Hai con Cá Quỷ khi vừa bắt về nhà tôi, Mã Tư Kì cứ nghĩ đây là hai cha con. Vài ngày sau, Mã Tư Kì mới phát hiện trước ngực con Cá Quỷ lớn có treo hai bầu vυ', hóa ra đây là một con Cá Quỷ cái.
Con Cá Quỷ mẹ chết mất đứa con trai, ngày đêm than khóc, nước mắt rơi xuống đều hóa thành dạ minh châu long lanh. Mã Tư Kì và cha tôi nhặt bỏ vào trong một cái giỏ, giấu xuống gầm giường.
Tin tức trên Nghi Hà bắt được cá quỷ không cánh mà bay rất xa, vốn tin này đã lắng xuống, nay lại bắt đầu rộn ràng trở lại. Nhà nhà đều kéo thuyền xuống sông, trở lại nhịp tìm kiếm nhộn nhịp trước đây. Nhưng người trong thôn làm gì được chuyên nghiệp như những người kia, bảo họ đi đâu mà tìm Cá Quỷ bây giờ? Nhưng cũng có những người may mắn, trong lúc thả lưới dưới Nghi Hà nhặt được vài viên dạ minh châu.
Người nhặt được châu sung sướиɠ trở về nha, người không nhặt được châu thì ra sức tìm kiếm mò vớt. Khoảng thời gian ấy thường nhìn thấy cảnh một đám người vì tranh nhau một cục đá, một viên ngọc trai mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Đợi đến khi nhìn rõ thứ trong tay, bọn họ mới đỏ mặt mà xin lỗi nhau.
Nhưng điều khiến ông cố tôi tương đối yên lòng là, cha tôi không xuống sông nữa. Lúc không có việc gì cũng không đi với đám người bên ngoài tới kia nữa. Ông cố tôi kêu cha đi nghe ngóng, ổng cũng không đi.
Cha tôi nói ổng ngốc nghếch, sợ lỡ miệng nói việc Cá Quỷ ở trong nhà ra mất.
Ông cố tôi nghe cha tôi nói vậy, vui vẻ nói: “Được, thằng này khá, mẹ mày mau bao nhiêu đồ ăn ngon cho mày như vậy đúng là không uổng phí. Bắt đầu có đầu óc rồi đây.”
Được ông cố khen ngợi, cha tôi tưởng như sướиɠ đến phát điên luôn.
Mã Tư Kì nói với cha tôi: “Ông nội mày nói vậy là đang chê cười mày đó, ngồi đó mà vui mừng cái gì?”
Mã Tư Kì gả cho ông nội tôi, sinh ra cha tôi nhưng vẫn xinh đẹp như hoa, không thiếu người theo đuổi. Nhưng Mã Tư Kì tương đối an phận, một lòng vì ông nội và cha tôi, ngày tháng đều trải qua rất tốt.
Đối với ông cố tôi thì càng không phải nói, lòng hiếu thuận của Mã Tư Kì, ông cố tôi vẫn luôn nhớ trong lòng.
Mã Tư Kì không những đảm đang, hiếu thuận mà còn rất lương thiện, từ thái độ của bà với Cá Quỷ có thể nhìn ra được. Con Cá Quỷ ấy ở nhà tôi khóc mấy ngày, không ngờ Mã Tư Kì lại khuyên nhủ được.
Mã Tư Kì nói với Cá Quỷ: “Mày chỉ khóc chẳng được gì đâu, dù sao con mày cũng chết rồi, mày khóc lóc như vậy có thể khiến nó sống lại không? Mày phải nghĩ cách trả thù cho con trai màu, mày phải nghĩ cách khiến những người gϊếŧ con trai mày phải trả giá.”
Mã Tư Kì vỗ vai Cá Quỷ nói: “Mày phải kiên cường lên, ngày nào cũng khóc lóc thế này, làm sao hợp với hình ảnh xấu xí của mày được.”
Việc cuối cùng Cá Quỷ bị Mã Tư Kì khuyên bảo khiến cha tôi không vui chút nào. Ổng nói: “Mẹ, mẹ khuyên Cá Quỷ như vậy, nó không khóc nữa thì nhà mình không có dạ minh châu mà nhặt nữa đâu.”
Mã Tư Kì nói với cha tôi: “Không thu được nữa thì thôi, nó cứ khóc mãi như thế, khóc đến chết ở nhà chúng ta rồi sao?”
