“Em đã gả ra ngoài còn ăn cơm nhà mẹ đẻ, thật không biết xấu hổ!" Tề Thụ Vân cực lực che giấu ghen tuông.
"Có gì ngượng ngùng, mẹ em thương em mà thôi." Tống Nguyệt Minh nói xong lại đi bộ trở về, hơn nữa đóng chặt cửa lại.
Vương Bảo Trân và hai thím hàng xóm vây xem nhìn hai người thở hổn hển, coi như không nghe thấy gì. Hơn nữa, người ta không nói gì quá đáng. Làm gì có nguyên tắc hai con dâu lớn tìm cách bắt nạt, còn con dâu nhỏ phải nhường nhịn. Cuộc sống của người ta tốt hơn so với hai người, dựa vào cái gì phải cúi đầu trước hai người.
Tống Nguyệt Minh thật sự không có bịa chuyện làm họ tức giận. Mùng 9 hai người tới nhà họ Tống, Hoàng Chi Tử liền hỏi có muốn hấp bánh bao cho gia đình cô không. Dù sao cũng thuận tay nên làm luôn, quan trọng nhất là bà sợ con gái và mẹ chồng cùng hấp bánh bao. Việc đó sẽ bại lộ sự thật con gái nhà mình không biết hấp bánh bao, hơn nữa con gái quen ăn bánh bao mình làm nên Hoàng Huyên Tử hỏi trực tiếp.
Tống Nguyệt Minh không từ chối, không để Hoàng Chi Tử chịu thiệt là được.
Vệ Vân Khai nghe được âm thanh mơ hồ, nhìn cô đắc ý trở về liền không nhịn được cười nói: "May mắn là anh không cãi nhau với em. Nếu không nhất định sẽ không cãi lại em."
“Anh có thể thử xem.”
Anh liên tục lắc đầu: “Vẫn là đừng làm, đi ngủ đi.”
Bận rộn một ngày, cuối cùng cũng hoàn thành việc lớn. Tống Nguyệt Minh nằm xuống giường rất nhanh chìm vào giấc ngủ, không có động tĩnh gì trong sân. Mã Phượng Lệ và Tề Thụ Vân vẫn chú ý, hai người này thật sự ném quầy hàng xuống. Ban ngày không bận rộn ở sân cũ mà đi ngủ?
Mã Phượng Lệ suy nghĩ nhiều hơn Tề Thụ Vân, đoạn thời gian trước cô ta đều ở nhà dưỡng thương nên không muốn ra ngoài làm cho người ta chê cười. Hai ngày nay, cô ta mới tới sân cũ nên chưa từng gặp hai vợ chồng này. Vệ Vân Khai luôn có cách kiếm tiền, bọn họ không phải là lén lút kiếm tiền chứ?
“Chị nói, cuối cùng là hai người này bận rộn cái gì?”
Tề Thụ Vân không chút nghĩ ngợi nói: “Sao chị biết.”
Mã Phượng Lệ lặng lẽ kêu Cường Cường chú ý xem khi nào cửa lớn của Tân Viện mở, xem chú bà và thím ba của cậu ta làm gì.
Cường Cường liền chơi trước cửa lớn, cậu ta luôn nghe lời. Mã Phượng Lệ nói cậu ta làm gì thì làm cái đó, thật sự ngồi chơi trước cửa lớn, nói thế nào cũng không chịu đổi sang chỗ khác.
Hai người bình thường ngủ một buổi trưa, sau đó rời giường nấu cơm tối. Hai người ăn cơm xong liền xuất phát đến sân đại đội trong thôn mở máy kéo. Trời vừa tối nên trên đường cũng không có bao nhiêu người. Hai người rất cẩn thận, mỗi ngày đều chú ý động tĩnh bên ngoài. Đây là lần cuối cùng hai người ngủ không sâu, đến giờ liền tỉnh.
Trước khi ngủ, Tống Nguyệt Minh hầm một ít canh dê, cho củi vào từ từ đun sôi. Lúc đi ra liền ngửi thấy mùi thơm, thịt dê cũng hầm tới mềm nhũn, hai người múc cho mỗi người một bát, uống xong liền cảm thấy toàn cơ thể trở nên ấm áp.
Tống Nguyệt Minh ăn đến một nửa liền nghe thấy tiếng trẻ con không ngừng chơi đùa bên ngoài. Cô thầm cảm thấy kỳ lạ, ngoài cửa có gió lớn nên đứa nhỏ muốn chơi thì cũng phải chọn một chỗ có thể tránh gió, sao vẫn còn ở đây? Cô đứng dậy ra ngoài cửa nhìn, là Cường Cường và hai đứa nhỏ khác đang ngồi đánh bài nước ngoài, giấy vụn xếp thành bài, ai đánh lật của ai trước coi như thắng.
“Cường Cường, sao cháu lại chơi ở đây. Sắp tới giờ ăn cơm rồi.”
Cường Cường ngẩng đầu lên, bật hỏi: “Dì ơi, dì ra ngoài không?" Cậu ta sắp bị đóng băng vì ngồi chờ ở bên ngoài cửa lâu rồi.
Tống Nguyệt Minh cười: “Đi ra ngoài làm gì. Di đang hầm thịt dê, rất thơm nên con có muốn tới ăn không?”
“Cháu, cháu không ăn.” Cường Cường chột dạ, Mã Phượng Lệ không cho phép mỗi ngày cậu ta tới nhà thím nhỏ ăn đồ ăn ngon. Cô ta còn nói bảo đảm một ngày nào đó ăn phải đồ hỏng rồi bị tiêu chảy, cậu ta cảm thấy thím nhỏ rất tốt nhưng mẹ nói cũng không sai nên cậu ta đành nuốt nước miếng từ chối.