Theo độ cao so với mặt nước biển liên tục tăng lên, hắn mới phát hiện Tô Nhị Cẩu rất cao.
“Cha, quần áo bẩn rồi.”
Tô Nhị Cẩu nhìn cô bé, quần áo bạc màu nhưng sạch sẽ, không hề bẩn.
“Cha, quần áo bẩn rồi.”
Cục thịt nhỏ mυ'ŧ ngón tay, Tô Nhị Cẩu cau mày lấy tay của cô bé ra, mới vỗ bụi bặm trên người mình.
“Không được mυ'ŧ ngón tay.”
Cục thịt nhỏ uất ức bĩu môi, muốn khóc lại không dám khóc, ngón tay xoắn xuýt, nhìn Tô Nhị Cẩu lại nhanh chóng cúi đầu, lại len lén nhìn Tô Nhị Cẩu, hốc mắt đỏ lên.
Tô Nhị Cẩu ngẩn ngơ tại chỗ, xem xét lại cảm thấy có lẽ mình quá nghiêm khắc, hắn quyết định nói lý với cục thịt nhỏ.
“Không cho con mυ'ŧ ngón tay, là vì mυ'ŧ ngón tay răng sẽ bị lệch, trở nên xấu xí, chẳng lẽ con muốn xấu xí sao?”
Cục thịt nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, bĩu môi hỏi: “Là, là giống Nhị Ma Tử thúc sao?”
Mang giọng mũi, Tô Nhị Cẩu nghi ngờ một khắc sau có thể cô bé sẽ gào khóc.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm cô bé, nhìn như thể cô bé vừa có xu hướng khóc lớn, hắn sẽ lập tức bỏ chạy.
“Đúng là sẽ như Nhị Ma Tử.”
Cục thịt nhỏ sợ hãi che miệng, căng thẳng nhìn Tô Nhị Cẩu.
“Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ con không mυ'ŧ ngón tay nữa, răng của con sẽ không trở nên xấu xí.”
“Đại Nữu, đi ra lượm trứng gà.”
Cục thịt nhỏ vừa muốn nói gì đó, giọng nói oang oang của Ngưu Thúy Hoa đã truyền tới từ ngoài nhà. Tô Đại Nữu cũng không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Tô Nhị Cẩu, vội vàng chạy ra ngoài.
Tô Nhị Cẩu đặt mông ngồi trên ghế.
Đời trước cô mắt mở mắt nhắm thì ngỏm củ tỏi, đời này mắt mở mắt nhắm, cô trở thành hắn, tiện thể có vợ có con... không có ấm giường.
Nhìn trang phục của Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu và Tô Nhị Cẩu đang mặc, đây là cổ đại.
Tô Nhị Cẩu có cảm giác đắng lòng. Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại sản xuất dồi dào, còn có người sống cuộc sống có khoai tây ăn không hết, việc đống áng làm không xong, cỏ heo cắt không hết.