Ngày hôm sau không cần tới lớp.
Sau khi Kiều Tịch ăn cơm trưa xong liền đi tìm Lục Hoặc.
Cô rất tò mò, lúc ấy Lục Hoặc nhỏ có phải đi xăm hình hay không? Anh muốn xăm lên người cái gì?
Trong phòng khách, Triệu Vũ Tích đang cắm hoa cùng mẹ Kiều, cô ta thấy Kiều Tịch mặc một chiếc váy tơ tằm màu vàng cam nhạt đi xuống.
Làn da Kiều Tịch trắng, mặc màu sắc nhạt như vậy khiến cả người cô có cảm giác sạch sẽ đẹp đẽ nói không nên lời, cô chậm rãi đi xuống, cả người đẹp giống như muốn sáng lên.
Mẹ Kiều ở bên cạnh thấy con gái tới, bà lập tức cười rộ lên, “Bây giờ con muốn ra ngoài à? Ngày hôm qua đi xe lửa cả ngày, sao con không ngủ trưa, nghỉ ngơi cho tốt?”
Kiều Tịch làm nũng với mẹ Kiều, “Mẹ, con không mệt.”
Trên mặt mẹ Kiều đều là ý cười dung túng và nuông chiều, “Đêm nay về ăn cơm không?”
Kiều Tịch gật đầu, “Có về, con muốn cùng ăn cơm với cha mẹ.” Trong khoảng thời gian cô đi ra ngoài vẽ vật thực này, cô biết cha mẹ rất nhớ mong cô.
“Được, mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn con thích, hôm nay muốn ăn cá gì?” Nghe thấy con gái nói muốn cùng bà ăn cơm, nụ cười trên mặt mẹ Kiều càng lớn hơn.
Kiều Tịch vẫn luôn thích ăn cá, đầu bếp trong nhà lại luôn thay đổi cách làm nên cô không bao giờ ăn ngán.
Kiều Tịch suy nghĩ vài giây, thuận miệng nói: “Cá kho.”
“Được, mẹ biết rồi, con đi ra ngoài phải chú ý an toàn, thuốc đưa đi chưao?” Mỗi lần con gái ra ngoài, mẹ Kiều nhất định phải chắc chắn trên người con gái có đưa thuốc theo hay không.
Mặc dù gần đây sắc mặt của con gái rất tốt thoạt nhìn càng ngày càng khỏe mạnh, đã rất lâu chưa tái phát bệnh, nhưng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, bà và chồng cũng chỉ có một bảo bối là Kiều Tịch như vậy, tuyệt đối không thể mất đi cô.
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, “Thuốc con để trong túi.”
Lúc này mẹ Kiều mới yên tâm, “Đi đi, về sớm chút, mấy ngày nữa là sinh nhật bà ngoại của hai đứa, ngày mốt mẹ đưa con và Tích Tích đi về chúc thọ cho bà.”
Trong trí nhớ của Kiều Tịch, bà ngoại luôn ru rú trong nhà, thích yên tĩnh, cô gật đầu, “Được.”
Nhìn Kiều Tịch rời đi, Triệu Vũ Tích biết, đối phương hẳn là đi tìm Lục Hoặc.
Cô ta không vội, bây giờ cô ta đã biết, thì ra Lục Hoặc là người của Lục gia, hơn nữa vẫn luôn ở tại nơi hẻo lánh trong Lục gia, cô ta có thể tìm được anh.
Nghĩ đến lần trước cô ta xuyên về, trên người Lục Hoặc xăm tên của cô ta, trong lòng Triệu Vũ Tích nóng lên, bên ngoài anh đối xử với cô ta lạnh lùng, nhưng anh đã nhớ kỹ cô ta rồi.
Giống với đời trước, bất kể là Lục Hoặc của thời điểm nào, trong mắt anh cũng chỉ có cô ta.
Xe dừng ở cửa sau của Lục gia.
Lúc Kiều Tịch đi vào đúng lúc gặp phải Ôn Tình, cô cười chào hỏi với đối phương: “Chị Tình.”
