Lợi khí va chạm nhau phát ra thanh âm chói tai, nhiều người bịch kín hai tai mới xem nổi trận đấu.
Lưỡi kiếm vừa chạm nhau đã tách ra, tiếp tục đổi chiến tuyến, tia lữa tứ tung bay nhảy khắp võ đài mà chủ nhân không hề thấy bóng dáng.
"Tốc độ kinh khủng này, còn là người không? "
Nhiều nhân sĩ giang hồ võ công cao một chút miễn cưỡng xem được quyết đấu thế nhưng trên trán họ, mồ hôi tuôn rơi như mưa.
Vận dụng khinh công tốc độ cao, nội lực tiêu hao không phải ít. Ước chừng một chén trà sau, hai nữ hài lần nữa hiện ra, có hơi thở dốc.
“ Nếu cứ tiếp tục, chúng ta đều sẽ bị loại. Bổn công chúa lùi bước trước, ngươi nhận thua, một trăm lượng liền là của ngươi.” Áo bào rách mấy lỗ, thậm chí vạt áo Thượng Quang Phong Linh có nhiều chỗ bị cắt đi, nàng giương lên khóe miệng đỏ tươi mọng nước lộ ra một nụ cười bắt mắt.
Kiếm trên tay vết nứt vỡ loan lổ, Bách Dao Hiên biết nếu tiếp tục đánh kiếm sẽ nát vụng, thắng thua sẽ phân. Nhưng là phải cần thời gian hơn một khắc.
“ Ngươi ít lời thôi, tiếp tục!”
“ Hảo suy nghĩ kỹ, lưỡng bại đối với ngươi cũng không có lợi nha~”
Lưỡi kiếm chạm nhau, một xanh một vàng lần nữa đối chiêu, khí thế chỉ tăng không giảm.
Chợt, khí lạnh từ đâu phát tán, bông tuyết rơi trong mùa thu hòa vào làn gió bay khắp đấu trường.
Sắc mặt hai nữ hài biến đổi, đồng loạt tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. “ Ai?!!”
“Năm sư phụ không hay không biết duy chỉ hai nha đầu miệng còn hôi sữa nhận ra. Hảo Thanh Thành môn đúng là sóng sau xô sóng trước a”
Hai nam nhân vận khinh công đạp đầu người bay xuống, mang mặt nạ bạch lang hai hàng nữ tử theo sau, cuối cùng bạch y thiếu nữ vạt áo tung bay, bông tuyết quấn quanh nàng tựa như tiên tử lạc chốn nhân giang. Chân nàng chạm đất, nhất thời Bách Dao Hiên cùng Thượng Quang Phong Linh đã bị một vòng tròn bao kín.
“ Ma, ma giáo, là ma giáo.”
“ Bạch Lang giáo, Bạch lang giáo hành, hành xử tàn ác. Mau, mau chạy!”
Nam tử anh tuấn một cái phắt tay, toàn bộ kháng đài trên hai vạn người hỗn loạn đã mền nhũng ngã nhào lên nhau.
Năm bóng người như năm tia chớp từ lâu cát bay ra, chắn trước mặt hai nữ hài, Hiên Dũng hung dữ bước tới “ Bạch Lang giáo, các ngươi tới đây làm gì?”
Nam nhân ẻo lã mang mặt nạ Bạch Lang phắt tay, nhất thời đệ tử Thanh Thành môn có ý đồ tấn công xung quanh đều vô lực ngã gục, ngay cả ngũ đại sư phụ sắc mặt đều tái đi.
“ Vô sĩ!”
“ Chửi hay lắm, nếu kẻ vô sĩ này hôm nay máu nhuộm Thanh Thành môn, thử hỏi có ai ngăn cản được.”
Kẻ nói chuyện là nam nhân ẻo lã thân hình, nam nhân anh tuấn tiến lên vỗ vai hắn, âm trầm nói “ Nể mặt giáo chủ, mạng chó các ngươi có thể giữ, nhưng phải nhớ cho kỹ, Thanh Thành môn các ngươi nợ chúng ta. Còn bây giờ..” hắn chuyển hướng nhìn đến Thượng Quang Phong Linh, cười lên quỷ dị.
Giây tiếp theo, hai nam nhân đồng thời phóng tới Thượng Quang Phong Linh, ngũ đại sư phụ sớm đã lườn trước, cùng nhau đối chọi.
Không lâu sau, Tào gia huynh đệ bị đánh bay vào tường, phun ra máu. Nam nhân anh tuấn đã đến trước mặt Hoàng y nữ hài.
Lướt qua người nàng, hắn đá bay Trương Lập đang nổ lực xông lên, chuẩn xác bắt được thanh sắc thân hình nho nhỏ.
