Sau Khi Mọc Bướm, Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Đè Ra Ch!ch

Chương 23-1: Song song chơi huyệt / giơ chữ V bày ra vẻ mặt cao trào cùng chụp ảnh lưu niệm (H)

Phía trước là Đinh Phàm Điềm đang sóng đôi chụp ảnh chung cùng với nữ sinh, phía sau là từng cú va chạm không hề cố kỵ chút nào của Trương Kiều Kha giấu ở sau rèm.

Chày thịt tím đen thô tráng lần lượt ra vào ở miệng bướm mềm mụp, nhiều lần phát lực mà chà xát lia lịa lên vách động mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mênh mông.

Ngại chưa đủ, Trương Kiều Kha còn một bên đong đưa eo như mô-tơ thọc nắc mông nhỏ của Đinh Phàm Điềm, một bên lại tiếp tục quất lên hai cánh thịt mông của Đinh Phàm Điềm, âm thanh thịt mềm bị tát thanh thúy vang lên bên trong gian phòng nhỏ hẹp, bị tấm rèm làm từ vải thô dày nặng ngăn cách, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.

Ư! … Quá nhanh … Đừng đánh mông mình mà!! A a, học bá chơi chết mình, ư ư a a chim bự thật là lợi hại …

Cơ bắp căng chặt ở phần hông bỗng nhiên dập mạnh một phát lên bờ mông của Đinh Phàm Điềm, cây dươиɠ ѵậŧ của Trương Kiều Kha đang chơi bé bướm nhỏ đã nắc tới cửa tử ©υиɠ của cậu.

So với lần làʍ t̠ìиɦ an toàn trước thì hoàn toàn không giống, mất đi tầng cách trở kia, Đinh Phàm Điềm có thể rõ ràng cảm nhận được tất cả chi tiết trên dươиɠ ѵậŧ của Trương Kiều Kha.

"Cậu có thể tạo dáng với tay chữ V không? Cảm giác sẽ rất hợp với cậu đó." Nữ sinh không có chút ý thức nào về chuyện mà Đinh Phàm Điềm đang gặp phải, chờ mong mà nhìn cậu.

Cậu cực kỳ gian nan duy trì cho ý thức được thanh tỉnh, nghe vậy liền gật gật đầu rất nhẹ, đôi tay ở sườn mặt bày ra hình chữ V.

Cổ tử ©υиɠ mềm mại yếu ớt bị dập nắc lặp đi lặp lại không ngừng, cơn kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm mà khổng lồ làm cho Đinh Phàm Điềm lập tức gần như chết đuối. Cậu sụp eo xuống, bị chơi đến trắng mắt một phen, bị trực tiếp mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ đến cao trào, chỗ sâu trong tử ©υиɠ hé miệng, ồ ạt triều thổi ra một lượng lớn nước da^ʍ.

Thế là, ở mục album ảnh trong điện thoại của các nữ sinh, đã lưu lại một tấm ảnh cậu ăn mặc trang phục hầu gái bị Trương Kiều Kha chơi đến cao trào …

Đợi đến khi hai nữ sinh treo lên một nụ cười kỳ quái bí hiểm, vừa lòng mà rời đi, nam sinh xếp hàng ở đằng sau hai cô gái đã đi tới, cặp mắt kia hết ngó trái lại ngó phải, thỉnh thoảng còn lướt qua bộ ngực đẫy đà bị Trương Kiều Kha ở phía sau va chạm thọc nắc đến run rẩy loạn xạ của Đinh Phàm Điềm.

Lỗ nhỏ vừa mới cao trào đặc biệt mẫn cảm, mỗi một cú va chạm từ côn ŧᏂịŧ của Trương Kiều Kha ở trong cơ thể gần như có thể lấy mạng Đinh Phàm Điềm, tiếng rêи ɾỉ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, càng không ngừng phun ra từ bên môi, "Chủ nhân … Ha a, hoan nghênh … Tới chơi ~ Mời, xin hỏi, ngài có … Ách, yêu cầu gì không?"

"Đây là cửa hàng gì vậy?"

Roẹt, bộ đồ cỡ nhỏ chung quy bởi vì không vừa vặn nên bị bục ra một cái khe nhỏ, lộ ra một mảng thịt vυ' trắng mịn cùng với rãnh hở.

Khuôn mặt của nam sinh đột nhiên trở nên hồng hồng, lập tức chột dạ di dời tầm mắt, liếc trái liếc phải liếc tứ phương, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lại quay về chỗ càng nhìn càng hấp dẫn kia một chút.

"Là … Là quán cà phê hầu gái … mới mở, ưm~!!!"

Cúc huyệt trống rỗng sau khi ngón tay rút ra liền không có ai để ý tới bỗng nhiên bị người ở phía sau thọc vào đưa đẩy lần nữa, dịch ruột non nhầy nhụa không cẩn thận lại tràn ra ngoài, chảy xuống bướm da^ʍ đang bị dươиɠ ѵậŧ bự nắc đυ. liên tục, cùng hòa vào với hỗn hợp nước sướиɠ da^ʍ ngọt. Hình như là để chặn nước, một miếng vải mềm mại liền bị Trương Kiều Kha nhét vào, là qυầи ɭóŧ ren của cậu!