Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 119

Kiều Tịch thấy, sau khi Đào Hiểu Thiến nghe thấy lời cô, ngơ ngác nhìn cô, không thể hoàn hồn trở lại.

“Không có khả năng!” Đào Hiểu Thiến không thể tin nổi mà lắc đầu bác bỏ tin tức như vậy, “Anh trai tôi là người tốt, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy, anh ấy cũng sẽ không chết.”

Ngữ khí Kiều Tịch bình tĩnh, cô tiếp tục nói: “Chúng tôi điều tra được, Đào Du cũng có bệnh tim, anh ấy tốn nhiều tiền để trị liệu hàng năm, anh ấy không còn khả năng chi trả tiền thuốc men và phí phẫu thuật cho cô, cô cảm thấy, sao đột nhiên anh ấy lại có tiền chi trả cho cô làm phẫu thuật? Còn có thể ở trong phòng đơn?”

“Hơn nữa, lượng tiền lớn trong thẻ của cô, cô không biết gì sao?”

Đào Hiểu Thiến khϊếp sợ nhìn Kiều Tịch.

“Chúng tôi còn tra được, sức khỏe của anh trai cô không tốt, thời gian của anh ấy không còn nhiều, cho nên anh ấy mới có thể lấy tiền gϊếŧ người, để chi trả trị liệu cho cô, còn có tiền để lại cho cô trang trải sinh hoạt.” Kiều Tịch nhìn cô ấy, từng câu từng chữ không hề lưu tình, đâm thẳng vào lòng người, “Anh ấy vì cô mà gϊếŧ người.”

“Không phải như thế, không phải như thế.......” Đào Hiểu Thiến không thể tin được anh trai minh đã chết, lại còn vì cô ấy mà mưu hại người khác.

“Người này, cô đã gặp qua chưa?” Kiều Tịch lấy ra một tấm ảnh chụp cho cô ấy xem, là ảnh chụp của Chu Thắng.

Đào Hiểu Thiến lắc đầu.

“Tấm này thì sao?” Kiều Tịch lại lấy ra một tấm ảnh, trên đó là Tưởng Võ Châu, cũng chính là họ hàng xa của Chu Thắng.

Đào Hiểu Thiến ngẩn người.

Kiều Tịch vẫn luôn quan sát biểu hiện của đối phương, thấy Đào Hiểu Thiến do dự, Kiều Tịch lập tức khẳng định: “Xem ra, cô biết anh ta, hoặc là nói, cô đã gặp qua anh ta.”

Đào Hiểu Thiến ngơ ngẩn nhìn Kiều Tịch.

Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, là vẻ đẹp cô ấy chưa từng gặp qua, trong sáng thuần khiết, dưới ánh nắng, gương mặt cô tinh xảo thanh tú như muốn phát sáng. Nhưng mà con ngươi của đối phương lạnh lẽo, tàn nhẫn nói rằng anh trai cô ấy đã qua đời, anh ấy đã làm gì, hơn nữa, đối phương còn lạnh giọng chất vấn cô ấy, khí thế đó hoàn toàn tương phản với gương mặt xinh đẹp này.

Kiều Tịch thấy Đào Hiểu Thiến đánh giá, cô tiếp tục hỏi: “Cô gặp qua người đàn ông này khi nào?”

Đào Hiểu Thiến khóc đến mắt đỏ hoe, cô ấy không thể trả lời câu hỏi của Kiều Tịch.

“Có phải anh trai của cô mang theo người này tới bệnh viện?” Kiều Tịch suy đoán.

Trái tim Đào Hiểu Thiến run lên, cô gái trước mặt quá lợi hại, đôi mắt của cô ấy tựa như có thể nhìn thấu lòng người.

Kiều Tịch khẳng định: “Anh trai của cô đưa đối phương tới bệnh viện, là để trả phí trị liệu cho cô. Anh trai của cô trước đây không hề có quan hệ gì với đối phương, Tưởng Võ Châu vô duyên vô cớ chi trả cho cô tiền trị liệu lớn như vậy, cô không tò mò nguyên nhân sao?”