Nhận ra ai bị bắt, con ngươi Thượng Quang Phong Linh co rút, lần đầu tiên trước mặt nhiều người bỏ qua hình tượng, thét to “ Mau giữ nàng lại.”
Hơn mười bóng đen từ bốn phương tám hướng xông ra, cùng nam nhân đối địch, tùy thời cứu người.
Nghe được giọng nói quen thuộc thấu vào tim gan, Vu Thanh Phong đôi mắt ửng đỏ, xuyên qua mấy bóng đen, nàng thấy được thân ảnh hoàng sắc kim quang. Theo động tác của nam nhân, cơ thể nàng không ngừng bị sóc nẩy đau đớn, nhưng thủy trung tầm mắt nàng không rời người nọ dù một chút.
Nàng sợ, sợ sẽ không còn cơ hội nhìn nàng nữa.
“ Ngốc tử.” Không biết từ lúc nào Thượng Quang Phong Linh đã tham gia hỗn chiến, trật vật chen trút trong đám người, tìm góc mù của nam nhân, đối với Vu Thanh Phong vương tay ra.
Vu Thanh Phong nâng tay muốn nắm lấy.
Đầu ngón tay chạm vào nhau, một trưởng đánh tới, khóe miệng Vu Thanh Phong trào máu, Thượng Quang Phong Linh bị đánh bay xuống võ đài, ói ra một ngụm máu. Nam nhân không lưu tình đuổi theo muốn đối với công chúa hạ sát chiêu.
Tầm mắt một màu đỏ rực, Vu Thanh Phong dùng sức lực cuối cùng vương tay cách không khí vuốt mặt nàng “ Công chúa....Phong ....Linh” Bóng tối nuốt chửng lý trí, Vu Thanh Phong gụt đầu ngất đi.
Ám vệ bị đánh bại chỉ còn ba người trụ vững, nhận thấy tình hình không tốt bọn hắn buôn tha nhiệm vụ, đổi mục tiêu đem Thượng Quang Phong Linh trốn thoát.
Nhìn phương hướng công chúa đi xa, nam tử anh tuấn tức giận cắn răng, cũng không đuổi theo mà đem người cùng đồng bọn hội hợp.
Tuy ngũ đại sư phụ có thể tạm thời vận khởi nội lực, nhưng thời gian lâu dần trên trán bọn họ lắm tắm mồ hôi.
Lúc này Bạch y thiếu nữ nửa khuôn mặt bị mặt nạ bạch lang bằng ngọc bích che khuất, dù vậy dung nhan tuyệt thế vẫn không hề phai mờ bước ra, nâng tay ra hiệu.
Lập tức toàn bộ người Bạch Lang giáo ngừng động thủ, ngoan ngoãn lui phía sau nàng.
Thiếu nữ tiến lên cùng Vu Tiêu Hào đối mặt.
“ Thời gian qua cảm tạ Vu đại hiệp chiếu cố thân muội, ân tình này Khanh Ngôn nhất định báo đáp.” Trước con mắt kinh ngạc của vạn người, Trần Khanh Ngôn hướng Vu Tiêu Hào cúi người. Rất nhanh nàng xoay người dẫn toàn bộ Bạch Lang giáo rời đi.
Gió lạnh, tuyết tan. Bạch lang giáo đã đi khuất bóng. Vu Tiêu Hào cắn răng điểm huyệt vị cưỡng chế bức ép độc dược, phun ra một ngụm máu đen. Nội lực được giải khai cuồng cuộng chảy trong kinh mạch, hắn cấp tốc vận khinh công, muốn đuổi theo.
Tào Nhân giữ lấy vai hắn“ Ngươi bình tĩnh.”
“ Đó là nữ nhi của ta!”
“ Bạch Lang giáo thủ đoạn độc ác không đến mức dùng dao mổ trâu đi gϊếŧ gà. Ít nhất, mạng Phong nha đầu sẽ không gặp nguy hiểm.” Một đệ tử nội môn vô dụng Tào Nhân không để vào mắt, trái lại Vu Tiêu Hào đuổi theo nhỡ đâu xảy ra chuyện, thật sự là được không bù mất. Hắn thở dài thật sâu, bất lực hiện lên khuôn mặt già “ Huống hồ Vô Tận Hãi vực nguy cấp, chúng ta không thể bỏ mặc.”
Từng là đại hiệp một thời, tinh thần trượng nghĩa vẫn chưa hề phai mờ. Vu Tiêu Hào nghĩ tới bách tính lầm than còn đang cần sự trợ giúp của hắn, chỉ có thể ép lòng theo Tào Nhân trở về lâu cát, tiếp tục bàn bạc.
Trời xanh tắt gió, ánh dương quang chiếu rọi. Hơn hai vạn người vừa trãi qua một trận hãi hùng ngẩn đầu tận hưởng ánh nắng ấm áp. Trước lớp mây đen hai bóng người ngự kiếm lướt bay ngang giữa bầu trời cao, từ dưới nhìn lên, họ như đôi tay của thượng đế xé tan bóng đêm ban tặng ánh sáng hy vọng cho nhân gian.
