Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 37: Nhất định phải khiến cô ta vĩnh viễn không xoay người lại được

Trình Tương cũng cảm thấy thật tức giận, bằng không thì tại sao bà có thể chỉ trích đứa con mà từ nhỏ đến lớn bà không nỡ đánh mắng?

Nghe Trình Tương trách cứ như vậy, trong lòng Bạch Tuyết Nhi vang lên một tiếng đùng. Cô ta thật không ngờ Trình Tương lại có cảm nhận này, trong lòng nhất thời luống cuống. Nếu vì thế mà Trình Tương đi điều tra cái gì thì cô ta tiêu đời.

Vì để cô hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hơn, năm đó Lưu Vân đã lén trao đổi cô ta và Sở Vân trong bệnh viện, vì thế cô ta được làm thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nhiều năm như vậy.

Cô ta đã quen với cuộc sống này rồi, làm sao có thể quay về xóm nghèo kia chứ?

Không được!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Mẹ, con sai rồi, là con không tốt, con không nên có tâm lý trả thù như vậy. Nhưng trong lòng con rất khó chịu, con vừa nghĩ tới những chuyện năm đó thì không có cách nào khống chế bản thân..."

Bạch Tuyết Nhi vội bắt lấy tay của Trình Tương, cô ta nghẹn ngào nói, cảm xúc tan vỡ, nước mắt dạt dào như biển cả.

Nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi khóc thảm như vậy, trái tim Trình Tương co rút đau đớn, mẫu tử vốn liền tâm.

Lúc trước khi Bạch Tuyết Nhi gặp phải chuyện đó nên cảm xúc sa sút, cả ngày nhốt mình vào trong phòng không ăn không uống. Đây là điều mà người mẹ nào nhìn thấy cũng không thể chịu đựng nổi.

"Tuyết Nhi, mẹ biết con khó chịu." Trình Tương nghẹn ngào nói, hốc mắt cũng nóng lên.

Giây kế tiếp bà đã ôm ghì Bạch Tuyết Nhi vào ngực.

Bạch Tuyết Nhi lại cảm thấy lời này quá châm chọc, dù sao bà cũng có ràng buộc huyết thống với Sở Vân, bằng không tại sao dưới tình huống biết cô ta khó chịu mà còn bắt cô ta ngừng trả thù Sở Vân chứ?

"Mẹ, con nghe lời mẹ, con không ra tay với Sở Vân..."

Nhìn thấy nước mắt Bạch Tuyết Nhi chảy dài, Trình Tương lập tức đau lòng không thôi.

Mặc kệ thế nào thì đây cũng là con gái ruột của bà, bà vất vả mang thai mười tháng nên giữa hai bên có một sự ràng buộc kỳ diệu bởi kết nối huyết thống ruột rà.

Bà không có khả năng hà khắc với bạch Tuyết Nhi. Huống chi, trong lòng Trình Tương cũng tự trách vì sự kiện năm ấy. Nếu lúc trước bà giữ chặt con mình thì có phải những chuyện sau đó sẽ không xảy ra hay không?

"Tuyết Nhi, mẹ chỉ hy vọng con sống càng ngày càng tốt, không muốn thấy con bị ức hϊếp, nhưng cũng không muốn con trở thành một người xấu."

Trình Tương vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mi Bạch Tuyết Nhi, thấy cô ta như vậy, bà lại nghĩ tới những chuyện mà cô gặp phải vào ba năm trước.

Trong nhất thời, trái tim Trình Tương như bị dao cắt.

Bạch Tuyết Nhi hít sâu một hơi, khôn khéo mà gật đầu, hơn nữa còn bảo đảm với Trình Tương: "Mẹ, mẹ nói đúng, con không nên như vậy. Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối không trở thành người ác độc như vậy! Về sau con sẽ tránh né Sở Vân là được!"

"Mẹ, con đói quá..."

Bạch Tuyết Nhi cúi đầu, mang theo vài phần tủi thân.

Vừa nghe Bạch Tuyết Nhi bảo đói, Trình Tương lập tức buông cô ta ra, hơn nữa nhanh chóng đáp lại: "Vậy con chờ, mẹ đi nấu cơm cho con ăn!"

"Dạ."

Lúc này khóe miệng Bạch Tuyết Nhi mới nâng lên một nụ cười.

Trong nháy mắt Trình Tương xoay người rời đi, trong mắt Bạch Tuyết Nhi hiện lên lau một tia sáng lạnh lẽo độc ác.

Sao cô ta lại tránh né Sở Vân kia chứ?

Sở Vân không chết thì cuộc đời của cô ta còn thuận lợi bình an được nữa hay sao?

Bạch Tuyết Nhi không gọi điện thoại cho Trần Đông Thụy nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho gã:

[Em chỉ cho anh thời gian một ngày, quá thời hạn thì không chờ!]

[Yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em thích đến chết!]

Tin nhắn của Trần Đông Thụy lập tức hiện ra trong di động, nhìn thấy câu trả lời đó, nụ cười trên khóe miệng Bạch Tuyết Nhi càng rõ ràng hơn.

Cô ta tin vào bản lĩnh của Trần Đông Thụy, gã sẽ khiến Sở Vân vĩnh viễn không thể xoay người giống như ba năm trước!