Nhìn thấy Đào Hiểu Thiến cụp mi mắt, khóc thút thít, cô nói: “Anh trai của cô nhận tiền mưu hại người, chúng tôi cần cô đứng ra, chỉ ra chỗ sai của Tưởng Võ Châu.”

Chu Thắng rất cẩn thận, bọn họ không tìm được bằng chứng trực tiếp chỉ ra sai phạm của anh ta, nhưng mà, chỉ cần cảnh sát bắt được Tưởng Võ Châu, đối phương có được Chu Thắng sai khiến hay không, cảnh sát nhất định có thể thẩm tra ra kết quả.

Đào Hiểu Thiến đỏ mắt, không ngừng hít sâu, phẫn hận mà phản bác Kiều Tịch, “Vì sao muốn tôi giúp cô? Anh trai tôi đã bị các người hại chết, tôi sẽ không giúp bất kì kẻ nào.” Nói xong, cô ấy đứng dậy, vội rời đi.

“Anh trai của cô là người trưởng thành, anh ấy nhận tiền, cũng đã chuẩn bị tốt mất đi tính mạng, hơn nữa, anh trai của cô cũng không vô tội, anh ấy đáng bị như vậy. Nếu anh trai cô không phát bệnh, người chết có lẽ là bạn trai tôi, còn có hai người vô tội trên xe.”

Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, tiền trong tài khoản của cô, cô cũng nghi ngờ, đến lúc đó, cảnh sát cũng sẽ tìm cô điều tra. Mà bây giờ, vui vẻ nhất chính là đám người đứng sau sai khiến.”

Hai tay Đào Hiểu Thiến nắm chặt, cô ấy khóc lóc.

Kiều Tịch nhìn đối phương dừng chân, “Cho dù là vì cô, hay là anh trai cô, cô cũng không thể tránh khỏi.”

“Sao cô lại làm vậy? Độc ác như vậy? Tôi vừa mới biết anh trai mình đã chết, vì sao lại bức tôi? Tôi mới phẫu thuật chưa được bao lâu, cô không có một chút đồng cảm nào sao?” Đào Hiểu Thiến xoay người, mắng Kiều Tịch máu lạnh.

“Người đứng sau thực sự muốn hại bạn trai tôi còn chưa bị bắt, bạn trai tôi còn đang gặp nguy hiểm, nếu như tôi mềm lòng, chẳng khác nào tiếp tục để anh ấy rơi vào nguy hiểm.” Những người khác so với Lục Hoặc, cô chỉ để ý Lục Hoặc.

Hơn nữa, ngoại trừ Lục Hoặc còn có Tô Thần bị gãy chân, tài xế bị thương nặng vẫn đang nằm viện, trong sự việc này, những người kia không phải vô tội.

Đào Hiểu Thiến che ngực, hít thở, “Hơn nữa cô bảo tôi chỉ ra sai phạm anh trai tôi gϊếŧ người? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”

Kiều Tịch lắc đầu, “Cô chỉ cần nói với cảnh sát những điều cô biết.”

Cô nhìn thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay Đào Hiểu Thiến từ 30% trực tiếp xuống 8%, cô không ép đối phương nữa.

“Tôi sẽ đem toàn bộ tư liệu điều tra giao cho cảnh sát, điều muốn nói, tôi cũng đã nói toàn bộ với cô.” Kiều Tịch nhìn cô ấy, “Nếu cô có yêu cầu gì, cũng có thể liên lạc với tôi.”

Gió lạnh mùa đông có thể khiến người phát run, Đào Hiểu Thiến cảm thấy cô gái quá mức xinh đẹp trước mặt thật sự là ác ma.

Trở lại xe.