----“”----
“ Phong... Linh...” môi khô nứt mấp mấy, đôi mi Vu Thanh Phong run run, từ từ mở mắt.
Vết thương trên cơ thể không còn đau như trước làm nàng dễ chịu hơn nhiều lắm, lại thêm tơ lụa thượng hạng thay thế vải bố cũ rách khoát thân, cảm thụ mát lạnh thoải mái trước nay chưa từng có. Không khí lưu chuyển mùi đàn hương thơm ngát , trước mắt phòng óc rộng rãi bố trí tinh tế với trắng là màu chủ đạo, sạch sẻ, trang trọng không thiếu phần sa hoa, lúc trước dù mơ nàng không dám nghĩ đây là phòng của mình.
Vu Thanh Phong ngờ ngợ nhớ mình đã bị ma giáo bắt, tại sao lại có đãi ngộ này.
Phải chăng nàng đã lên thiên đàng?
Cửa giấy cổ kín đóng mở, Bạch y thiếu nữ bước vào nhìn thấy Vu Thanh Phong đã tỉnh, nửa khuôn mặt lộ ra tia vui vẻ hiếm khi biểu lộ “ Khanh Vân, muội tỉnh. Khát nước sao?”
Theo tiếng nhìn đến, dọa Vu Thanh Phong sợ hãi, nàng nhận ra người này. Chính là một trong những người đã tấn công Thanh Thành môn ngày đó. “ Ngươi, ngươi ....” Dĩ nhiên cổ họng khô hóc làm nàng chẳng thể phát ra âm thanh nào nữa, cũng không thể cản nàng rút người vào góc giừơng cảnh giác nhìn bạch y thiếu nữ.
Trần Khanh Ngôn lấy chén trà đến đúng lúc bắt gặp ngốc tử cư nhiên có thể rút vào góc tường đến đυ.ng đầu ngã chỏng ngược như heo quay sữa bị làm thịt, đôi mắt ngấn nước nhìn nàng rồi rơi một giọt lệ cuối cùng chấp nhận số phận lên bàn mổ mà từ giả nhân thế. Đường đường giáo chủ ma giáo tính tình lãnh mạt không kiếm chế nổi mà phì cười, đưa nước tới “ Cô nương ngươi có thể ăn uống béo tốt một chút sao? Bạch Lang giáo chúng ta không thích gậm xương a.”
Rõ ràng lời này đối với hài tử bị bắt vào hang sói có sức dọa nạt rất lớn, nước mắt kiềm chế bấy lâu cuối cùng đã rơi xuống “ Oa~...khụ...khụ.”
Cổ họng khô nứt tới nói còn không được lại bị cưỡng chế khóc lên,Trần Khanh Ngôn sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn này rây hại đến khả năng nói chuyện của Vu Thanh Phong sau này. Nhanh nhanh cho nàng uống nước, ôm vào lòng dỗ nhẹ “ Khanh Vân ngoan, đừng khóc. Tỷ tỷ đùa thôi, khó khăn lắm mới tìm thấy muội, làm sao tỷ nỡ ăn a.”
Ở trong lòng ngực mền mại thơm mùi bạc hà mát lạnh khác xa với Vu Tiêu Hào cứng ngắt đầy mùi mồ hôi, xúc cảm dễ chịu xa lạ nhưng lại không có cảm giác bài xích làm đầu ốc không lớn của Vu Thanh Phong mất phần lớn thời gian thích ứng. Lâu đến mức Trần Khanh Ngôn tưởng nàng đã trực tiếp bị dọa chết đứng thì cái xác khẽ rung rẩy, thần sắc sợ hãi chỉ tăng không giảm hỏi ngược lại làm nàng không biết nên khóc hay nên cười “ Vậy không làm muội muội của ngươi sẽ bị ăn thịt sao?”
Đúng, Vu Thanh Phong vì mạng nhỏ sẽ nhận lại tỷ tỷ. Giải quyết rất nhanh nhưng đây không phải là cách lâu dài, lỡ đâu để lại bóng ma thì không hay rồi.
Trả lời sai, nhỡ dọa sợ muội muội khóc thì làm sao bây giờ.
Thế nhân nói quan tâm quá sẽ loạn quả nhiên không sai. Giáo chủ Bạch Lang giáo lạnh lùng hành sự dứt khoát đến khi gặp muội muội mười năm xa cách lại có những giây phút xoắn xuýt không thôi.