Khuyên Cá Quỷ xong, Mã Tư Kì lại thương lượng với nói: “Con trai mày ôm thế này hoài không được, thối cả thịt ra rồi. Chúng ta thấy hôi thối là chuyện nhỏ, nhưng lỡ mùi hôi này truyền ra ngoài, khiến người khác chú ý, chúng ta không phải uổng công cứu mày sao? Con mày đưa cho tao, tao giúp mày mang đi chôn. Chúng ta không ăn đâu, mày yên tâm, nha!”
Mã Tư Kì vừa khoa chân múa tay vừa nói, cuối cùng thuyết phục được Cá Quỷ mẹ giao con nó ra, chôn dưới gốc cây lớn bên ngoài nhà chúng tôi.
Sau khi chôn Cá Quỷ con, Cá Quỷ mẹ bắt đầu chịu ăn uống. Nhưng mà kiểu ăn này khiến Mã Tư Kì chịu không nổi. Bởi vì thời đó nghèo, kiếm đủ ăn cho người trong nhà là đã rất tốt rồi, con Cá Quỷ này ăn uống còn rất kén chọn, rất thích ăn cá.
Mã Tư Kì phiền lòng mấy ngày liền không ngủ được, mãi đến khi cha tôi nhắc nhở: “Nó không phải khóc ra một đống dạ minh châu sao, mẹ đem ra chợ đêm mà bán,”
Mã Tư Kì nửa đêm bê một túi hạt châu, muốn đi chợ đêm bán châu, nhưng bị ông nội tôi cản lại. Ông nội hỏi: “Bà đem nhiều hạt châu thế này đi đâu?”
Mã Tư Kì bảo đi bán.
Ông nội lại nói: “Bà đi bán châu mà mang nhiều thế này? Nếu như đám người bên ngoài tới kia nhìn thấy thì sao?”
Nghe ông nội nói thế, Mã Tư Kì cũng sợ, hỏi ông nội bây giờ phải làm sao? Ông nội nói: “Bà vào nghỉ đi, tôi đi bán giúp bà.” Nói xong, ông nhón tay nhặt lấy hai hạt châu mang đi.
Ông nội tôi đoán quả không sai, ở chợ đêm quả nhiên gặp đám người kia. Bọn họ dáng vẻ lén lén lút lút, âm thầm quan sát từng người một. Ông nội lặng lẽ bán hai hạt châu được năm đồng rồi vội vàng đi về.
Mã Tư Kì cầm tiền thì vui mừng vô cùng, bà không ngờ hạt châu này lại có giá như thế. Bà ấy mà biết hạt châu của người khác đều bán mười đồng một hạt chắc đau lòng chết mất.
Ông nội tôi đưa tiền cho Mã Tư Kì xong thì lập tức đi tìm ông cố tôi bàn bạc đối sách, nói về chuyện gặp đám người kia ở chợ đêm.
Ông cố tôi nói với ông nội: “Đám người kia tìm tao mấy lần rồi, lần nào tao cũng nói không biết không rõ. Bọn họ cũng nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, nhưng mấy hôm nay bọn chúng cũng không hề nghỉ ngơi, vẫn bận rộn ở Nghi Hà suốt.”
Việc mà đám người này bận rộn mấy nay tăng cấp rồi. Lần này chúng không rải thức ăn nữa, nhưng sáo thì vẫn thổi. Bọn chúng vừa thổi sáo vừa múa trên thuyền, khó coi chết đi được.
Ông nội tôi hỏi: “Bọn họ lần này múa ra sao? Đẹp không?”
Ông cố trừng mắt nói: “Tao không phải vừa nói với mày sao? Khó coi muốn chết, còn hỏi gì mà hỏi nữa.”
Sau đó ông cố tôi kể tiếp: “Sau khi đám người đó múa xong, từng người một bắt đầu cắt tay, rải máu trên người họ xuống sông, cũng chẳng biết là muốn làm gì nữa. Đây là máu người đó, khϊếp thật chứ! Lỡ như Cá Quỷ không xuất hiện mà dụ thứ nào đó ra thì phiền phức lớn chứ tưởng.”
Điều khiến ông cố tôi không ngờ tới là, lời nói của mình lại như tiên tri vậy. Máu của đám người kia không ngờ lại dẫn dụ thứ khác đến.
Thứ đầu tiên bọn họ dụ tới là một con rắn lớn, đây là con rắn lớn nhất ông cố tôi từng trông thấy. Hai con mắt nó quả thực như hai cái đèn l*иg. Ông cố tôi bảo, nó ít nhất phải dài đến hai mươi mét.
May là con rắn đến bơi quanh một vòng rồi đi, nhưng nó lượn dưới nước thôi mà cũng đã làm lật mất mấy cái thuyền nhỏ. Không chỉ ông cố tôi sợ mà đám người kia có lẽ cũng sợ khϊếp. Sau khi con rắn kia đến, bọn họ nghỉ mấy ngày liền không dám ra sông.