Kiều Tịch vừa ngồi xuống, Lục Hoặc tự nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

“Em đã nói chuyện xong với Đào Hiểu Thiến rồi.” Kiều Tịch dựa vào người Lục Hoặc, “Cô ấy cần trở về tiếp thu.”

“Ừm.”

Tuy rằng cô biết năng lượng xanh của Đào Hiểu Thiến, biết đối phương thiện lương, nhưng người xảy ra chuyện là anh trai của Đào Hiểu Thiến, cô không thể bảo đảm Đào Hiểu Thiến có thể đứng ra làm chứng hay không, “Em đã ghi âm lại.”

Cô đã chuẩn bị đầy đủ, cố gắng làm được nhiều nhất, từ lúc cô đi tìm Đào Hiểu Thiến, cô đã bắt đầu ghi âm.

“Lục Hoặc, anh có cảm thấy em đê tiện, độc ác không?” Kiều Tịch hỏi.

Lục Hoặc nâng cằm cô lên, để cô nhìn anh. Anh thở dài, trong mắt là hình bóng của cô, “Tịch Tịch là vì anh.”

Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt trong veo của cô gái, “Em không cần phải chịu đựng chuyện này, cứ giao cho anh.”

Hiệu suất của cảnh sát rất cao, họ đã bắt được Tưởng Võ Châu, từ miệng đối phương biết được, tai nạn giao thông đúng là cố ý.

Ở một nơi bí ẩn.

Diêu Lan Nhã chất vấn Chu Thắng, “Sao lại thế này? Sao cảnh sát lại tra ra Tưởng Võ Châu? Không phải anh nói tất cả đều xử lý tốt sao? Không phải anh nói đã sắp xếp Tưởng Võ Châu rời đi rồi sao? Sao bọn họ lại tra ra được Tưởng Võ Châu?”

Chu Thắng hút một hơi dài, ông ta tùy tiện ném xuống đất, dùng chân nghiền áp tia lửa, “Em bình tĩnh đi.”

“Anh bảo tôi bình tĩnh như thế nào?” Diêu Lan Nhã kích động, làm gì còn khí chất đoan trang tao nhã của phu nhân ngày thường? “Nếu, Tưởng Võ Châu nói hết, cảnh sát tra được anh thì sao?”

Chu Thắng cáu kỉnh, tối qua anh ta mới biết tin Tưởng Võ Châu đột nhiên bị cảnh sát mang đi, suốt một đêm còn chưa được nghỉ ngơi.

Bây giờ còn phải trấn an Diêu Lan Nhã, anh ta không đủ nhẫn nại, “Cô đừng tự làm loạn, Tưởng Võ Châu là người thông minh, nó biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bây giờ cảnh sát nắm giữ bao nhiêu chứng cứ, chúng ta cũng không rõ, có lẽ, bọn họ chỉ là nghi ngờ mà thôi.”

Mái tóc chải chuốt tinh tế của Diêu Lan Nhã có hơi lộn xộn, “Anh nói đúng.”

Chu Thắng nói: “Cô yên tâm, Tưởng Võ Châu đã đi theo tôi làm việc đã lâu, nó sẽ không ngu đến nỗi, cảnh sát hỏi gì cũng khai ra.”

Diêu Lan Nhã cầm lấy túi, chuẩn bị rời đi, “Dù sao, anh cũng nên theo dõi tin tức về hắn, gần đây tôi sẽ không liên lạc với anh.” Bà ta siết chặt túi, “Nếu cảnh sát thật sự tra được anh, về sau, phải ủy khuất anh rồi.”

Chu Thắng híp mắt nguy hiểm, “Cô muốn tôi gánh tất cả?”

“Không thì làm sao bây giờ? Nếu cả hai chúng ta gặp chuyện không may, Vinh Diệu phải làm sao bây giờ? Chỉ còn một cách, tương lại Vinh Diệu thừa kế tập đoàn Lục thị, tôi mới có thể cứu anh, nếu không, chúng ta cái gì cũng không có.” Thời khắc mấu chốt, Diêu Lan Nhã vẫn rất tỉnh táo, bà ta không thể xảy ra chuyện.