Nhìn đến khuôn mặt cùng mẫu thân quá cố có đến mấy phần tương tự, cảm xúc Trần Khanh Ngôn bất giác dăng trào. Bao năm từ một hài tử nhỏ bé chưa trãi sự đời vắt vả chống đỡ một môn phái, trở che cho vô số người cùng yêu tinh trong cảnh đời chớ trêu cũng là bấy lâu mang trên vai mối thù mẫu thân chết thảm cùng nổi đau xé tim gan của một đứa trẻ mất mẹ nào ai hiểu được.
Hàng đêm nghĩ đến muội muội bị người người đuổi gϊếŧ khi vừa mới lọt lòng, trong khi bản thân ích kỷ vô dụng chỉ biết khóc lóc rung sợ trong vòng bao bọc của các trưởng bối mà chạy trốn, nhìn bằng hữu của mẫu thân từng người từng người chết thảm dưới tay kẻ thù, đến phút cuối cùng của cuộc đời họ vẫn cố bảo vệ nàng, di ngôn ngôn duy nhất lúc lâm trung của ngàn người như một đều chỉ hướng về nàng “ Tiểu giáo chủ, người phải sống...”
Cảm giác bi phẫn cùng bất lực từng chút từng chút nuốt chửng lấy con tim nhỏ bé đầy rẫy vết thương. Trần Khanh Ngôn biết, nếu không có được sức mạnh và quyền thế nàng sẽ mãi mãi là một đúa trẻ khóc nhè luôn cần người che trở. Mà nào ngờ đâu đến lúc có được nó nàng đã lúng sâu vào vũng bùng lầy dơ bẩn đầy tội lỗi, bị nó nuốt lấy rồi đây tương lai sẽ bị xích sắt địa ngục chối buộc không bao giờ có thể thoát ra.
Giáo chủ Bạch Lang giáo bất quá chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi mà thôi, dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có những giây phúc yếu đuối cần người vỗ về.
Và lúc này đây, nàng khóc.
Vùi sâu vào thân thể nhỏ của đứa trẻ nàng vừa mới dỗ, khóc róng lên. Ngược lại còn thê thảm hơn người ta gấp nhiều lần.
Đáng thương Vu Thanh Phong còn muốn bán nước mắt nữa bị dọa nín thinh luôn rồi.
Cái gì đây? Làm ơn đi, nàng mới là hài tử vô tội đáng thương bị một đám lang hổ gϊếŧ người không chớp mắt bắt về làm thịt có được hay không? Làm sao có cảm giác nàng mới là tên vô lại bức ép, hành hạ thiếu nữ yếu đuối khóc róng thế này? Đây mà là ma giáo gì, lệ quỷ thì có!
Mỹ nữ ma giáo đẹp thì đẹp đó, khóc thê lương như vậy dù là kẻ xấu Vu Thanh Phong cũng có động lòng thương cảm thiệt đó nhưng ngực áo đã ướt một mãnh lớn không dễ chịu gì, nàng đẩy đẩy thiếu nữ ra muốn thoát khỏi. Trần Khanh Ngôn ngăn chặn động tác của nàng, lời nói mang theo dầy đặc giọng mũi “ Cho ta ôm muội thêm một lúc.”
“ Ôm thì ôm, nhưng ngươi cho ta y phục khác được sao?” Vu Thanh Phong chỉ chỉ chỗ bị nàng làm ướt “ Hảo khó chịu.”
Trần Khanh Ngôn nâng lên đầu ngón tay phát điểm sáng trắng phẩy phẩy, khí lạnh thổi qua Vu Thanh Phong trợn mắt há hóc mồm trước khung cảnh kỳ quái. Càng kỳ quái hơn nữa chính là...
Ngực áo cư nhiên đã khô!!!
“ Tịnh Thân chú đợi sau khi kiểm tra linh căn, tỷ sẽ dạy cho muội.” Đoán ra nghi hoặc bình thường của phàm nhân lần đầu thấy chút pháp thuật nhỏ, Trần Khanh Ngôn nói.
“ Ngươi, ngươi thật đúng là yêu quái sao?” Cơ thể Vu Thanh Phong sợ tới phát rung từng đợt.
Tu tiên giả kiến thức không khác gì một thế giới hoàn toàn xa lạ với phàm nhân nào có dễ dàng ngày một ngày hai tiếp thu, huống hồ lại là trẻ con còn khó hơn lên trời. Trần Khanh Ngôn buôn tha giải thích, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an Vu Thanh Phong, đem cơ thể đã mười tuổi nhưng so với hài tử bảy tuổi còn muốn nhỏ hơn ôm vào lòng, cằm tựa lêи đỉиɦ đầu nhỏ của nàng, xoa xoa “ Ngoan, đừng nháo nữa. Hảo hảo ngủ, ngày mai muội sẽ hiểu .”
