Không biết là sợ tia sáng không đủ hay sợ chậm một chút sẽ không nhìn thấy huyệt nhỏ của nữ giới, Khánh Hòa cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng nắm giữ vị trí chiếu sáng bên cạnh.
Dưới ánh sáng đầy đủ, toàn thân cậu trơn bóng, da thịt trắng nõn, đường nét lưu loát, đôi chân có tỉ lệ hoàn mỹ, còn có ở dưới côn ŧᏂịŧ nhỏ mềm oặt bỗng xuất hiện một cái nữ huyệt… Huyệt nhỏ trắng hồng, không có lông nên bóng loáng, vẫn còn trinh nguyên mà đóng chặt, ngây ngô, ở giữa còn có một lỗ thị bé nhỏ đúng như dự đoán, thu hút người ta giám sát rồi thăm dò vào trêu chọc.
Trường Kiều Kha đã nhìn thấy vô số bộ phận và cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong sách giáo khoa nhưng lại phát hiện mình căn bản không để đối xử với thân thể Đinh Phàm Điềm như những người khác được. Đối với anh mà nói, tấm thân thể này có cảm giác quyến rũ và sức hấp dẫn độc nhất vô nhị, khiến cho anh không có cách nào bình tĩnh tự tin, không thể đối đãi như chữa bệnh.
Ngoại trừ chính anh, không có anh biết bây giờ rốt cuộc tim anh đập nhanh như thế nào, thậm chí anh còn nghĩ đến điều trái khoa học là có khi nào một giây sau tim mình sẽ nhảy từ l*иg ngực ra không khi anh kề sát vào chỗ kín của Đinh Phàm Điềm.
Bất kể là suy nghĩ hay là ánh mắt của anh, đều giống hai cực hút nhau của nam châm, căn bản là không có cách nào rời khỏi nơi đó của Đinh Phàm Điềm!
Bên tai lặng lẽ đỏ hồng một mảng, Trương Kiều Kha dùng định lực mạnh mẽ mà bản thân đã rèn luyện nhiều năm để giữ tâm trạng bình tĩnh. Anh đeo găng tay, cực kỳ chắc chắn vươn bàn tay ra thăm dò nữ huyệt của Đinh Phàm Điềm.
Lúc này đây, tầm mắt của bốn người trong ký túc xá đều tập trung trên tay anh, có người ghen ghét, có người căng thẳng.
Trương Kiều Kha mò tới hai miếng thịt như thịt trai kia, tinh tế mềm mại, hai tay anh chặn ở trên hai cánh hoa, cẩn thận từng li từng tí để mở ra, tỉ mỉ quan sát kỹ càng.
Nụ hoa mềm mại bị người vạch ra, lộ ra phong cảnh sắc tình quyến rũ bên trong. Khối thịt nhỏ hình tam giác e lệ co rúm lại trong sự bảo vệ của hai mép thịt, không chịu để người khác nhìn thấy. Lối vào âm huyệt được bày ra, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người chảy ra một sợi dịch trong suốt. Trường Kiều Kha không ngờ bây giờ ngay cả cửa niệu đạo của con gái mà Đinh Phàm Điềm cũng có.
Bắc Minh bị Trương Kiều Kha và Khánh Lam ăn ý đẩy ra phía ngoài xa nhất, chỉ có điều cậu ta cao gần một mét chín, đứng ở chỗ ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hiện tại cậu ta cũng mặt lạnh đứng ôm cánh tay, trong đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp có sự đen tối không thấy rõ.
Khánh Lam đứng ở một bên, không ngừng nuốt nước bọt, đứng chiếu ánh sáng nhưng không nhịn được lén lút mở phần quay phim trong điện thoại lên…
Cách dung dịch kia một găng tay, ngón tay Trương Kiều Kha xoa xoa vào dây thần kinh vô cùng mẫn cảm ở xung quanh bên trong, đầu ngón tay chạm vào âm đế, nhìn như quan sát nhưng thực ra đang tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cơ thể Đinh Phàm Điềm liên tục dâng lên kɧoáı ©ảʍ xa lạ, kịch liệt như rút một cái roi quất vào trong đầu cậu.
“Ưm a… Chỗ đó… Kỳ quái quá…”
Trương Kiều Kha xụ mặt cố ý hỏi Đinh Phàm Điềm: “Kỳ lạ như thế nào?”
“Chính là… Tê tê ngứa ngáy… Ưm… Cũng không đau… A a, còn có chút thoải mái… Các cậu… Có muốn tiến vào xem thử không…” Vào giờ phút này Đinh Phàm Điềm còn không quên mời các anh em tốt của mình.
Đột nhiên, ngón tay của Trương Kiều Kha tiến vào nơi đó, cơ thể Đinh Phàm Điềm run lên, rít gào nói: “Kiều Kha… Đừng chạm vào đó… Tôi muốn… Đi tiểu!”
Sâu bên trong âʍ ɦộ màu hồng phấn xì xì ra bọt nước giống như sắp chảy nướ© ŧıểυ, làm ướt cả cầu thang. Không khí xung quanh nổi lên mùi tanh lẳиɠ ɭơ.
Bị người vây quanh xem chảy nướ© ŧıểυ, Đinh Phàm Điềm xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào: “Hu… Thật là xấu hổ… Các cậu đừng nhìn tôi…”
Viền mắt Khánh Lam cũng đã đỏ lên, dươиɠ ѵậŧ giữa háng sau khi tỉnh dậy vẫn rục rà rục rịch, khó chịu đẩy Trương Kiều Kha một cái: “Cậu sờ đủ chưa?” Sau đó hắn giành đứng lên trước, nói với Đinh Phàm Điềm: “Đàn anh, tôi vào trước!”
Trương Kiều Kha phản bác theo bản năng: “Không được!”
“Tại sao lại không được?”
Trương Kiều Kha và Khánh Lam không ai nhường ai, sắp làm ầm ĩ đến nơi, thậm chí có khả năng còn thăng cấp đến hành vi bạo lực.
Lúc này Bắc Minh vẫn luôn “sống chết mặc bay” lại một mình ở bên ngoài, sóng mắt cậu ta di chuyển, nhìn thoáng qua Đinh Phàm Điềm, nói với hai người còn lại trong ký túc xá: “Chỗ này của Tiểu Điềm vẫn là xử nữ, trong ký túc xá cũng không chuẩn bị gì, các cậu muốn cho cậu ấy chảy máu, đau đến khóc lên sao, hay còn muốn cậu ấy mang thai?”
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại trong chớp mắt, Trương Kiều Kha mặt lạnh, Khánh Lam ngừng chiến không nói gì.
Đinh Phàm Điềm phát ra tiếng: “Ầy, tôi là nam sinh, chắc là sẽ không mang thai chứ?”
Bắc Minh nghe vậy thì khóe môi khẽ cười, mỹ nhân nở nụ cười đẹp như hoa đào đua nở, nhưng ở trên người cậu ta lại như chứa một chút ý tứ sâu xa. Cậu ta tìm một cái quần ở trong tủ quần áo Đinh Phàm Điềm, đưa tới, lại xoa xoa tóc cậu, dịu dàng cười nói: “Tiểu Điềm, còn ba mươi phút nữa, cậu đi học trước đi đã.”