Chu Thắng trầm mặc.

Diêu Lan Nhã tựa vào ngực Chu Thắng, “Chúng ta không thể để uổng phí, tương lai Vinh Diệu là người cầm quyền Lục thị, anh còn sợ em không cứu anh sao?” Đột nhiên, cửa phòng bị người từ bên ngoài phá, phát ra tiếng động lớn.

Một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục tiến vào, “Không được nhúc nhích.”

Chu Thắng che đi khϊếp sợ trong mắt, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi đây là có chuyện gì?”

“Anh là Chu Thắng?” Cảnh sát hỏi anh ta.

“Là tôi.”

“Hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới vụ án tông xe, xin hãy cùng chúng tôi về phối hợp điều tra.” Cảnh sát nhìn về phía Diêu Lan Nhã kinh ngạc đến ngây người, “Vị nữ sĩ này, mời cô phối hợp.”

Cùng ngày Chu Thắng và Diêu Lan Nhã bị cảnh sát mang đi, Kiều Tịch và Lục Hoặc đã nhận được tin tức.

Trong biệt thự, Kiều Tịch ôm Tức Hỏa trong lòng, cô hỏi Lục Hoặc: “Bây giờ, Tưởng Võ Chây đã chỉ ra sai phạm của Chu Thắng, không có bằng chứng trực tiếp cho thấy Diêu Lan Nhã cũng tham gia, chỉ có thể xem Chu Thắng có khai ra đối phương hay không.”

Lục Hoặc nhíu mày, anh đang nghiêm tục gọt vỏ lựu, sau khi bóc hạt lựu bên trong đỏ rực như đá quý, bỏ vào bát trái cây trên bàn.

Mùa này, lựu đã sớm hết mùa, sao có thể mua dễ dàng chứ? Biết cô thèm lựu đỏ, anh đã nhờ người mua về từ phương nam.

Từng hạt lựu đỏ trong như pha lê, đặc biệt ở dưới ngón tay mảnh khảnh của Lục Hoặc càng thêm tinh xảo quý giá.

Lục Hoặc nói: “Ít nhất Chu Thắng không trốn được, sau chuyện này, không có Chu Thắng giúp bà ta làm việc, Diêu Lan Nhã tạm thời không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.”

Anh cầm muỗng nhỏ, múc hạt lựu đưa tới bên miệng cô gái, “Nếm thử xem ngọt không?”

Kiều Tịch ngoan ngoãn mở miệng, Tức Hỏa trong ngực nhìn thấy, nó cũng học Kiều Tịch mở miệng, chờ Lục Hoặc đút cho.

Nhưng mà, trong mắt Lục Hoặc làm gì có nó, anh chỉ quan tâm cô có hài lòng hay không, “Ngọt không?”

Kiều Tịch thỏa mãn mà híp mắt, “Ngọt.”

Lục Hoặc tiếp tục tách hạt lựu.

Lúc này, cửa phòng bị vặn mở, hóa ra là Lục lão gia tử tiến vào.

Vệ sĩ không thể giữ được đối phương, anh đứng sau Lục lão gia tử: “Thiếu gia......”

“Không có chuyện gì, anh ra ngoài trước đi.” Lục Hoặc tiếp tục tách hạt, coi như làm ngơ vẻ mặt tức giận của Lục lão gia tử.

Trước mặt ông, cháu trai nhỏ thản nhiên ngồi tách vỏ lựu, mà ngồi cạnh chính là thiên kim Kiều gia Kiều Tịch, trong nhà mở máy sưởi, ấm áp dễ chịu, khác hẳn với ông ta rét run từ ngoài tiến vào.