Không biết có phải tình cảm lạ mang tên tình thân huyết mạch tương liên hay không mà Vu Thanh Phong vi chút động tác nhỏ này lại bất giác an tĩnh cực kỳ, Trần Khanh Ngôn rất nhanh hơi thởi đều đều ngủ mất.
Cứ thế một canh giờ trôi qua, Vu Thanh Phong chớp chớp con mắt nhìn dung nhan bình thãn mang mặt nạ ngũ, bản thân bất tỉnh mấy ngày trời lý nào có thể ngủ được, thêm nữa nàng luôn có cảm giác sai sai thế nào ấy.
Tiểu não miên mang suy nghĩ thêm một canh giờ lại một canh giờ.
“ A, ta phải chạy trốn!”
Sau khi tỉnh dậy bốn canh giờ Vu Thanh Phong nhận ra hành động đúng đắng của người bị bắt cóc nên làm gì. Vừa vận Trần Khanh Ngôn bận ngủ đây không nghi ngờ gì là một cơ hội tốt.
Rón rén mở cửa bước ra khỏi phòng, Vu Thanh Phong nhắm đại một phương hướng vận khởi khinh công bay đi.
Trời vào đêm, gió thu nhè nhẹ thổi qua cơ thể mang theo hơi lạnh báo hiệu vào đông. Ánh trăng mờ nhạt không giống trên Thanh Bạch sơn tươi đẹp làm Vu Thanh Phong khó khăn dò đường, cây cối xung quanh cao to trơ trọi mang lại cảm giác thê lương. Vu Thanh Phong không biết mình đã đi bao lâu, trong đan điền nội lực đang có dấu hiệu khô kiệt nàng bất đắt dĩ hạ xuống đi bộ.
May mắn Trần Khanh Ngôn giấu nàng ở nơi vắng vẻ, không gặp phải tuần tra, tiết kiệm được chút sức lực. Một lúc sau, trong cơ thể nội lực khôi phục bảy phần, Vu Thanh Phong vui vẻ vận khinh công, nhảy lên nhánh cây.
Cùng dạng cành cây trơ trội cơ bản không thể phân biệt đâu là cành mục, chân Vu Thanh Phong bước đến mược sức nhảy lên, chỉ nghe “ Răn rắc” cây lẫn người rơi xuống.
Cơn đau trong dự kiến không lên, cơ thể được lòng ngực mền mại bao lấy, chớp mũi Vu Thanh Phong ngập tràn mát lạnh Bạc Hà hương.
Bạch y tung bay, nhẹ nhàng đáp đất, ánh trăng nhạt rọi sáng mặt nạ bích ngọc phát quang lam sắc như có như không làm dung nhan Trần Khanh Ngôn thêm hai phần mờ ảo huyền bí, ít đi bốn phần nữ tử hiền dịu, hơn ba phần vô cảm lạnh lẽo “ Muội muốn đi đâu?”
Ngây người trong chóc lát, Vu Thanh Phong hồng nhuận khuôn mặt, lấp bắp nói “ Ta, ta không phải về Thanh Bạch sơn. Là, là đi dạo, đi dạo thôi. Nằm một chỗ thật lâu, ta khó chịu.”
“ Phải nhớ Bạch Lang giáo là của muội nhà, trời cao đất rộng đi khắp tứ hãi dù lâu thế nào, tươi đẹp bao nhiêu chung quy vẫn là đất khách quê người.” Bạch y lây nhẹ, Vu Thanh Phong được thả xuống, ngẩn đầu nhìn lên chỉ thấy bóng lưng gầy yếu Trần Khanh Ngôn thẳng tấp giữa rừng hoang trơ trọi phía xa, mỹ mà đơn cô so với thiếu nữ yếu ớt khóc róng trong lòng nàng, như hai người khác nhau.
Biết không đánh lại nàng, Vu Thanh Phong không tình nguyện cất bước theo sau.
Trở về phòng, Vu Thanh Phong đóng cửa, ngoan ngoãn bò lên giừơng. Bạch y thiếu nữ kéo nàng vào ngực, đem chăn đấp kín cho cả hai, giọng nói nghiêm túc “ Khắp Bạch Lang giáo nơi nào muội cũng có thể đi. Nhưng phía sau rừng hoang muội tốt nhất đừng đến, nghe lời ta.”
“ Ân.” Vu Thanh Phong có lệ gật đầu một cái, tâm thầm nhớ kỹ địa điểm này.
“ Giáo chúng đến gần, muội ngàn vạn lần phải cảnh giác, Bạch Lang giáo nội bộ phân tranh phức tạp, không thể tin một ai. Yên tâm, ta mãi mãi sẽ không hại muội.” Lời nói Trần Khanh Ngôn mang theo hương Bạc Hà phả vào bên tai, cơ thể nàng lạnh lạnh không giống nhiệt độ người bình thường, nhưng giây phút này lòng ấm áp Vu Thanh Phong lạ kỳ.
