Không lâu sau đại hội thể thao, Đại học Đế Đô tung tin rằng Cung Tuấn Hi và Mục Hiểu Nguyệt của trường trung học này đang hẹn hò với nhau! Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng Cung Tuấn Hi thời trung học đã từng tuyên bố không yêu đương, điều này làm tan nát trái tim của vô số nữ sinh trong trường, hiện tại anh ta cùng với Mục Hiểu Nguyệt yêu đương, điều này càng khiến trái tim họ vỡ tan hơn.
Cung Tuấn Hi ôn tồn lễ độ, nụ cười luôn nở trên môi, mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân. Hơn nữa, anh ta có gia cảnh tốt, học lực giỏi, là học sinh giỏi trong mắt thầy cô và là con ngoan trò giỏi trong mắt các bậc phụ huynh. Làm thế nào một người hoàn hảo như vậy có thể không được các cô gái yêu thích cơ chứ?
Mỗi ngày anh ta đều nhận được vô số thư tình và quà, vô số nữ sinh tỏ tình với anh ta, nhưng anh ta đều lịch sự từ chối mà không làm tổn thương lòng tự tôn của các nữ sinh đó, vì vậy, ngay cả khi những nữ sinh bị anh ấy từ chối, họ cũng không buồn mà chỉ càng ngưỡng mộ anh ta hơn.
Nhưng mà hiện tại, tin tức anh ta và Mục Hiểu Nguyệt đang yêu nhau bị lộ ra, ban đầu, hầu hết mọi người đều không tin, cho rằng đó chỉ là tin đồn, sau một thời gian, hai người họ công khai xuất hiện trước mặt mọi người, còn có những hành động rất thân mật với nhau, các nữ sinh khác không thể chấp nhận được, nhưng hình ảnh của Cung Tuấn Hi trong tâm trí họ rất tốt, nên họ vẫn chúc phúc cho mối quan hệ của anh.
Trong nhà ăn.
“Oa, hôm nay có thịt kho tàu này…” Chu Viện Viện nhìn đĩa thịt to trước mặt, nước miếng chảy ròng ròng.
“Viên Viên, đây là nhà ăn, chú ý hình tượng chút đi..” Tần Uyển bất đắc dĩ nói.
Chu Viện Viện xấu hổ “Ừ” một tiếng, đồng thời kiềm chế bản thân.
Hai người vừa mới ngồi xuống, ở cửa căn tin liền truyền đến một trận ồn ào.
“Xem kìa, đó là học trưởng Cung…”
“A... đẹp trai quá đi…”
“Đúng vậy, người bên cạnh anh ấy là bạn gái của anh ấy đấy, tớ thấy học trưởng Cung đối xử với cô ấy rất dịu dàng…”
“Giá như tớ có một người bạn trai đẹp trai như vậy…”
…
“Có gì đặc biệt đâu, cái người Cung Tuấn Hi kia đúng là không có mắt nhìn nên mới yêu Mục Hiểu Nguyệt…” Chu Viện Viện bĩu môi, cô ấy không quen nhìn bộ dạng này của Mục Hiểu Nguyệt.
Tần Uyển chỉ bất đắc dĩ cười cười, không nói lời nào. Không lâu sau, Chu Viện Viện bắt đầu lo lắng: “Uyển Uyển nhìn kìa, Mục Hiểu Nguyệt đang đi về phía chúng ta…”
Tần Uyển ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Mục Hiểu Nguyệt đang đi về phía mình, đối diện Chu Viện Viện có hai chiếc ghế.
“Uyển Uyển, Viện Viện, bọn tớ ngồi ở chỗ này có phiền các cậu không?” Mục Tiểu Nguyệt nhẹ giọng nói.
Chu Viện Viện vừa định nói là phiền, nhưng Cung Tuấn Hi lại nói: “Hai bạn học, trong căng tin không còn chỗ nào khác, có thể cho chúng tôi ngồi ở đây được không?”
Trước yêu cầu của mỹ nam, Chu Viện Viện không chút chí khí thay đổi lời nói: “Đương nhiên là có thể rồi..”
Vậy là hai người họ ngồi xuống phía đối diện. Trong bữa ăn, Cung Tuấn Hi tỏ ra rất quan tâm đến Mục Hiểu Nguyệt, bóc vỏ tôm cho cô ta, làm hết việc này đến việc khác vì sợ cô ta ăn không ngon, trong khi Mục Hiểu Nguyệt nhìn Cung Tuấn Hi trìu mến, Chu Viện Viện ở phía đối diện cảm thấy đau xót cho bản thân, còn Tần Uyển thì vô cùng bình tĩnh.
Sau khi Tần Uyển và Chu Viện Viện ăn xong liền rời đi trước. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, hai người trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Tần Uyển và Chu Viện Viện sống ở nhà, nhưng họ không về vào buổi trưa, vì vậy họ đăng ký ký túc xá trong trường.
