Quỷ Phu Trời Cho

Chương 59: Quá khứ

Người này, ngoại trừ người mà hắn để ý thì đối với những người khác hắn thật đúng là lạnh lùng không chút lưu tình.

Lâm Trường Tư nhìn theo bóng dáng hắn hồi lâu rồi mới đuổi theo, nam nhân bước đi trầm ổn nhưng lại cực nhanh, Lâm Trường Tư đuổi theo sau hắn có chút chật vật, y đi theo nam nhân rẽ trái rẽ phải, lúc gần đến khúc ngoặt nam nhân mới bước đi chậm lại, vừa nhàn nhã vừa ngạo mạn.

Ha, bộ dáng này có chút giống với trẻ con, Lâm Trường Tư nhìn hắn cười khẽ, thật ra nhìn trộm quá khứ của nam nhân cũng không tệ lắm, có lẽ có rất nhiều vấn đề nam nhân không muốn giải thích sẽ được giải đáp ở nơi đây.

Lâm Trường Tư không biết mình trông thấy cái gì, ở trong không gian song song này không ai có thể nhìn thấy y, mà y chỉ là một người ngoài cuộc nhìn xem mọi thứ xảy ra bên trong thế giới.

Nam nhân bước đi nhàn nhã, Lâm Trường Tư nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hoặc là đi song song với hắn, sau đó đi theo hắn ta rẽ vào một góc, đi đến gian phòng cuối cùng trên hành lang.

Vào cửa liền có một gã sai vặt ân cần đi đến hành lễ, cung kính thay Lâm Thiên Lí lấy áo choàng xuống treo trên giá áo, Lâm Thiên Lí vẫy tay làm gã sai vặt ra ngoài trông chừng, gã sai vặt cong eo gật đầu đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa.

Nam nhân cởϊ áσ choàng, bên trong mặc bộ trường bào màu xanh lam, cổ áo cùng cổ tay áo lộ ra một vòng lông thỏ trắng thuần, cổ áo tay áo cùng vạt áo được bao phủ bởi những hoạ tiết thêu thùa phức tạp, nhìn qua vô cùng tinh xảo, giá trị xa xỉ, Lâm Trường Tư nhấp môi nhìn bộ dáng hiện tại của chú hai hẳn là địa vị lúc này của chú vô cùng hiển hách.

Lâm Trường Tư nhìn xung quanh đánh giá căn phòng, giữa phòng có đặt một tấm bình phong để ngăn cách, cửa sổ khắp nơi đều bị đóng và kéo rèm, trong phòng chỉ có một vài ngọn đèn dầu chiếu sáng rực rỡ, một bên tường có quầy đựng đồ, bên trên cất giữ bảo vệ đồ sứ linh tinh, còn có một ít sách và hồ sơ, xem cách trang trí nơi đây hẳn là thư phòng.

Lâm Trường Tư còn đang đánh giá xung quanh thì nghe thấy một giọng nam rụt rè truyền đến: “Quân….. Chào quân đoàn trưởng.”

Hửm, sao có thể nghe thấy âm thanh ?

Lâm Trường Tư tò mò xoay người thì trông thấy một thanh niên gầy gò đang vịn tay lên tấm bình phong trong phòng, cúi đầu trong miệng lắp bắp đối với Lâm Thiên Lí hành lễ, gã co tay co chân vâng vâng dạ dạ, quần áo trên người được giặt đến bạc màu, trường bào màu xám mỏng manh, nhìn qua vừa nhút nhát vừa rụt rè.

Nam nhân giương mắt, liếc xéo một cái: “Sao nào? Quân đoàn trưởng ta lớn lên không thể tiến vào mắt ngươi? Hay là người đọc sách các ngươi mỗi lần hành lễ đều phải cụp mi rũ mắt, sợ hãi rụt rè? Nếu đúng, vậy thì nhân lúc còn sớm ngươi nên sửa lại, ta không hứng thú giao việc tham mưu cho một người ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn người nói chuyện.”

Mấy câu nói kia của nam nhân tựa như gọng kìm, thanh niên nghe xong liền ngẩng đầu muốn cãi lại, khuôn mặt của hắn bị nghẹn đến đỏ bừng, vẻ mặt quẫn bách, vừa trông thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng cùng với biểu cảm lạnh lùng của Lâm Thiên Lí, thì càng khiến hắn sợ hãi khí thế và ánh mắt sắc bén của nam nhân, hắn run run thân mình, không dám tiếp tục nhìn vào đối phương, nhanh chóng cúi đầu, trong miệng ấp úng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể liều mạng xua tay, lần nữa lắp bắp: “Không phải, không phải…..”

Cái ngẩng đầu ngắn ngủi cũng đủ để cho Lâm Trường Tư nhìn rõ gương mặt của hắn, y nhịn không được trừng to đôi mắt, kêu lên một tiếng ‘a’.

