Cảm nhận được đầu lưỡi đinh hương mềm mại chui vào trong miệng hình rắn của mình, thân rắn của Liễu Nghiên Sơ hơi cương lại một chút.
Nhưng đột nhiên, anh phát ra một tiếng cười nhạo.
Cái đầu rắn to như thùng nước hóa thành đầu đàn ông với mái tóc trắng dài, phía dưới đầu rắn cũng biến thành l*иg ngực trần trụi của một người đàn ông.
Liễu Nghiên Sơ lùi về sau một bước, năm ngón tay trắng nõn thon dài vươn ra, nắm lấy gương mặt Trần Tiểu Nhã, ép buộc cô nằm trong sự khống chế của anh.
Trần Tiểu Nhã ngơ người luôn. Mới rồi rõ ràng cô còn đang hôn môi với anh mà, sao mới chỉ trong nháy mắt mặt cô đã bị năm ngón tay lạnh băng kéo ra rồi. Con rắn trước mắt còn biến thành nửa người nửa rắn nữa chứ?
Có điều, hình thái nửa người nửa rắn của anh cũng đẹp quá đi, môi mỏng mũi cao, ngũ quan trên gương mặt không có cái nào không đẹp, diễm lệ kinh người, một vẻ đẹp ma mị kỳ dị. Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy đẹp một cách nguy hiểm tột cùng, giống như một con dao nhỏ sắc bén. Mã cũng bởi vì khí chất sắc bén này mà khiến cho anh có yêu diễm hơn nữa cùng không hề nữ tính chút nào.
Cô thân là nhân tài của Học viện điện ảnh, nhìn đủ thể loại trai đẹp trong và ngoài giới giải trí rồi nhưng chưa có một ai có thể so sánh được với anh!
Cô còn chưa kịp tỉnh táo lại, chỉ thấy con rắn đã biến thành người đàn ông lần thứ hai sáp lại gần cô, khóe môi bày ra một nụ cười đầy ác ý xinh đẹp: “Tần Nhã Phong, có phải cô đã quên rồi, chạm vào nước miếng của Xà yêu, trong vòng mười hai canh giờ cần phải giao cấu với Xà yêu. Bằng không huyết mạch sẽ bạo nổ mà chết. Cô hôn ta, là muốn định lấy thân nuôi rắn, hay là, vốn dĩ cô không phải cô ta?”
Một câu cuối cùng, phảng phất như một tiếng sấm sét giữa trời quang, thẳng tắp bổ về phía Trần Tiểu Nhã, khiến sau lưng cô toát một mảng mồ hôi lạnh!
Trong nguyên tác, nguyên chủ chỉ là một nhân vật qua đường, trong sách cũng chẳng cho cô và cô của kiếp trước có bao nhiêu đất diễn. Thế nên sau khi Trần Tiểu Nhã nhìn thấy Liễu Nghiên Sơ rồi thì căn bản là không nhớ được nước miếng của rắn còn có thể thúc tình, cũng không nhớ tới bản tính của rắn vốn da^ʍ. Lúc trước Liễu Nghiên Sơ vốn thích kiếp trước của nguyên chủ là Tần Nhã Phong như thế, vậy không có lẽ nào không muốn chạm vào cô ta. Nếu Liễu Nghiên Sơ có thể giữ được thân xử nam trước khi gặp được nữ chính, vậy tất nhiên là Tần Nhã Phong không muốn nảy sinh quan hệ với anh rồi. Thậm chí còn chán ghét Liễu Nghiên Sơ động vào, cảm thấy thân xà của anh vô cùng dơ bẩn!
Mà có khi đây cũng là nguyên nhân vì sao Liễu Nghiên Sơ lại để những yêu ma quỷ quái có nguyên hình dơ bẩn xấu xí hơn anh vô số lần tới gian da^ʍ nguyên chủ để trả thù như trong nguyên tác đi!
Tần Nhã Phong ghê tởm anh, ghét bỏ anh, nhưng mới rồi cô lại chủ động hôn anh, khó trách lần đầu tiên Liễu Nghiên Sơ gặp mắt đã nổi lên lòng nghi ngờ với cô!
Cũng do thời gian cô xuyên tới đây quá ngắn, hơn nữa vẫn rơi vào tình huống nguy hiểm suốt, căn bản là không có thời gian suy xét kỹ mọi chuyện, bằng không sao cô có thể phạm sai lầm cấp thấp thế chứ.
Trần Tiểu Nhã thầm mắng.
Cô không muốn chết, càng không muốn sau khi bị người vạch trần thân phận còn phải chết thảm hơn nguyên chủ. Ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hốc mắt cô phiếm hồng, nước mắt bắt đầu giàn lên: “Nghiên Sơ, em biết, đời trước em đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm. Cho nên đời này anh không tin tưởng em cũng phải. Nhưng người ai cũng sẽ thay đổi. Anh cũng biết đấy, sau khi anh đi rồi, em cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì…”
Đột nhiên giọng cô im bặt, như là nhận ra mình phạm sai, không dám nhìn anh nữa. Lại có vẻ giống như không muốn để người mình yêu nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
Cô hơi cúi đầu, mí mắt che khuất thần sắc trong mắt cô, cũng làm cho nước mắt đảo quanh hốc mắt giờ giống như trân châu đứt chuỗi từng hạt từng hạt rơi xuống trên má.
Không thể không nói, nhân tài của Học viện điện ảnh Trần Tiểu Nhã có kỹ thuật diễn quá tốt. Vốn nguyên chủ có gương mặt cũng đủ xinh đẹp, rõ ràng bị người ta nắm chặt mặt rồi, vừa mới khóc một cái đã như hoa lê đẫm mưa, nhìn thấy mà thương.
“Có liên quan gì tới ta đâu?” Liễu Nghiên Sơ bình tĩnh nhìn cô rơi lệ.
Sau khi anh chết, đúng thật là Tần Nhã Phong bị người quyền quý ghét bỏ, kết cục thê thảm. Nhưng cô ta sống không tốt còn có thể thống khổ hơn anh sau khi chết hồn phách bị nhốt trong thân thể, ngày ngày chịu hình xuyên tâm sao?
“Hôn ta, cô cứ chờ chết đi.” Một chồi non màu xanh lục chậm rãi leo lên cơ thể Trần Tiểu Nhã, giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại như vỗ về Trần Tiểu Nhã đã nổi lên du͙© vọиɠ đỏ ứng mặt vì nước miếng của rắn, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Nhưng trên gương mặt diễm lệ bức người của anh lại đang châm biếm, thậm chí giống như ác ma mà hướng dẫn cô: “Hoặc là, cô có thể tìm mười mấy gã đàn ông tới thử xem, biết đâu, độc của cô sẽ được giải.”