“Em đã đến rồi, khoảng thời gian đi ra ngoài vẽ vật thực này có vui không?” Vẻ mặt Ôn Tình đầy dịu dàng.
Từ sau khi ly hôn, nụ cười trên mặt cô ấy càng ngày càng nhiều, bộ dạng cũng không tiều tụy giống như trước kia, trong mắt cũng có thêm sắc thái.
Vốn dĩ vẻ ngoài của cô ấy đã không kém, chỉ là trước kia mỗi ngày phải làm việc nhà, không có thời gian trang điểm, bây giờ thoát ly bể khổ, cô ấy càng trở nên dịu dàng trí thức hơn.
Sau này Phương Chí Hải lại đi tìm Ôn Tình, vốn tưởng rằng không có anh ta, người vợ trước Ôn Tình này sẽ sống rất thảm, khổ sở.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Ôn Tình xuất hiện, dáng vẻ cô ấy trở nên dịu dàng đoan hiền, khiến Phương Chí Hải đầy khó tin, thậm chí rất hối hận, anh ta cầu xin Ôn Tình tái hợp.
Ôn Tình căn bản không muốn nhảy vào hố lửa một lần nữa.
Bây giờ cô ấy sống thật sự rất thoải mái, công việc ở Lục gia cũng không vất vả, thời gian nhàn rỗi thì cô ấy còn có thể đọc sách, học lại kiến thức y học một lần nữa.
Tất cả những thứ này đều nhờ Kiều Tịch giúp đỡ.
“Khá vui, dù sao có Lục Hoặc là được.” Kiều Tịch ở trước mặt Ôn Tình không cần che giấu chút nào.
Ôn Tình đột nhiên bị đút một mồm cơm chó to đùng, cô ấy lắc đầu cười, sau đó nhắc nhở nói: “Đúng rồi, hai ngày trước, đại thiếu gia của Lục gia đã trở về từ nước ngoài, sáng nay ông cụ sai người gọi Lục Hoặc thiếu gia đi một chuyến.”
Lục Vinh Diệu từ nước ngoài về rồi?
Kiều Tịch nhớ tới khi Lục Hoặc còn nhỏ, thằng nhóc mập mạp Lục Vinh Diệu này thường xuyên ức hiếp Lục Hoặc, cô hận đến muốn ra tay đánh đối phương một trận.
Cô điều tra qua, lúc trước Lục Vinh Diệu ra nước ngoài học đại học, hình như năm nay tốt nghiệp.
Ánh mắt Kiều Tịch tối lại, “Được, em đã biết, cảm ơn chị Tình.”
Ôn Tình cười tránh ra đi tưới nước, gần đây cô ấy nhàn rỗi nên đã trồng không ít hoa trong sân nhỏ.
Kiều Tịch đi tìm Lục Hoặc, thiếu niên không ở phòng, mà ở phòng sách.
Anh mặc sơ mi trắng sạch sẽ, ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên người anh, sợi tóc của thiếu niên đều giống như đang sáng lên.
Trên mặt bàn, một nhúm cầu tuyết màu trắng đang ngồi ngay ngắn, đầy đáng yêu.
Kiều Tịch cười ôm lên Tức Hỏa, “Một khoảng thời gian không gặp, sao mà béo nhiều như vậy, Tức Hỏa thật sự giống một quả cầu tuyết.”
Đôi mắt đỏ của Tức Hỏa trừng Kiều Tịch, cô mới là cầu tuyết, cả nhà cô đều là cầu tuyết!
Kiều Tịch xoa xoa đầu của nó, rồi mới đặt con thỏ lại trên mặt bàn.
Cô đi đến bên cạnh Lục Hoặc, cơ thể dựa vào bàn, cô cúi đầu nhìn Lục Hoặc, phát hiện trên điện thoại của đối phương có rất nhiều đồ thị đường, cô rất kinh ngạc, “Anh đang nghiên cứu cổ phiếu?”
Lục Hoặc không giấu Kiều Tịch.