Cái người lớn lên thanh tú tràn đầy phong độ tri thức không phải Lan Nạp thì ai, chỉ là hiện tại có chút ngây ngô và rụt rè sợ hãi, hoàn toàn không giống với khí thế cứng rắn, tư thái bình tĩnh thong dòng mà y từng thấy trước đây.

Dáng vẻ nhút nhát của thanh niên, khiến cho nam nhân sinh ra phiền muộn, hắn cũng không thèm nhấc mắt, cầm lấy ấm trà màu tím bầm rót một ly nước, sau đó nhấp một ngụm rồi mới thong thả nói: “Đúng hay không đúng cũng chẳng sao cả, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói hôm nay là được.”

Khi đó chiến tranh loạn lạc, quân phiệt nắm quyền, đa số người đọc sách tự nhận đã đọc qua sách thánh hiền, khác với phàm phu tục tử theo đuổi danh lợi, họ khinh thường mãng phu quân phiệt loạn thế xưng bá, khinh thường làm bạn với họ, thứ mà bọn họ coi trọng chính là khí tiết, cho dù nghèo đến mức không có gì ăn thì cũng không vì năm đấu gạo mà khom lưng(1), trong cốt tuỷ của bọn họ luôn mang theo sự thanh cao kiêu ngạo, Lan Nạp cũng không ngoại lệ.

(1) “Không vì năm đấu gạo mà khom lưng” là câu thường dùng để nói lên ý không muốn vì một chức quan mà đứng vào hàng ngữ những kẻ tiểu nhân hám lợi.

Thế nhưng hắn đã nghèo tới mức mấy ngày nay không ăn được cơm, giờ phút này bụng hắn đã đói đến kêu vang, hắn có khí tiết tôn nghiêm khát vọng của hắn, nhưng vì sinh tồn hắn chỉ có thể cúi đầu, hắn vẫn chưa muốn chết, tuy rằng trong lòng hắn từng coi rẻ vài lần, chán ghét quân phiệt, nhưng lúc nhìn thấy Lâm phủ dán giấy thông báo chiêu mộ tham mưu, sau vài ngày giãy giụa hắn vẫn không kiềm được đến đây.

Nhưng mà người trước mặt không giống với trong tưởng tượng của hắn là một mãng phu thô bỉ vô tri, gã có gương mặt anh tuấn, khí chất bất phàm, chính mình ở trước mặt gã giống như dân đen hay con kiến, hắn chỉ cảm thấy tự ti xấu hổ thẹn thùng, còn có lòng đầy bất kham.

Thái độ Lâm Thiên Lí khinh miệt, Lâm Trường Tư rõ ràng có thể nhìn ra hắn đối với thư sinh nghèo kiết hủ lậu tràn ngập coi thường, sắc mặt thanh niên bên cạnh bình phong vô cùng khó coi, gã mím môi, khuôn mặt đỏ đỏ trắng trắng, hai tay khoanh trước người cũng đang nắm chặt.

Làn da gã tái nhợt, đôi tay thì sưng đỏ, Lâm Trường Tư nhìn kỹ mới phát hiện trên tay gã có đầy vết nứt, hai tay sưng to như cái bánh bao cả người vẫn còn run rẩy.

Quy củ từ xưa đến nay, không phải người thân quen với chủ nhà thì đều phải đứng gần cửa ra vào chờ, Lan Nạp là người đọc sách đương nhiên không thể không biết. Mà hiện tại Lan Nạp đứng ở gần bình phong cũng gần như đứng gần phòng trong, xem như trái quy củ.

Lâm Trường Tư nhìn bếp lò bên cạnh bình phong, tự nhiên biết rõ vì sao gã lại đứng ở nơi đó, có lẽ vì lạnh đến mức không thể chịu nổi nên mới không màng lễ nghi mà đi vào trong thư phòng để làm ấm thân thể, người này độ tồn tại thấp lại rúc ở bên cạnh bình phong, khó trách lúc Lâm Trường Tư vào cửa cũng không thấy hắn.

Lâm Trường Tư nhìn ra, đương nhiên nam nhân cũng nhìn ra được, ánh mắt hắn dừng ở trên tay thanh niên đang cúi đầu một hồi, sau đó chậm rãi rời mắt, khẽ cau mày: “Trước tiên ngươi đến chỗ quản gia nhận một bộ quần áo rồi bảo hắn an bài cho ngươi một phòng, tiếp theo lại đến phòng thu chi lãnh ít tiền mua thuốc trị tay, bị cóng thành vậy làm sao viết được công văn.”

