Sau bữa tiệc, Tần Hàn lái xe về nhà. Tần Uyển ngồi bên ghế phụ, lúc đầu cô còn vô cùng thích thú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, nhưng thời gian dần trôi qua, cơn buồn ngủ ập đến, sau đó cô ngáp một cái, hai mắt lơ mơ rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Tần Hàn đỗ xe xong quay đầu lại, Tần Uyển vẫn còn đang ngủ say. Anh không khỏi cưng chiều cười một tiếng, ngón tay lướt qua miêu tả đường nét trên khuôn mặt cô. Từ một bé con như búp bê sữa, bây giờ đã trưởng thành thành một cô gái duyên dáng yêu kiểu, thời gian trôi thật là nhanh.
Cặp mày thanh tú, cái mũi cao thẳng, đầu mũi hơi hếch lên, đôi môi anh đào… Anh yêu tất cả những đường nét này. Uyển Uyển... Tần Hàn thầm gọi tên cô trong lòng, một thoáng tình cảm dâng trào trong l*иg ngực, anh không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.
Hương vị ngọt ngào của cô gái khiến anh mê luyến không thôi, người đàn ông không khỏi muốn nhiều hơn nữa. Anh cạy mở khóe miệng cô gái, chiếc lưỡi dài chui vào bên trong khuấy động khuôn miệng mềm mại của cô, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô mà mυ'ŧ lấy.
Với động tĩnh lớn như thế, cô gái từ từ tỉnh dậy, phát hiện thân hình cao lớn của người đàn ông đang bao lấy cô, anh trai của cô đang hôn cô. Cô gái cũng đã sớm quen, cô vòng tay qua cổ người đàn ông, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Sự chủ động của cô gái khiến người đàn ông hưởng thụ không thôi, động tác của anh mạnh thêm vài phần, anh phóng đãng mυ'ŧ lấy lưỡi cô gái, đem nước bọt của mình trao đổi cho cô. Khi hai đôi môi quyến luyến rời ra, trên đó vẫn còn dính một sợi chỉ bạc, trông vô cùng da^ʍ mỹ.
Tần Uyển dựa vào l*иg ngực của người đàn ông, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim gấp gáp của mình. Một lúc sau, cô chỉ nghe thấy người đàn ông nói: “Uyển Uyển…”
Tần Uyển vô thức đáp lại theo bản năng, người đàn ông nói tiếp: “Tháng sau là sinh nhật em, em muốn quà sinh nhật là gì?”
Con ngươi cô hơi chuyển động, đột nhiên muốn trêu chọc người đàn ông trước mặt: “Anh cả, em muốn toàn bộ tập đoàn Tần thị, anh có nguyện ý giao cho em không?”
“Được... Cái này để anh bảo thư ký bắt đầu chuẩn bị…” Tần Hàn không chút do dự đồng ý, anh thật sự lấy điện thoại ra để gọi cho thư ký.
Tần Uyển giật mình, vội vàng ngăn lại: “Anh cả… Em chỉ đùa thôi…”
“Uyển Uyển không muốn một món quà đặc biệt nào cả, chỉ cần là quà của anh cả tặng thì em đều thích…” Cô nhìn anh với vẻ mặt lưu luyến.
“Uyển Uyển yên tâm, trong ngày sinh nhật của em, bốn người bọn anh sẽ tặng em một bất ngờ…” Tần Hàn cười nói.
Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ hè yêu thích của học sinh đã đến. Sinh nhật của Tần Uyển cũng đến vào một ngày trong kỳ nghỉ hè. Mỗi năm Tần Uyển đều tổ chức sinh nhật cùng gia đình, năm nay cũng không ngoại lệ.
Mẹ Tần nấu một bàn đầy đồ ăn để chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám của cô con gái bảo bối.
“Bảo bối... Sinh nhật vui vẻ…” Sau đó, mẹ Tần bưng ra một chiếc bánh gato do chính tay bà làm. Mẹ Tần không chỉ có tài nấu ăn ngon, mà trong lúc rảnh rỗi còn học làm bánh kem và các loại đồ ngọt.
“Wow… Chiếc bánh đẹp quá! Cảm ơn mẹ…” Tần Uyển lộ vẻ kinh ngạc.
Mẹ Tần nhìn Tần Uyển, ánh mắt tràn đầy yêu thương: Uyển Uyển của bà đã lớn khôn rồi…
“Mấy thằng anh của con là quá đáng, sinh nhật em gái mà không chịu đến ăn cơm…” Mẹ Tần có chút oán giận.
“Ôi... Mẹ đừng trách các anh ấy, bọn họ cũng rất bận rộn nhiều việc mà, hơn nữa các anh nói năm nay sẽ tặng cho Uyển Uyển một món quà đặc biệt…” Tần Uyển mỉm cười khúc khích.
Mẹ Tần cũng chỉ nói miệng như vậy mà thôi, trong lòng bà biết rằng các con trai của bà luôn luôn yêu thương cô em gái duy nhất này, anh em họ đáp ứng mọi yêu cầu của em gái đến mức ngay cả người làm bố mẹ như họ cũng cảm thấy mặc cảm.
Tần Uyển ở lại một lúc, mắt thấy kim giờ sắp điểm chín giờ, thời gian thống nhất với các anh đang đến gần, Tần Uyển liền vội vàng về nhà.
Sau khi trở về nhà, cô chỉ thấy trong nhà tối thui. Tần Uyển cảm thấy có chút kỳ lạ: không phải muốn cô về nhà giờ này sao? Tại sao không có ai vậy?
Lúc này, cô nhận được tin nhắn của Tần Hàn, yêu cầu cô thay y phục trên bàn trà rồi lên sân thượng.
Tần Uyển bật đèn rồ nhìn về hướng bàn trà, trên đó lặng lẽ đặt một hộp quà. Cô lấy lễ phục và đôi giày bên trong ra, sau khi thay đồ liền đi lên sân thượng.
Trên sân thượng cũng không một bóng người, Tần Uyển đang cảm thấy khó hiểu thì xung quanh đã sáng đèn, phát ra tiếng nhạc êm dịu.
“Uyển Uyển…” Một người đàn ông chậm rãi bước tới, đó là Tần Hàn.
“Anh cả… Chúng ta đây là?”Mặt Tần Uyển lộ ra vẻ khó hiểu nhìn anh.
“Uyển Uyển... Anh có thể mời em khiêu vũ một bài được không?” Tần Hàn lịch thiệp đưa một tay ra.
Mặc dù Tần Uyển cảm thấy khó hiểu nhưng cô vẫn đặt tay lên lòng bàn tay của người đàn ông, cả hai uyển chuyển nhảy theo điệu nhạc êm ái.
Sau khi khiêu vũ, người đàn ông nhìn Tần Uyển trìu mến nói: “Uyển Uyển, anh thích em từ lâu lắm rồi, em có muốn làm người phụ nữ của anh không?”
Đôi mắt của người đàn ông thâm tình như thế, trong đáy mắt hiện lên bóng dáng của chính cô, không có nửa điểm giả dối. Bất cứ ai đối mặt với một người đàn ông đẹp trai và giàu có lại còn thực sự yêu mình, thì e rằng sẽ rất khó để nói lời từ chối.
Trong ánh mắt mong đợi của người đàn ông, Tần Uyển nhẹ nhàng gật đầu.