Về đêm, trời tối đen như mực. Một chiếc ô tô màu đen đang lái lên núi. Trong khoảng thời gian này, Tần Vũ rất bận rộn, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, cho nên anh muốn cùng bảo bối của mình đi hẹn hò. Tối nay anh sẽ đưa cô lên núi ngắm sao.
Xe dừng lại trên đỉnh núi. Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất ở kinh đô, phong cảnh trên đó tuyệt đẹp, là nơi tốt nhất để ngắm mưa sao băng. Bất cứ khi nào mưa sao băng đến, một số lượng lớn các nhà thiên văn học sẽ tập trung tại đây, thiết lập kính viễn vọng để ngắm mưa sao băng.
Đêm nay trời đẹp, bầu trời đầy sao. Tần Vũ cùng Tần Uyển ngồi ở trong xe, mở mui xe, nhìn bầu trời đầy sao. Những ngôi sao trên bầu trời vô cùng xinh đẹp, giống như những viên đá quý thắp sáng cả bầu trời đêm.
“Trời đầy sao thật là đẹp…” Tần Uyển không khỏi tán thưởng.
Tần Vũ nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái bên cạnh, nghe giọng nói hưng phấn của cô, trong lòng tràn đầy dịu dàng, cảm thấy bầu trời đầy sao cũng không bằng nửa phần bảo bối của anh.
“Anh.. Anh xem, bên kia có chòm sao Liệp Hộ kìa!” Tần Uyển hưng phấn nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, thật lâu cũng không nghe người đàn ông đáp lại, cô có chút nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đang si mê nhìn cô nói: “Tần Uyển... em thật đẹp…”
“Anh…” Tần Uyển kiều diễm gọi anh, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng.
“Tần Uyển…” Tần Vũ tiến lại gần cô, hôn lên môi cô.
Chiếc lưỡi của người đàn ông tiến quân thần tốc, bá đạo đẩy hàm răng đang ngậm chặt của cô gái ra, đảo qua đảo lại, không buông tha chút ngọt ngào nào trong miệng cô gái nhỏ.
Cô gái bị nụ hôn của anh làm cho sắp không thở nổi, hơi giãy giụa, động tác trên môi người đàn ông dịu đi, anh dịu dàng hôn cô cho đến khi cả người cô mềm nhũn.
Không biết lúc nào, chiếc ghế bị anh hạ thẳng ra, cô bị người đàn ông đè lên người, người đàn ông cắn xương quai xanh tinh xảo của cô, dùng bàn tay to vén váy của cô lên, mò mẫm vào nơi giữa hai chân cô. Cơ thể cô rất nhạy cảm, mới chạm nhẹ đã chảy nước, vừa rồi bị người đàn ông hôn, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tiết ra, hiện tại hạ thể của cô đã ướt đẫm một mảnh.
Cho nên khi người đàn ông đưa tay chạm vào chất lỏng, anh không hề ngạc nhiên, còn cười tủm tỉm nói: “Uyển Uyển ướt rồi…”
Tần Vũ khẽ nâng nửa người dưới của cô lên, cởi chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng của cô ra, dán môi mình vào môi cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Uyển Uyển, giúp anh hai cởi đồ được không?” Anh nắm lấy tay cô, đưa tay cô đặt lên đũng quần của anh, để cô cảm nhận khát vọng của anh.
Cô ngoan ngoãn cởi khuy quần âu của người đàn ông, tiếp theo là chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, cho đến khi thứ đó của người đàn ông tiếp xúc với cô mà không có gì ngăn cách.
“Uyển Uyển giỏi quá, vòng tay qua eo anh hai đi, anh muốn tiến vào…” Vừa dứt lời, cự vật của người đàn ông đã nóng lòng muốn xông vào trong tiểu huyệt ẩm ướt của cô.
“A…” Cô gái nhỏ rêи ɾỉ, tiểu huyệt theo bản năng co rút.
“Bảo bối, thả lỏng, kẹp chặt quá…” Người đàn ông kìm nén cảm giác muốn xuất tinh, chậm rãi di chuyển.