Lục lão gia tử càng tức giận, “Ta có chuyện nói với Lục Hoặc, Kiều tiểu thư ra ngoài trước đi.”

Ông ta không thể để Kiều gia nhìn thấy trò hề.

Lục Hoặc nói: “Tịch Tịch là bạn gái của cháu, mọi chuyện về cháu, cô ấy đều sẽ biết, không cần phải tránh.”

“Mày......” Lục lão gia tử ngực phập phồng vì tức giận, “Cháu chắc chắn là muốn ta tức chết.”

Ông ta chất vấn Lục Hoặc: “Vì sao chuyện của Diêu Lan Nhã, cháu không nói với ta, mà chủ động gọi cảnh sát bắt cô ta? Cháu có biết hay không, tin tức cô ta bị bắt, người ngoài sẽ thấy Lục gia chúng ta thế nào?”

Lục lão gia tử khiển trách: “Trong mắt của cháu còn có ta hay không? Còn có Lục gia hay không?”

Lục Hoặc bình tĩnh mở miệng: “Ông có biết vì sao bà ta bị bắt không?”

“Mặc kệ vì cái gì, như vậy ảnh hưởng tới hình tượng Lục gia, uy hϊếp thanh danh Lục gia, cháu nên bàn bạc trước với ta rồi mới làm, chứ không phải để ta qua truyền thông mới biết được.” Lúc ông ta biết được, đã có không ít người chê cười.

Gân xanh trên trán Lục lão gia tử nổi lên, hai mắt trừng Lục Hoặc, “Cháu có biết, tin tức này truyền ra sẽ ảnh hưởng tới cổ phiếu Lục gia như thế nào không, chúng ta chịu tổn thất bao nhiêu không?”

Kiều Tịch không chịu nổi Lục lão gia tử khiển trách Lục Hoặc.

Cô không nhịn được lên tiếng: “Vậy ông có biết Diêu Lan Nhã bị cảnh sát bắt vì có ý hại Lục Hoặc không? Tai nạn giao thông ngày đó không phải ngoài ý muốn, mà là Diêu Lan Nhã và Chu Thắng là chủ mưu muốn hại chết Lục Hoặc, từ lúc ông tiến vào, ông chỉ để ý tới danh dự Lục gia, hình tượng và lợi ích của Lục gia, cũng không hề quan tâm tới Lục Hoặc chịu tổn thương trong chuyện này.”

Kiều Tịch nhìn Lục lão gia tử tức giận, cô không hề lùi bước hay sợ hãi, dựa vào đâu Lục Hoặc của cô phải chịu trách mắng như vậy, anh không sai, “Lục Hoặc mới là người bị hại trong chuyện này!”

Cô ủy khuất thay cho Lục Hoặc của cô, cũng không muốn anh bị khiển trách.

Lục lão gia tử bị tiểu bối trách cứ, sắc mặt khó coi, không nhịn được, “Đây là thái độ cháu nói chuyện với trưởng bối sao? Ngay cả cha cháu cũng không dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi.”

“Ông đừng dùng thái độ trưởng bối mà dạy dỗ cháu, có đạo lý, đức hạnh mới là trưởng bối đáng tôn trọng, giống như ông chỉ lo lợi ích, không phân biệt trắng đen, không có dáng vẻ của trưởng bối, cháu chỉ có thể dùng thái độ như vậy, hơn nữa, cái cháu nói chính là sự thật.” Kiều Tịch căn bản không sợ Lục lão gia tử.

Lục Hoặc nhìn dáng vẻ bảo vệ của Kiều Tịch, chỉ cảm thấy quá đáng yêu, khóe miệng anh nhấc lên, đầu quả tim như bị móng vuốt cào nhẹ, luôn muốn làm cái gì với cô.

Lục lão gia tử bị Kiều Tịch và Lục Hoặc đối đãi như vậy, ông ta tức đến mức huyệt thái dương giật giật, cho dù là thân phận hay địa vị của ông ta, cho tới nay, chưa từng có người nào nói với ông ta như vậy.