“Anh có hứng thú với phương diện này?” Kiều Tịch tò mò.
“Có một chút.” Vốn dĩ anh không có hứng thú, nhưng bây giờ đã đến với Kiều Tịch, anh ý thức được, người được nuông chiều giống như cô, anh cần phải kiếm đủ tiền mới có thể nuôi được cô.
Anh không có sở trường gì, cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả người thường cũng không tính, cũng không so được.
May mắn chỉ số IQ của anh còn được, anh hy vọng chính mình có năng lực kiếm đủ tiền, nuôi dưỡng Kiều Tịch.
Cô xứng với thứ tốt nhất, nhưng lại lựa chọn anh, anh không thể để cô thất vọng.
Nước bùn cũng muốn chạm một chút vào ánh trăng trên bầu trời.
Kiều Tịch duỗi tay sờ đầu của thiếu niên, cô cười nói: “Anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Môi mỏng của Lục Hoặc hơi cong lên, còn chưa kịp cảm động, anh đã nghe thấy cô gái nói: “Anh cởi quần áo ra đi.”
Lục Hoặc:……
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt lạnh lùng của anh dưới ánh mặt trời đỏ lên rất rõ ràng, “Tịch Tịch?”
“Có phải trên người của anh có hình xăm hay không?” Kiều Tịch trực tiếp hỏi.
Lục Hoặc kinh ngạc ngước mắt nhìn cô.
Lúc trước vẽ cơ thể cho Lục Hoặc, trên người anh không có gì cả, mà trong màn hình lớn, cô thấy Lục Hoặc nhỏ đi vào cửa hàng xăm hình.
Cô muốn biết, có khi nào bởi vì hành động của Lục Hoặc nhỏ đã thay đổi cái gì đó, bây giờ trên người Lục Hoặc có hình xăm.
“Anh có hình xăm, đúng không?” Kiều Tịch rất tò mò.
Lục Hoặc mím môi, anh chậm rãi nói với Kiều Tịch, “Ừm, có một cái.”
“Để em nhìn xem.”
Ngón tay thon dài của Lục Hoặc bắt đầu cởi cúc áo ra, “Là lúc anh học trung học xăm.”
Từng cúc áo được cởi bỏ.
Cơ thể thiếu niên thon chắc, to rộng, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, hình xăm “xi” nơi ngực anh xuất hiện rõ nét trước mắt Kiều Tịch.
Bị cô gái nhìn chằm chằm, cơ thể Lục Hoặc vô ý thức căng thẳng, anh muốn gài cúc áo lại: “Khi đó khá xúc động, là lần đầu tiên thử làm như vậy.”
Kiều Tịch kéo lại quần áo của anh, không cho anh mặc vào.
Đôi mắt to xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm ngực anh, hình xăm rất rõ nét, ở ngay vị trí trái tim nơi ngực anh.
Tay cô duỗi qua, chạm vào ngực Lục Hoặc, xúc cảm nơi xăm hình và làn da bên cạnh có có chút không giống nhau, “Vì sao muốn xăm hình này?”
Đầu ngón tay của cô gái nhẹ nhàng cọ qua nơi ngực anh, cơ thể Lục Hoặc càng căng thẳng thêm, anh thấp gọi một tiếng: “Tịch Tịch.”
“Vì sao muốn xăm nó?” Bàn tay Kiều Tịch trực tiếp đè lên hình xăm, con ngươi đen nhánh của cô ngập nước, truy hỏi Lục Hoặc.
Lòng bàn tay của cô gái mềm như bông, đè trên ngực anh, nơi xăm hình giống như đang nóng lên.
Anh hình như phải nhớ kỹ chuyện quan trọng gì, nhưng vẫn mãi không nhớ ra, “Quên mất rồi.”
Kiều Tịch cảm thấy bàn tay mình không phải đang chạm vào hình xăm của anh, mà là một tấm lòng thuần khiết của thiếu niên, “Lúc xăm có đau không?”
Lục Hoặc lắc đầu, “Không đau.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non lặng lẽ hiện ra.