Trong không gian xe nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng da thịt va chạm cùng tiếng thở dốc của đôi nam nữ, trong màn đêm yên tĩnh càng vang dội rõ ràng hơn.
“Aha... anh, nhẹ thôi... mạnh quá... ưm…” Cô gái nũng nịu van xin.
Người đàn ông đưa đẩy thật mạnh, tiểu huyệt chảy ra một mảng lớn mật dịch, làm cho chỗ ngồi bằng da bên dưới ướt đẫm.
Qυყ đầυ nghiền áp mị thịt trơn ướt chặt khít, đâm thẳng vào sâu trong hoa huyệt của thiếu nữ. Bên trong ướŧ áŧ và chật hẹp, vách động mấp máy co rút quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, mỗi lần anh tiến vào đều cảm thấy sung sướиɠ tột độ.
Tần Uyển cảm nhận được cự vật của người đàn ông đang cọ vào mị thịt trơn ướt, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng từng đường gân guốc đang phập phồng trên thân gậy, phần đỉnh to lớn của người đàn ông ác ý nghiến vào điểm G, va chạm làm cô sướиɠ đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tràn lan.
Cô gái kiều diễm rêи ɾỉ dưới thân người đàn ông, đồng thời vặn vẹo cặp mông nhỏ nhắn phối hợp với lực đẩy của người đàn ông, để anh có thể tiến vào sâu hơn.
“A ha... sâu quá... Anh ơi... ưm…” Cô gái nhỏ giọng cầu xin, hai mắt mê mang, hai chân thon dài trắng nõn mềm mại bị người đàn ông tách ra đến cực hạn, chịu đựng từng cú thâm nhập yêu thương của người đàn ông.
Miệng huyệt đã bị cắm đến mức đỏ ửng, nơi giao nhau của hai người, dịch tình bị bào mòn hóa thành từng vòng bọt trắng mịn, người đàn ông hung hăng va chạm, hận không thể nhét cả hai viên tinh hoàn vào trong.
Cả chiếc xe rung lắc dữ dội, trong không gian nhỏ hẹp, người đàn ông nắm chặt lấy vòng eo thon thả của cô gái, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không ngừng đâm mạnh vào tiểu huyệt khít khao của cô gái, tốc độ ngày càng nhanh hơn, bức cô gái nhỏ chịu thua.
“Ưʍ... Không chịu nổi... anh ơi... Muốn ra…” Cả người cô gái tê dại, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tập trung ở bụng dưới như sắp bùng nổ.
“Ưm… Ra đi!” Người đàn ông điên cuồng thúc vào hàng chục lần, cho đến khi cô gái đạt cao trào, anh mới đâm mạnh vào miệng tử ©υиɠ để xuất tinh.
Sau cao trào, trong xe chỉ còn lại tiếng thở hổn hển trầm thấp của hai người. Cô nép mình trong vòng tay Tần Vũ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô mới sực nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Anh ơi, chúng ta làm vậy có thể có thai không anh?”
Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, bọn họ đều thích xuất tinh vào trong, sau đó nhất quyết chặn côn ŧᏂịŧ trong huyệt của cô không chịu rút ra, Tần Uyển có chút lo lắng mình sẽ mang thai.
Nghe cô gái hỏi xong, người đàn ông nhướng mày: “Uyển Uyển không muốn có con sao?”
“Không phải đâu, chỉ là em còn trẻ, chưa muốn có con sớm như vậy…” Cô gái bĩu môi nói.
“Uyển Uyển yên tâm, em sẽ không mang thai đâu, tụi anh đều đã sử dụng biện pháp an toàn…” Người đàn ông nói, trên mặt mang theo nụ cười ái muội: “Nếu như Uyển Uyển mang thai, bọn anh không thể chạm vào em được nữa, vậy thì sao có thể làm cho Uyển Uyển sướиɠ được?
“Anh hai…” Cô gái bất mãn kêu lên: “Anh nghiêm túc chút đi được không…” Người đàn ông sung sướиɠ cười thành tiếng.