Thứ tiếp theo bị dụ đến, không ai nhìn rõ nó là thứ gì, sau khi đến cũng lượn lờ một vòng, làm lật một chiếc thuyền nhỏ, cắn chết hai người rồi bơi đi.
Sau khi thứ đó đi, đám người kia cũng nghỉ mấy hai ngày. Lần nghỉ này ngắn như vậy, ông cố tôi đoán, bọn họ có lẽ sẽ có động thái mạnh mẽ hơn,
Quả nhiên đám người kia không biết từ đâu kiếm về được nào là súng, nào là nỏ. Chuẩn bị xong, bọn họ tiếp tục xuống Nghi Hà tìm bắt, có điều thứ tiếp theo đến không hề tầm thường.
Vào một buổi tối nọ, đám người kia vẫn như mấy hôm trước, ca hát nhảy múa, cắt mạch nặn máu. Lúc rải được một nửa, bóng đêm bỗng trở lên vô cùng đen đặc. Người phụ nữ cầm đầu còn thắc mắc nói, sao đột nhiên lại trở lên tối như vậy.
Bà ta ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một màn đen đặc không thấy được bất cứ thứ gì, một ngôi sao cũng không có, đến cả mấy thứ bên bờ Nghi Hà cũng không thấy nốt. Tên thuộc hạ từng dọa dẫm ông cố tôi còn hỏi, phải chăng trời âm u sắp mưa.
Người phụ nữ lắc đầu nói: “Gần đây trời không có mưa. Hơn nữa hôm nay ngày nắng, đúng ra giờ trên trời phải có trăng chứ nhỉ?” Nói đến đây, bà ta nghĩ ngợi, bóng tối này có chút kì quái, liền sai thuộc hạ đi về lấy súng.
Tên thuộc hạ nhìn người phụ nữ cầm đầu: “Chị đại, nhiều súng như vậy, em một mình vác không nổi, hay là hai chúng ta cùng nhau đi.”
Bà ta nghĩ ngợi, cũng có lỹ, thế là dặn dò mấy người ở lại một hồi, dẫn thêm hai tên nữa đi về lấy súng. Nhưng điều khiến bà ta không ngờ rằng, chỉ trong thời gian bà ta về lấy súng ngắn ngủi ấy đã xảy ra một biến cố vô cùng lớn.
Sau đó bà ta mới sợ hãi nghĩ lại, nếu không phải tự mình quay về lấy súng, chắc chắn cũng đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng dù vậy, người phụ nữ đó cũng bị thương nặng, hơn nữa trong đám người ấy, cũng chỉ còn bà ta là may mắn sống sót.
Nói về chuyện này, cả quá trình cũng chính ông cố tôi là người chứng kiến toàn bộ.
Theo lời ông cố tôi, chính vào lúc bà ta dẫn hai thuộc hạ rời khỏi, bờ Nghi Hà trở lên đen đặc hơn bao giờ hết, ở trong bóng đêm này, từ xa xa phía Bắc có vài ánh đèn từ từ tiến lại.
Có lẽ là do xa quá, ánh đèn đó nhìn lốm đốm như ánh sao, không hề gây chú ý. Nhưng chẳng mấy sau, mấy đốm sáng đèn đó từ từ trở lên rõ hơn, giống như hiện lên từ một bức tranh.
Lúc đó ông cố tôi đang lười nhác dạo chơi, bỗng nhiên ông thấy mấy ánh đèn đó, ngơ ra một hồi, đột nhiên nghĩ gì đó muốn quay người rời khỏi. Không ngờ mấy ánh đèn đó đã đến gần tới rồi. Ông cố tôi không thể nào ngờ được, mấy thứ này sao lại nhanh như vậy. Ông cố còn nghĩ chắc là một loại chim hay gì, nhưng khi thứ đó đến trước mắt, ông cố mới phát hiện đó không ngờ lại là đèn l*иg.
Hơn nữa đó không phải một cái đèn l*иg mà là hai hàng, hai hàng đèn l*иg đỏ, Mỗi cái đèn ít nhất phải dài cả nửa mét, mỗi ngọn đèn đều được một người mặc áo dài màu đen cầm trong tay.
Loại áo màu đen này rất dài, che kín hết đầu mặt, thậm chí cả chân tay của bọn họ. Hơn nữa bọn họ đều cúi đầu, trong bóng đêm nhìn không rõ mặt. Khiến ông cố tôi kinh sợ nhất là, bọn họ xách đèn l*иg đỏ, từng bước từng bước đi trên mặt nước, từ từ tiến về phía trước.