… Hừ.” Thanh Hành liếc mắt một cái, bước vào cửa không thèm ngoảnh đầu.

Chậc chậc, tức phụ nhà mình tính tình cũng thật lớn….. Cố Tử Kỳ thở dài, cười cười lấy ra nén bạc dặn dò chưởng quầy: “Cho một gian phòng thượng hạng, một bàn đồ ăn nhẹ thanh đạm trực tiếp mang vào phòng. Cho con ngựa ngoài kia ăn no, dùng cỏ khô loại tốt nhất.”

Lời ban nãy chỉ có ý trêu ghẹo mà thôi, Huyền Thiên Đạo căn cơ thâm hậu, đạo thuật y thuật xuất sắc, tuy không đυ.ng đến chuyện kinh doanh nhưng tiền tài vẫn sung túc. Còn nữa, hắn cũng đâu thể yếu thế trước mặt người trong lòng được.

Thanh Hành ngồi trên giường lớn chạm khắc hoa văn cổ xưa, hiếm thấy có chút bẽn lẽn. Nhà trọ không thiếu phòng, nhưng Cố Tử Kỳ lại cố tình khăng khăng đặt một phòng…… Vừa tưởng tượng đến cảnh hai người tối nay cùng giường cộng chẩm, lại nhớ tới một phen mây mưa nơi ôn tuyền trước đó khiến y thẹn thùng mắc cỡ ngay tấp lự, thân thể thế nhưng lại bắt đầu nóng lên. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com haddictedzone và dongcuaweii.wordpress.com

Y có chút luống cuống, thân thể sau khi chân chính được lấp đầy vẫn chưa cảm thấy đủ, ngược lại như si nghiện, tính từ lúc này mới trôi qua một ngày, thắt lưng vẫn còn bủn rủn, vậy mà nơi đó lại bắt đầu cơ khát đòi hỏi.

Tiểu nhị vừa mới thu dọn đồ ăn rời đi, Cố Tử Kỳ cũng đi ra ngoài mua ít lương khô cùng quần áo cho ngày mai, trong phòng chỉ còn một mình y nặng nề thở dốc.

Thanh Hành mặt ửng hồng ngồi trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là chào thua thân thể đói khát đang một mực kêu gào, buông xuống màn chắn, bắt đầu chậm rãi vuốt ve thân thể đã nóng như lửa đốt.

Quần áo bị lung tung cởi xuống làm đệm lót dưới thân, Thanh Hành nằm sấp giữa vải dệt, cong lên cánh mông mượt mà no đủ, ngón tay thuần thục xoa ấn nếp uốn ngay lối vào, chỉ chốc lát đã nghe được bên trong vọng ra tiếng nước chóp chép ướŧ áŧ….. Nhanh như vậy đã chảy nước rồi…… Y xấu hổ nghĩ, ngón tay đã bắt đầu mất tự chủ đảo vòng quanh trong cơ thể, vách thịt bị cọ xát không ngừng co bóp, muốn hút lấy dị vật xâm nhập chạm vào địa phương sâu nhất mới được nếm qua trái cấm….

“A ha…… Không đủ…… Nơi đó, ngứa quá…… Làm sao, ưm không chạm tới…… A hừ, tao, tao tâm ngứa…… A a, không được, muốn…… Muốn thứ càng thô, càng dài…… CᏂị©Ꮒ ta a…… A a……” Ngón tay không được, ngón tay căn bản đυ.ng không chạm tới nơi sâu thẳm khiến y dục tiên dục tử kia…… Thân thể càng thêm tham lam, không chịu thỏa mãn với ngón tay an ủi.

Địa phương sâu thẳm gọi là tao tâm kia dường như hồi tưởng lại kɧoáı ©ảʍ bị xâm phạm, trống rỗng ngứa đến nổi điên, từng cỗ chất lỏng tuôn đổ không ngừng, chẳng nề hà ngón tay ngăn chặn mà tràn ra ngoài miệng huyệt, chảy xuống đùi non cùng vải quần áσ ɭóŧ bên dưới. Nhưng y nào bận tâm, trong đầu không ngừng hồi tượng hình ảnh y bị Cố Tử Kỳ thao làm, chảy nước miếng bất lực kêu tên Cố Từ Kỳ, cái mông liều mạng dẩu về sau đón ý hùa, ngón tay cũng càng thêm dùng sực thọc vào sâu bên trong, nhưng vẫn không thấy đủ….. Làm sao cũng không thể chạm tới địa phương đang ngứa như điên kia……

Cố Tử Kỳ tay ôm một đống đồ, ngơ ngác đứng bên mép giường, cách một tầng màn che đều có thể Thanh Hành dâʍ đãиɠ lắc mông đùa bỡn bản thân, nghe y nhỏ giọng nức nở gọi tên mình, lý trí Cố Tử Kỳ lập tức đứt phụt. Hắn một phen xốc lên màn che, đè lên người đối phương…

Hết chương 3.