Mùa đông lạnh lẽo, lại không có hoạt động giải trí gì nên phần lớn đón giao thừa là ngồi chơi trong nhà nhưng may mắn là không ngồi trong sân cũ. Hai người nghe radio, yên tĩnh và ấm áp, Tống Nguyệt Minh ngồi trên giường, sau lưng dựa vào một cái gối để giúp thắt lưng bớt mỏi. Vệ Vân Khai dọn dẹp mọi thứ, cầm tám sổ tiết kiệm đưa tới.
Tống Nguyệt Minh không nhúc nhích, mà chỉ huy anh đặt ở ngăn dưới cùng trong tủ. Quyển sổ mỏng manh không dễ thấy nhưng lại làm người ta có cảm giác an toàn, rất dư dả.
Vệ Vân Khai muốn đi đến bên giường, bỗng nhớ tới thứ gì đó nên đi ra ngoài. Anh lấy một cái phong bì trong túi xách đặt trong nhà ra đưa cho cô.
"Đây là gì?" Kết cấu không giống tiền.
“Em mở ra xem đi.”
Tống Nguyệt Minh bị dáng vẻ cười tủm tỉm của anh làm cho hoa mắt, mở phong bì ra. Cô rút được năm tấm ảnh có màu sắc rực rỡ ra, thì ra có người đã cầm máy ảnh chụp hai người họ vào ngày cưới.
Trong một bức ảnh của nhà họ Tống, một tấm hai người ngồi trên xe, một tấm xuống xe. Một tấm cúi đầu và một bức ảnh rất đặc biệt, gọi hai người tới chụp cùng nhau. Đi kèm với bức ảnh còn có một cuộn phim.
“Em gần như quên mất việc này. Khi nào anh nhận được nó, sao em không biết!"
Vệ Vân Khai ngồi xuống bên giường, ánh mắt di chuyển theo tấm ảnh. Hắn thành thật khai báo: "Lúc chúng ta đi gửi tiền tiết kiệm, anh gửi tiền tiết kiệm nhanh hơn em nên sau khi làm xong đã đi tìm bạn của anh lấy hình. Cậu ấy trùng hợp cũng ở huyện này.”
"Anh ấy có chụp ảnh cho người ta không?"
"Không, chỉ đơn giản là thích chụp ảnh."
Tống Nguyệt Minh lật xem năm tấm ảnh, cảm thấy mỹ mãn xếp chồng lên nhau: "Rất đẹp, anh có cảm ơn người ta không?"
Vệ Vân Khai xoa bóp tay cô: "Đương nhiên có. Khi nào trở về, chúng ta mua một cuốn album ảnh đi. Tới lúc đó có thể xếp mấy tấm ảnh này vào cùng một chỗ.”
"Được rồi."
“Làm đồ gia truyền.”
Tống Nguyệt Minh bị chọc cười: "Ảnh chụp làm đồ gia truyền? Như vậy cũng tốt, lưu giữ dáng vẻ lúc còn trẻ.”
Gần 0 giờ, đây là lần đầu tiên hai người ăn tết cùng nhau. Dù Tống Nguyệt Minh ngáp nhưng vẫn có thể kiên trì, tiếng pháo nổ bên ngoài dần to hơn. Vệ Vân Khai cũng mở cửa châm một điếu thuốc đi đốt pháo, cô bịt tai đứng ở sau cửa, vô thức cười rộ lên.
“ Em muốn đốt một cái không?"
Khi còn bé, Tống Nguyệt Minh giống như một tên nhóc, anh em họ đốt pháo vào năm mới thì cô cũng nhất định phải đốt một cái nhưng lớn hơn một chút, lá gan trở nên nhỏ bé. Cô căn bản không dám đυ.ng vào pháo.
“Em sợ.”
Vệ Vân Khai vẫy tay với cô: "Nào, anh sẽ đốt cùng em.”
Tống Nguyệt Minh không tin đi tới. Vệ Vân Khai đứng ở phía sau cô, cầm điếu thuốc châm lửa giao cho trong tay cô. Anh lấy một cái pháo cỡ trung tên là Chấn Thiên Âm ra, đặt xuống đất rồi nắm tay cô giơ điếu thuốc về phía trước. Đồng thời anh cũng dặn dò: “Không cần sợ, anh sẽ dẫn em chạy.”
"Được." Tống Nguyệt Minh tín nhiệmanh.
Khói lửa ở đầu sợi pháo bắt đầu xuất hiện, Tống Nguyệt Minh nín thở lẳng lặng nhìn ánh lửa yếu ớt kia đυ.ng vào đồ vật liền cháy. Rít lên một tiếng, pháo đốt ——
Vệ Vân khai siết chặt bàn tay bên hông cô, trước khi tiếng pháo vang lên liền nhanh chóng ôm cô lui về phía sau, xoay người rời đi.
Bành ——
Hai chân Tống Nguyệt Minh rời khỏi mặt đất, gần như là bị Vệ Vân Khai ôm xoay nửa vòng. Sau đó, cô được đặt xuống đất, hỏi: "Anh đã nói là sẽ không dọa em sợ mqf?”
"Vâng, em biết anh là người đáng tin cậy.”