Làm sao không đau được? Kim châm mang theo mực, đâm vào tầng da thứ hai, hơn nữa là ở ngực, nhất định rất đau.
Kiều Tịch không biết lúc ấy Lục Hoặc nhỏ làm sao chịu đựng được.
“Vì sao muốn xăm ở ngực?” Kiều Tịch tiếp tục hỏi anh.
Trong mắt đen nhánh của Lục Hoặc hiện lên một sự mờ mịt, “Quên mất.” Anh chỉ nhớ rõ lúc xăm hình, cảm giác đau đớn rậm rạp truyền đến, anh muốn nắm chặt thứ gì đó.
Anh vẫn mãi không nhớ ra, chính mình đã quên mất thứ quan trọng gì.
Mà bây giờ, lòng bàn tay cô gái đè lên hình xăm của anh, ngực anh điên cuồng nhảy lên, từng chút từng chút, mạnh mẽ có lực, giống như nhốt một con dã thú nhỏ không an phận, đang điên cuồng đâm loạn, hận không thể lao tới nhận Kiều Tịch là chủ.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc cảm thấy đầy xấu hổ, e sợ Kiều Tịch phát hiện trái tim của anh đang đập quá nhanh.
Chóp mũi Kiều Tịch có chút chua xót, đôi mắt cũng chua xót cực kỳ.
Có phải bởi vì cô bảo anh nhớ kỹ cô, Lục Hoặc nhỏ mới có thể đột nhiên chạy tới xăm mình hay không?
Kiều Tịch nhìn anh: “Anh nỗ lực nhớ lại đi.”
Hệ thống không cho cô nói với Lục Hoặc những chuyện đã xảy ra trong màn hình, chỉ có thể chờ chính anh nhớ tới, “Chờ anh nhớ được, anh hãy nói với em, vì sao muốn xăm hình, xăm hình đại biểu điều gì.”
Kiều Tịch cúi eo xuống, cô thu tay lại, đầu dần dần tới gần ngực anh, cô nhẹ giọng nói: “Lục Hoặc, em thích hình xăm của anh.”
Xúc cảm mềm mại dừng trên ngực anh, cả người Lục Hoặc run lên.
Chỉ thấy cô gái trân trọng lại thành khẩn hôn lên hình xăm của anh, ngón tay Lục Hoặc nắm chặt đến trắng bệch, anh gần như mất khống chế, “Tịch Tịch……”
Ngực nóng lên, từng đợt tê dại, còn có cảm giác chua xót truyền đến.
Giống như sự ấm ức anh kìm nén rất nhiều năm, từng chút được vuốt phẳng.
Tịch Tịch.
Tay anh mất khống chế mà ôm chặt Kiều Tịch, gần như muốn chết chìm trong nụ hôn trân trọng như vậy của cô.
Kiều Tịch có chút cảm động, lại có chút hư hỏng, đôi môi vốn dĩ đang hôn môi ngực anh khẽ cong lên, sau đó, miệng nhỏ của cô cắn lên chỗ hình, cắn lấy chữ “xi”.
Cơ thể Lục Hoặc lập tức căng thẳng, “Tịch Tịch!”
Bởi vì quá dùng sức nên cơ bắp trên người anh căng thẳng đến đau lên, cô gái làm gì dùng sức cắn, chỉ nhẹ nhàng một chút, cảm giác tê dại kfy lạ kia điên cuồng xông lên từ phía sau lưng anh.
Tức Hỏa giống như cảm ứng được cái gì, cơ thể giống như quả cầu tuyết của nó đưa lưng về phía hai người, lười nhìn hai con người đang hôn nhau đó.
Nơi xăm hình hơi ngứa, hơi đau đớn, lại khiến Lục Hoặc thiếu chút nữa mất khống chế.
Kiều Tịch ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh đều là ý cười xấu xa, “Có dấu răng.”
Dấu răng ở trên hình xăm, cô vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng đυ.ng vào dấu răng nhàn nhạt kia, cô mang theo vài phần bá đạo, “Nơi này là của em.”
