Tống Nguyệt Minh không muốn qua lại với hai chị em dâu nhưng con dâu con trai và cháu trai không giống nhau. Vương Bảo Trân không nói gì khi thấy chị dâu náo loạn nhưng nhà mình rõ ràng đang ăn thịt, không cho người ta uống một ngụm canh thật sự không thể nói trước được điều gì. Cho dù Ngụy Căn Sinh cũng sẽ cố nhớ con ruột.
Ban đầu, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai tính tới ngày cuối cùng mới kéo cá về chia cho hai nhà đi chợ quê bán. có thể kiếm đủ tiền ăn tết nhưng thấy Cường Cường lắc lư trước cửa còn có tâm tư mã Phượng Lệ, hai người liền đổi chủ ý.
Tống Nguyệt Minh mới mặc kệ hai đứa con trai của nhà họ Ngụy sống cuộc sống thế nào, nhà mẹ đẻ trợ cấp cho cô bao nhiêu thì trong lòng cô biết rõ. Vệ Vân Khai không phải là hồ đồ, cho dù thế nào thì bảo vệ chính mình mới là quan trọng nhất.
Buổi tối, Vệ Vân Khai đưa cá tới chỗ thôn trưởng. Hai người rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ rồi Tống Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm nằm trong lòng hắn: "Cuối cùng cũng không cần phải ngửi mùi tanh kia.”
Vệ Vân cười khẽ, đưa tay ôm lấy eo cô, giữa cánh mũi đều là hương thơm. Hai người thật ra mệt tới nỗi không muốn làm, ở trên giường trò chuyện một hồi liền ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau lại dậy sớm, mang theo hai túi đồ đi ra ngoài. Hai người tới ngân hàng huyện để gửi tiền, còn giả vờ không quen biết nhau. Một người gửi bảy trăm, người còn lại gửi tám trăm mở sổ tiết kiệm, có số lẻ có số chẵn.
Nhân viên quầy vui mừng vì sắp ăn tết mà còn có thể nhận được một danh sách lớn, trả cho hai người khóa học phổ cấp: "Đồng chí, số tiền này đặt trong ngân hàng là an toàn nhất. Thời gian trước có người để tiền trong nhà, bị chuột cắn nát. Hai vợ chồng sắp khóc thành nước mắt!"
"Vậy tiền còn có thể tiêu không?"
"Người khác muốn tiêu tiền đương nhiên là không được, đến ngân hàng còn thay đổi. Cuối cùng hơn hai trăm đồng chỉ có thể đổi ra hơn một trăm bảy mươi, thua lỗ!"
Tống Nguyệt Minh sợ hãi gật đầu: "Vậy may mắn là tôi mang theo, hôm trước tôi thấy trong nhà có chuột!"
Sau khi tiết kiệm những thứ này, hai người ngồi lên xe về thành phố. Khi đến nơi đã là buổi trưa, không nói gì khác, chạy đến ngân hàng để mở tài khoản tiết kiệm tiền. Mỗi người gửi hơn một ngàn, sau đó gửi tất cả tiền còn lại vào hai ngân hàng khác. Hai người nắm giữ tám sổ tiết kiệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Nguyệt Minh kín đáo nhét sổ tiết kiệm vào túi Vệ Vân Khai: "Anh giữ đi, em nghĩ kế tiếp sẽ dễ dàng hơn.”
Vệ Vân mở túi áo bên người ra, rất tự giác gánh vác trọng trách vệ sĩ. Lúc này trời đã tối đen, hai người cầm thư giới thiệu trong thôn tìm một phòng khách sạn vì không kịp về nhà rồi, ở lại chỗ này thì ngày mai còn có thể đi dạo một chút mua đồ.
Giường trong khách sạn coi như sạch sẽ, chỉ là chăn rất mỏng. Hai người thấy đặt hai giường còn không bằng đặt một giường trong phòng cho giữ ấm, Tống Nguyệt Minh gần như treo trên người Vệ Vân Khai sưởi ấm. Tay chân lạnh lẽo dán lên vai anh, trên bụng bắp chân.
Lò ấm hình người là Vệ Vân Khai đã quen với việc này nhưng hôm nay không nhịn được hỏi: "Hai ngày nay sao lại lạnh vậy?"
Tống Nguyệt Minh tính thời gian, có lẽ là cô sắp hết thời gian nghỉ phép. Tốt nhất là ngày mai liền trở về nhà, còn không rất khó xử lý làm.
Vệ Vân nghe xong liền trầm mặc, Tống Nguyệt Minh ngáp rồi hỏi: “Anh muốn sinh con không?”
"Con?"
Trong giọng nói của Vệ Vân Khai nồng đậm sự chần chừ, hiển nhiên vừa rồi hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. Vì thế rất thành thật trả lời: "Không biết."
Có một đứa trẻ thì cuộc sống của anh sẽ trở thành cái gì? Anh không ngừng bắt đầu phân tán suy nghĩ của mình nhưng trí tưởng tượng có những hạn chế. Anh không thể tưởng tượng được có đứa nhỏ sẽ là cảm giác gì.