Khi Tần Uyển sắp ngủ, âm thanh của hệ thống vang lên: [Ký chủ, ký chủ, tỉnh lại đi, có tình huống!]
Tần Uyển mở mắt ra: [Tình huống như thế nào? Xảy ra chuyện gì?]
Hệ thống thần bí nói: [Là về Cung Tuấn Hi và Mục Hiểu Nguyệt, ở khu rừng cây nhỏ bên kia, ký chủ nhìn thấy nhất định sẽ không hối hận…]
Lòng hiếu kỳ của Tần Uyển nổi lên, cô đứng dậy đi đến rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây nhỏ.
[Có thấy gì đâu, hệ thống, cậu lừa tôi sao?] Tần Uyển vừa đi vừa nói.
[Ký chủ tạm thời đừng nóng, từ xưa đến nay rừng cây là nơi tốt để nɠɵạı ŧìиɧ, đợi một chút là cô sẽ nhìn thấy thôi…] Hệ thống chậm rãi nói.
Tần Uyển bán tính bán nghi, tiếp tục đi vào sâu hơn, lúc này, cô nghe thấy cách đó không xa có tiếng sột soạt, cô tiến lại gần, nấp sau một gốc cây lớn, vị trí này cho phép cô có thể nhìn rõ ràng xung quanh, hết thảy đều không thể phát hiện. Cảnh tượng trước mắt khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.
Mục Hiểu Nguyệt dựa lưng vào một cái cây lớn, bị người đàn ông trước mặt chơi đến dục tiên dục tử. Người đàn ông đó không ai khác chính là Cung Tuấn Hi. Chỉ là bộ dạng bây giờ của anh ta khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng trước mặt mọi người mà thôi.
“Con điếm nhỏ, ra nhiều nước như vậy, chắc đã bị nhiều thằng đàn ông chơi qua rồi phải không?” Cung Tuấn Hi vẻ mặt dữ tợn, thắt lưng không ngừng đâm vào tiểu huyệt của người phụ nữ.
“Ưʍ...tuyệt quá...sướиɠ chết em mất…” Mục Hiểu Nguyệt không ngừng la hét, bộ ngực lớn của cô ta không ngừng đung đưa.
Tiếng nước phụt phụt không ngừng vang lên, trên mặt đất tích tụ một mảng lớn, quần áo của Mục Hiểu Nguyệt treo lủng lẳng trên người, váy dưới thân cuộn lên đến thắt lưng, nơi tư mật giữa hai chân cô là một côn ŧᏂịŧ thô đen của người đàn ông đang điên cuồng đâm rút.
Người đàn ông vừa làm, vừa thô bạo nhào nặn bộ ngực lớn của cô gái.
“A… nhanh lên… anh… bắn cho em đi…” Cô gái rên lớn, hông vặn vẹo tìm kiếm thêm kɧoáı ©ảʍ.
“Mẹ kiếp! Con điếm nhỏ, thả lỏng một chút, muốn kẹp cho anh bắn sao?” Cung Tuấn Hi dùng sức vỗ mạnh vào bờ mông đầy đặn của cô gái, trên bờ mông trắng nõn non nớt nhanh chóng xuất hiện một dấu tay.
Bên trong huyệt của cô gái co rút, người đàn ông gầm gừ nhẹ, càng làm hăng say hơn.
Không bao lâu sau, hai người cùng lúc lêи đỉиɦ. Người đàn ông rút côn ŧᏂịŧ ra, côn ŧᏂịŧ vừa mới phát tiết có hơi mềm xuống, lúc này từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt chảy ra từ tiểu huyệt của cô gái, còn chưa kịp lau sạch, người đàn ông đã nói: “Mau ngồi xổm xuống liếʍ cho anh…”
Mục Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thè lưỡi bắt đầu liếʍ láp, rất nhanh côn ŧᏂịŧ vừa mới mềm xuống lại lần nữa cứng lên, người đàn ông ấn đầu cô gái, nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng cô ta.. Thẳng cho đến khi một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khác trào vào miệng cô ta mới thôi.
Mục Hiểu Nguyệt nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ở khóe miệng cũng không buông tha, vẻ mặt vô cùng dâʍ đãиɠ.
Người đàn ông nhìn Mục Hiểu Nguyệt nuốt sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, hài lòng nói: “Túi và giày phiên bản mới nhất sẽ giao đến cho em vào ngày mai…”
Mục Hiểu Nguyệt vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn Cung thiếu gia…”
“Chỉ cần em phục vụ anh thật tốt, anh sẽ không bao giờ bạc đãi em…” Người đàn ông khiêu gợi bóp ngực cô gái.
Sau khi ổn định xong, cả hai cùng nhau bước ra khỏi rừng cây nhỏ.