Cũng không biết cô gái chỉ là dấu răng, hay là hình xăm, hoặc là chỉ trái tim của Lục Hoặc!
Lục Hoặc dựa vào trên xe lăn, ngực nhảy nhót kịch liệt, giây tiếp theo, trong cái nhìn của Kiều Tịch, hai chân anh biến thành đuôi cá.
Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc âm u, anh nhìn về Kiều Tịch đứng ở trước mặt, cảm thấy xấu hổ đến tận cùng, hận không thể lập tức giấu cái đuôi đi.
Kiều Tịch nhìn cái đuôi đột nhiên hiện ra, cô nhịn cười ra tiếng: “Em chỉ cắn anh một chút, sao mà……”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc dần dần đỏ lên, cằm anh căng thẳng, xụ mặt, động tình cũng không phải việc mà anh có thể khống chế, “Đừng nhìn.”
Cho dù không phải lần đầu tiên cái đuôi hiện ra trước mặt cô, nhưng anh vẫn cảm thấy không quen, cảm thấy xấu hổ.
Ngày hôm qua tiêu trừ được 10% năng lượng đen, Kiều Tịch chú ý tới phần khiếm khuyết trên cái đuôi của Lục Hoặc hình như mọc ra một chút, ngay cả bộ phận màu đen cũng giảm bớt.
Cái đuôi màu vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, thật xinh đẹp.
Mà đôi mắt của thiếu niên trên xe lăn ẩm ướt, môi mỏng ướŧ áŧ, cũng thật xinh đẹp.
Hoàng tử cá thật đẹp mắt.
“Lục Hoặc, anh muốn em sờ cái đuôi của anh không?” Kiều Tịch mở miệng.
Cô gái hỏi trắng ra, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của Lục Hoặc lại đỏ lên, anh gắt gao nắm chặt tay vịn, cứng cổ từ chối: “Không muốn.”
Thứ xấu xí như vậy, chính anh nhìn cũng cảm thấy phiền chán, sao có thể bằng lòng để cô chạm vào quá nhiều?
Kiều Tịch nhìn lá mầm non hiện ra trên đỉnh đầu Lục Hoặc đang lay động trái phải, cô tùy ý đáp lời: “À.”
Chớp mắt, cô cúi đầu, không sờ cái đuôi, thì cắn lá mầm non.
Ở nơi Lục Hoặc nhìn không thấy, khóe môi Kiều Tịch cong lên cao. Trong mắt cô cất giấu đầy ý xấu, cực kỳ giống hồ ly nhỏ xấu xa.
Cô cúi đầu, nhắm ngay lá mầm non xanh xanh kia mà cắn xuống.
Trên xe lăn, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc đỏ bừng lên, đốt ngón tay nắm tay vịn trở nên trắng bệch.
Anh không nhịn được, khàn giọng kêu một tiếng: “Tịch Tịch.”
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên ướt đẫm.
Kiều Tịch không trả lời anh, môi cô ngậm lấy một lá con mềm mại.
Lá của cây mầm non nhòn nhọn mềm mại, rất non mềm, môi Kiều Tịch căn bản không dám dùng sức, e sợ làm hư nó.
Mím môi, lá mầm non bị đôi môi mềm mại của cô đè ép một chút, lá mầm non giống như bị hoảng sợ, nó đột nhiên run lên một chút.
Giây tiếp theo, Lục Hoặc giống như chịu đả kích thật mạnh, anh mất hết sức lực, dựa vào sau xe lăn. Trong phòng sách yên tĩnh, Kiều Tịch nghe thấy anh mất khống chế, nặng nề rên lên một tiếng, gợi cảm đến rối tinh rối mù.
Đáy mắt của thiếu niên đều sự ướt át mờ mịt, đuôi mắt ửng hồng, ngực anh phập phồng kịch liệt.
Lá mầm non trên đỉnh đầu biến mất.
Kiều Tịch đứng lên, cô rũ mắt nhìn Lục Hoặc, giây tiếp theo, cô thấy cái đuôi màu vàng rũ dưới xe lăn của anh giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, thế mà đong đưa một chút!