Ông ta buồn bực: “Kiều gia dạy dỗ con gái tốt như vậy sao? Ta thấy cha cháu đúng là chiều hư cháu, chiều đến mức không có đầu óc, còn chống đối trưởng bối.”

Kiều Tịch giễu cợt: “Cha mẹ cháu dạy cháu rất tốt, ít nhất cháu biết phân biệt thị phi, phân biệt trắng đen.”

Cô đúng là không nhượng bộ lời nào, khiến Lục lão gia tử tức đến hộc máu.

“Lão gia, ngài đừng kích động.” Quản gia ở bên nhanh chóng tới đỡ Lục lão gia tử, ông ấy giúp Lục lão gia tử vỗ lưng, “Kiều tiểu thư, sức khỏe lão gia tử không tốt, mời cô tôn trọng trưởng bối, đừng để ông ấy tức giận.”

Kiều Tịch hừ lạnh: “Tôi không có chọc tức ông ấy, là chính ông ấy không thích nghe sự thật, còn trách tôi nói thật sao? Rõ ràng người làm chuyện xấu là Diêu Lan Nhã, không phải Lục Hoặc, ông ấy nổi giận đùng đùng tới chất vấn Lục Hoặc vì sao để cảnh sát bắt Diêu Lan Nhã, này là có ý gì?”

Lục Hoặc tách những hạt lựu cuối cùng bỏ vào bát, anh lấy khăn lau tay, “Nếu Diêu Lan Nhã không có làm, cảnh sát cũng không thể nào bắt bà ta, ông lo lắng Lục gia chịu ảnh hưởng, như vậy, bây giờ việc ông cần làm là cứu Diêu Lan Nhã, chứ không phải chỉ trích cháu.”

Lục lão gia tử trừng mắt nhìn anh, “Cháu làm như vậy, là vì tài sản Lục gia? Cháu cho rằng đánh đổ Diêu Lan Nhã, ta sẽ có ý kiến với Vinh Diệu, sẽ trọng dụng cháu? Nếu cháu tính toán như vậy, e rằng cháu phải thất bại rồi.”

Lục Hoặc nhếch môi, “Cháu không có hứng thú với Lục gia.”

Lục lão gia tử hiển nhiên là không tin.

Trong nhận thức của ông ta, sau khi hai chân Lục Hoặc khỏi hẳn, đồng thời cũng nuôi dã tâm, Diêu Lan Nhã xảy ra chuyện chỉ là mưu kế của Lục Hoặc.

Lúc lão gia tử tức giận nói: “Biệt thự bây giờ cháu ở, cũng là của Lục gia, nếu cháu không có hứng thú với Lục gia, không quan tâm tới lợi ích của Lục gia, vậy cháu dọn ra đi.”

Chỉ có bẻ gãy cánh của Lục Hoặc, nó mới có thể nhận thức được, người làm chủ Lục gia là ai. Những mưu kế nhỏ của Lục Hoặc, thủ đoạn đó không đủ nhét vào mắt ông ta.

Lục Hoặc bình tĩnh gật đầu, “Có thể.”

Thắt lưng chàng trai thẳng tắp, tựa như cây thông cao ngạo.

Lục lão gia tử tức giận rời đi, trước khi rời đi, còn để quản gia ở lại, nhìn Lục Hoặc, kêu anh lập tức dọn khỏi biệt thự.

Kiều Tịch cũng rất tức giận, cô đến gần Lục Hoặc, “Dọn thì dọn, có gì to tát chứ.”

Cô nâng giọng, Lục quản gia nghe được rõ ràng, vị thiên kim Kiều gia này vui vẻ nói với Hoặc thiếu gia: “Lục gia không nuôi anh, em nuôi.”

Kiều Tịch hận không thể giấu cá vàng nhỏ đi, độc chiếm lấy cá vàng nhỏ.