Phải chăng tình thân máu huyết tương liên là thứ tình cảm thật sự tồn tại trên người các nàng.
Nói thật, Vu Thanh Phong từ nhỏ đã là cô nhi, mang ân phu thê Vu Tiêu Hào dưỡng dục. Suy cho cùng khác dòng máu, hắn đối đãi nàng so với Thanh Nhiên là có khác biệt. Chỉ lớn hơn một tuổi Vu Thanh Phong gánh trên vai khổ cực rèn luyện còn Vu Thanh Nhiên vô tư vô lo.
Y phục cũng là một vãi bố rẻ tiền một tơ lụa cao sang. Kẹo ngọt món ngon luôn là Vu Thanh Nhiên phần nhiều. Nàng chăm lo bảo bọc muội muội không lời oán than, bởi vì nàng biết bất buộc phải nhườn.
Lần đầu tiên nhận được người bảo bọc, chăm sóc Vu Thanh Phong nói không cảm động là giả. Người không quen không biết thế nào sẽ đối sử tốt với nàng như vậy đâu.
Tỷ tỷ, phải không ngươi nói là sự thật?
Vu Thanh Phong lắc đầu, nàng đang nghĩ gì thế này? Đây là ma giáo, nàng phải về nhà.
Thanh Nhiên sợ là khóc rồi, ai dỗ đây? khóc bệnh làm sao bây giờ? Thêm nữa, nàng hảo tưởng nhớ Phong Linh.
------“”-----
Ngày mới bất đầu, Vu Thanh Phong sờ sờ bên cạnh, là niệm mền lạnh lẽo.
Trên bàn thức ăn đã để sẳn, nắm sớm xuyên qua khe cửa, hẳn là không khóa trái.
Vu Thanh Phong bò dậy, giải quyết sạch sẽ đồ ăn, nước mắt sôi trào . Đây là món ngon nhất nàng được ăn từ khi lọt lòng tới giờ.
Tối qua tối trời không nhận ra hóa ra nơi ở hiện tại chỉ là một căn nhà nhỏ, bên sân anh đào hoa cổ thụ vương những chiếc lá cuối cùng tận hưởng ánh mặt trời. Vu Thanh Phong đạp nền đá, phát lực nhảy cao.
Chiếu theo lời Trần Khanh Ngôn nói, phía sau khu rừng hoang hôm qua là nơi không thể đến, càng nói vậy Vu Thanh Phong càng phải đến. Biết đâu là đường thoát Trần Khanh Ngôn cố gắng che giấu.
So với vừa mới tỉnh dậy tứ chi vô lực của tối qua, Vu Thanh Phong tốc độ di chuyển tăng lên không ít, nghĩ lại chắt chắn là công lao của một bàn sơn hào hãi vị kia mang lại mà vết thương bị sói cắn có dấu hiệu kết vẩy mặc dù vài ngày trước còn đang lỡ lét. Nội thương trong người lành với tốc độ không tưởng, nếu cởi đồ ra kiểm tra hẳn là những vùng bầm xanh bầm tím lúc luyện tập cũng đã không còn, thậm chí nội công sáu năm trì trệ tầng một hư ảnh kiếm đang rục rịch như muốn đột phá.
Tất cả biến hóa diễn ra trong một buổi sáng, đến khi ra khỏi khu rừng Vu Thanh Phong chỉ mắt ba phần tư thời gian so với hôm qua. Trước mắt một bãi cỏ xanh tươi rãi rác vài bông hoa dại, xa xa có thể thấy được một thôn làng nhỏ tất bật bận rộn cho buổi cơm trưa, khói bếp thi nhau chạy theo làng gió, dừng chân tại vách đá mang trên mình vô số hang động, cứ thế nói nhau thẳng đứng đến vòm trời mây mù lượng quanh, đỉnh núi cao ngất như ẩn như hiện một tòa thấp ánh lên tầng kim quang cạnh tranh cùng mặt trời.
Có người đồng nghĩa sẽ có đường, bước chân Vu Thanh Phong không khỏi nhanh hơn.
Cổng gỗ treo đầu lâu người lung lây, rơi xuống nam nhân ngủ rụt phía dưới., Hắn giật mình tỉnh dậy, nguyên bản mặt người phúc chóc biến hóa dữ tợn một con heo rừng răng nanh đỏ thẩm, chợt nhìn thấy xa xa có vật thể đang lao tới.
Một tên khỉ đột lông đen bẩn thiểu nằm trên mặt đất chảy nước miếng, miệng hàm hồ nói mớ “ Thịt, thịt ngon, cho ta một ngụm, một ngụm.”
“ Canh gác ngươi ngủ cái gì? Tỉnh, ngươi tỉnh cho ta!” Đầu lợn thẳng chân đá, quát lớn.