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: “Lúc nãy có phải tôi hoa mắt rồi không, hình như tôi thấy đuôi của Lục Hoặc động đậy.”
Bạo Phú nói với cô: “Chủ nhân, lúc nãy cô không nhìn nhầm, đuôi của Lục Hoặc đã động đậy được một chút, chỉ cần tiếp tục tiêu trừ 10% năng lượng đen thì chân của Lục Hoặc có thể hoạt động, đuôi của cậu ấy cũng có thể động đậy.”
Kiều Tịch đầy vui sướиɠ.
Cô chờ mong nhìn thấy cái đuôi của Lục Hoặc bơi lội trong nước, khẳng định rất xinh đẹp.
Thiếu niên trên xe lăn cũng không biết anh bởi vì mất khống chế mà cái đuôi của mình vô ý thức đong đưa một chút.
Anh gắt gao cắn chặt răng, nghĩ đến chính mình lúc nãy thất thố, anh mạnh mẽ nhắm mắt lại, gần như muốn hôn mê, “Tịch Tịch, đừng nhìn.”
Giờ phút này, anh nhất định rất xấu xí, anh sợ làm bẩn đôi mắt sạch sẽ của cô gái.
Kiều Tịch làm gì chịu nghe anh, đôi mắt cô sáng quắc, nhìn anh chằm chằm.
Thiếu niên nhẹ thở gấp, chỗ xăm nơi ngực mang theo dấu răng, trên khuôn mặt trong veo ửng màu hồng nhạt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, nhìn thế nào cũng giống yêu nghiệt quyến rũ con người.
Trái tim nhỏ của Kiều Tịch bị quyến rũ đến run rẩy, cổ họng cô hơi khô.
Cô rất xấu, cố ý ghé sát vào Lục Hoặc, hỏi anh: “Anh đoán bây giờ em đang nghĩ đến cái gì?”
Giọng nói của Lục Hoặc gần như khiến lỗ tai người ta trở nên mềm nhũn, “Cái gì?”
Kiều Tịch liếʍ khóe miệng, “Em đột nhiên nghĩ đến đêm nay muốn ăn cá kho, thịt cá kho non mềm, dính nước, hương vị thơm ngon, em có thể ăn hết luôn.”
Trên xe lăn, gương mặt trong veo của thiếu niên càng đỏ hơn, mắt anh rất sáng, phảng phất thứ cô gái ăn không phải cá, mà là anh.
Cho đến khi nắng chiều sắp xuống núi, Kiều Tịch mới rời đi.
Ôn Tình mới tiễn Kiều Tịch đi về từ cửa sau xong, cô ấy xoay người, liếc mắt một cái đã thấy cửa sân bị đẩy ra, một người con trai mặc đồ vest đứng ở cửa, ánh mắt của đối phương đang nhìn về phía này.
Trái tim Ôn Tình căng thẳng, cũng không biết đối phương có nhìn thấy bóng dáng Kiều Tịch rời đi không.
Cô ấy ổn định lại tinh thần, vội đi qua đó, “Đại thiếu gia.”
Cậu bé mập mạp Lục Vinh Diệu năm đó đã biến thành người con trai cao lớn, đối lập với vẻ ngoài quá mức xuất sắc của Lục Hoặc, vẻ ngoài của Lục Vinh Diệu chỉ có thể miễn cưỡng coi như anh tuấn, anh ta cười hỏi: “Em của tôi ở bên trong?”
“Hoặc thiếu gia đang nghỉ ngơi.” Cho dù chưa từng tiếp xúc với đại thiếu gia này nhưng Ôn Tình cảm thấy nụ cười của đối phương như cất giấu dao, khiến người ta rất không thoải mái.
“Nghỉ ngơi?” Lục Vinh Diệu lại cười, “Vậy tôi đây hôm khác đến thăm cậu ta.”
Đứa em tàn phế này của anh ta tiến bộ rồi, học được cách giấu phụ nữ trong phòng, ông nội có biết không?