Khỉ gầy bất mãn mở mắt, gầm gừ “ Hừ! Giáo chủ hạn chế gϊếŧ người, ta đói thành dạng này ngươi còn không cho ta ngủ, chẳng thà gϊếŧ ta đi-“ Nói chuyện hắn cảm thấy đầu lợn bất thường, theo tầm mắt hắn nhìn đến Khỉ gầy nuốt nước bọt “ Con người, là con người, hảo non mền hảo ngon... mlem... mlem”
“ Căm! Để đám trong kia biết chúng ta ăn được bao nhiêu hả?”
“ Hảo, có lý.” Nói xong khỉ gầy không nhịn nổi phóng nhanh chạy đến hài tử “ Ai bắt được liền của kẻ đó.”
Vu Thanh Phong thấy có người chạy tới dù hình dáng có hơi lạ nhưng vẫn vui mừng chào đón thôn dân. Nhưng đến khi nhìn gần sắc mặt nàng đã tái không còn giọt máu, vội vả quay người bỏ chạy, nào ngờ đâu hai chân vì sợ hãi mà rung rẩy không ngừng, Vu Thanh Phong cố gắng cử động khó khăn bỏ chạy.
Chân mền nhũng không chạy được bao xa, cổ áo Vu Thanh Phong bị một bàn tay to đầy lông lá nhắt bổng lên, khuôn mặt dữ tợn với những chiếc răng nhọn hoắt phóng đại trước mắt.
Lưỡi dài mang theo mùi hôi thối của xác chết liếʍ lên làng da trẻ con, chất lỏng sền sệch theo đó chảy dọc theo da thịt Vu Thanh Phong, khỉ gầy hϊếp mắt, có xúc động muốn cắn xuống.
Vỗ mạnh vai hắn, làm cú táp hụt sang một bên tóc, Đầu heo đuổi kịp đến, tức khắc kéo hài tử đã sợ tới mức mắt trợn trắng, chết đứng tại chỗ ra. ra “ Ngươi điên! Mùi máu lan xa, ngươi là muốn mời càng nhiều yêu tới thưởng thức sao?”
Vốn là một con vượn lớn, đã nhịn đói biến thành như hiện tại, liền đầu óc cũng có chút hồ đồ, khỉ gầy gải rải ót, mắt nóng rực nhìn món thịt tươi không rời “ Hảo, ngươi nói đúng. Chúng ta đưa nó tới huyết trì, chia phần bảy ba thế nào.”
“ Được rồi, đừng nhìn nữa, ngươi đã đói thành dạng này ta mới không thèm giành với ngươi. Trước tiên khử mùi thơm thịt trẻ con.” Nói rồi hắn cởϊ áσ da, khỉ gầy hiểu ý liếʍ liếʍ môi chòm tới, túng lấy vai gầy nhỏ của Vu Thanh Phong, vương lưỡi luồng vào cổ nàng, xúc cảm mền thơm mùi cỏ non làm hắn hϊếp mắt hưởng thụ. Bỗng chóc dưới thân chảy xuống dòng nước ấm, một mùi khai nồng xông thẳng lên mũi, khỉ gầy hung hăng nén mạnh hài tử đập vào thân cây “ Sách! Bẩn thỉu, cư nhiên tiểu ra tới!”
Con nít bị ngươi liếʍ toàn thân không sợ tới mức chảy nướ© ŧıểυ mới là chuyện lạ. Đầu heo trắng mắt xem thường hắn, trước vẻ mặt căn tức của hắn bao kín nàng bằng áo hôi hám của mình, vác người lên vai đi về sơn trại.
Dọc đường đi khỉ gầy ngửi ngửi ngoài trừ mùi khai nồng không có dấu hiệu của con người, hắn khỏi cảm thán cách giải quyết thật nhanh chỉ là trước khi ăn có phải nên rửa sạch hay không đây.
Thực ra người kiên cường như Vu Thanh Phong lý nào sẽ hoàn toàn mất đi ý thức đâu. Khác với vô tư dưới sự che chở của hai sư huynh trong hoàn cảnh thập tử vô sinh nàng dù có ngất đi vẫn cố trụ vững một tia lý trí. Mượn mùi hôi thối xông thẳng lên đại não lấy lại chút thanh tỉnh, Vu Thanh Phong mơ mơ màn màn dùng đầu ốc bã đậu suy nghĩ mặc dù toàn thân vẫn là rét run. Tay nhỏ bũng rũn khoét ra một cái lỗ, xem xét tình huống bên ngoài.
Nguyên bản sơn thôn yên bình khói bếp nghi ngút tát bật hoạt động sống hóa ra chính là thâm sơn cùng cóc đị ngục trần gian. Máu huyết đầy đất xương cốt trãi đường đi, đầu lâu người hóa ra là một quả bóng chà đạp dưới chân lũ yêu tinh người không ra người quỷ không ra quỷ.
Con người đương nhiên có tồn tại hóa ra chẳng khác bào trâu chó trong làng yêu tinh. Trẻ con là thú cưng tùy thời cắt đi một bộ phận trên cơ thể làm thành món ăn, nam tử trưởng thành gòng lưng kéo xe liên tục hứng chịu từng trận roi quất đến máu chảy đầm đìa trong khi trâu ngựa dương dương tự đắt hành hạ.
Người già, nữ nhân yếu đuối ít khi nhìn thấy hoạt là thể xác họ đã bị chết biến thành mỹ vị ngon ngọt trên bàn ăn kia. Thậm chí cơ quan nội tạng của con người không sót thứ gì làm khô nơi nơi phơi nắng.
Càng đi sâu khung cảnh càng thêm gớm riết, dạ dày Vu Thanh Phong từng trận co rút, xúc cảm nôn khan dâng trào trong khoang miệng. Dương nhiên động tỉnh này vừa vận cho đầu heo biết con mồi thực ra đã tỉnh dậy.
“ Nhanh lên, nhanh đem rửa sạch, ta hảo đói.” Đến một địa phương khắp nơi đỏ rực, liền cả cây cói cũng nhuộm màu huyết sắc, khỉ gầy lôi kéo túi thịt đi đến phía trước hồ tanh nước đỏ.
Chỉ là không ngờ đến nguyên bản cứng ngắt xác chết lại cử động lại trật vật chòi đạp đi từng chút. Khó khăn thoát khỏi móng vuốt của bọn hắn, chui rút trốn tránh trong một khe đá nhỏ hẹp cách đó không xa, hai tay ôm đầu vẽ mặt khϊếp đảm “ Đừng...đừng lại đây....ghê tởm....ghê tởm...các ngươi tàn độc, không phải...không phải là người...đừng, đừng lại đây.”
Cơ thể yêu quái dù gầy yếu vẫn là lớn hơn con người nhiều, huống chi còn là trẻ con càng không phải nói, khe nhỏ hẹp kia vừa đủ một cánh tay với vào, mấy lần chạm được con người kéo ra một lớp da, Vu Thanh Phong lại càng sợ hãi rút sâu vào hơn.
Một heo một vượn gấp đến muốn nhảy dựng. Bất chợt lúc này một tiếng động đinh tay nhứt óc từ khe nhỏ phát ra, khói đỏ bay đầy.
Thấp thoán trong làng sương khói quỷ dị mơ hồ hình bóng nam tử nghiên ngang oai hùng xuất hiện.
Đầu Heo, Khỉ Gầy đồng loạt quỳ xuống, sống lưng run tun vừa cung kín vừa sợ hãi “ Tả hộ pháp tha mạng.“
Hắc y cẩm vào tung bay, khuôn mặt anh tuấn phiêu dật hiện lộ lên lắm phần căm hận trào phúng, tay phải bốp cổ thanh sắc nữ hài đưa lên, móng tay sắc bén cắm vào da thịt “ Ghê tởm? Ha ha, lũ con người vô sĩ các ngươi còn có mặt mũi nói ra câu này. Các ngươi gϊếŧ hại chúng ta lấy thịt biết bao năm đã có hay chăng cảm thấy thứ ăn trong miệng mình là bẩn? Cướp đoạt con nhỏ của chúng ta, đánh đập, hành hạ bức ép chúng ta làm việc đến cạn kiệt sức lực có bao giờ biết thương cảm?”
“ Yêu quái...xấu, độc ác. Ta, ta mới không tin các ngươi!” Người ta nói chó cùng đường sẽ biết leo tường, Vu Thanh Phong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ có xu hướng điên dại, nào nhận ra cái gì là lý lẽ, cơ thể nhỏ bé bổng nhiên xuất ra một đòn cầm nả thủ thoát khỏi vây nhốt, ôm chặt lấy cánh tay nam nhân quyết tìm đường chết mà hung hăng cắn xuống.
Chỉ là răng vừa chạm đến da thịt, Vu Thanh Phong lặp tức cứng ngắt không thể di chuyển, hình ảnh nam nhân khắp người đầy máu ôm lấy nàng trong ngọn lửa đỏ đâm thủng con tim nàng, xuyên qua đại não, Vu Thanh Phong bất giác hai hàng lệ lăn dài.
Dù đã ngừng lại nhưng ý đồ hành hung người không phải giả, tả hộ pháp vốn là căm ghét con người càng thêm câm phẫn. Tay còn lại khí đen bốc lên, móng vuốt nhọn hoắt của loài dã thú nhắm ngay đỉnh đầu Vu Thanh Phong bốp tới.
Lực đạo rung chuyển không gian, một kích này trúng, đại não ất sẽ nát vụng.