Câu này của hắn, vạch trần quần áo tồi tàn trên người Lan Nạp, cùng với các loại quẫn cảnh như nứt da, thanh niên vừa xấu hổ vừa quẫn bách co rút thân thể, tay cũng giấu ra sau lưng, nội tâm của gã vốn đang bất kham một trận, cho nên hồi lâu mới có thể chải chuốt rõ ràng lời nói của hắn, tâm nhảy dựng, vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên Lí, trong miệng ấp úng không quá chắc chắn hỏi: “Ngài đồng ý nhận ta?”

Ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng lo lắng Lâm Thiên Lí từ chối, tựa như một chú chó nhỏ đang chờ được cho ăn, khiến cho gương mặt tái nhợt gầy gò của gã nhiễm lên một ít sắc thái, Lâm Thiên Lí có chút sửng sốt gật đầu, đối với gã vẫy tay: “Ngươi lui xuống đi!”

Gương mặt thanh niên vui sướиɠ cùng với không dám tin tưởng, tựa hồ sắp bật thốt hai từ hoan hô, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Lí tràn đầy cảm kích, gật đầu liên tục, gương mặt tái nhợt vui vẻ đến mức đỏ bừng, cố gắng kìm nén kích động, trong miệng cung kính nói lời cảm ơn với Lâm Thiên Lí, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Lâm Trường Tư nhìn bóng dáng của gã, bộ dạng non nớt này thật không giống với nam nhân đối với y hùng hổ doạ người ở trong sân trường.

Lâm Trường Tư quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí, chẳng lẽ đây là lúc bọn họ mới gặp nhau? Thì ra chú hai cùng Lan Nạp trước kia không giống với dáng vẻ y chứng kiến ở hiện tại, vậy lý do gì đã khiến mọi thứ thay đổi?

Lâm Trường Tư nhíu mày, Cửu Gia từng nói thời điểm chú hai chết là 1926, khi đó chú hai 25 tuổi, mà chú hai ở trước mặt cùng lắm chỉ mới 20, cho nên hiện tại khoảng năm 1919.

1919 à, tàn quyển Lan Nạp thu thập sớm nhất là năm 1923, vậy thời gian hắn thích chú hai có lẽ sớm hơn, mà năm 1920 chú hai còn tặng Lan Nạp một bức hoạ, nếu tranh đã tặng ra ngoài thì làm sao lại làm thành bình phong đặt ở Lâm Trang, Lâm Trường Tư không thể hiểu hết cũng không có thời gian miệt mài theo đuổi, chỉ xem thời gian lúc nào, nếu có cơ hội thì lại đi hỏi Lâm Cửu Gia, hy vọng tên cáo già kia có thể đừng bủn xỉn.

Bằng cách suy đoán này thì có thể chứng minh mốc thời gian hiện tại là khoảng 1919 – 1920, đã có chuyện gì xảy ra mà làm cho chú hai thay đổi cái nhìn về Lan Nạp, còn đem hắn trở thành bạn tốt tri kỷ, Lâm Trường Tư mím môi nhìn nam nhân trước mặt, cuối cùng là bạn tốt tri kỷ hay là tình nhân?

Nam nhân lại rót một ly nước bưng lên ngửi nhẹ một chút, mặt không biểu tình nhìn sương mù trong ly chậm rãi lăn lộn, tuy rằng trong lòng Lâm Trường Tư chôn giấu nghi hoặc, thế nhưng nhìn ánh mắt đối phương vẫn là nhịn không được có chút ngây ngốc, tuy rằng nam nhân biểu hiện vô cùng lạnh lùng, chính hắn rõ ràng chướng mắt bộ dáng yếu đuối của Lan Nạp nhưng mà vẫn giữ lại hắn, ngoài ra còn săn sóc bảo hắn đi mua thuốc trị tay, đối với một người hiện tại chưa có quan hệ, lòng hắn đều sinh ra thương hại, bề ngoài nam nhân lạnh lùng thế nhưng nội tâm vô cùng ôn nhu.

Đây là loại sẽ làm người không kiềm được rơi vào ôn nhu, vào lúc nam nhân cho mẹ và em trai của mình, trong lòng Lâm Trường Tư sinh ra vài phần đố kỵ, càng không cần nói đến hiện tại, nghĩ đến việc nam nhân đã từng ôn nhu quan tâm đến người kia, nội tâm Lâm Trường Tư vẫn là khó chịu cho dù bên ngoài đã được bọc lấy một lớp áo khinh miệt.

Ánh mắt y gắt gao khoá chặt lên người nam nhân, hít sâu một hơi, ánh mắt dính trên người nam nhân nhiễm phải một ít mê luyến chấp nhất, y nhẹ nhàng đi qua, đứng yên trước mặt nam nhân, biết rõ chuyện này là hư không, nam nhân nhìn không thấy, nghe không được, cũng không thể cảm nhận được y, thế nhưng y vẫn nhịn không được muốn lưu lại ấn ký của mình ở trên người nam nhân, nghĩ như vậy y liền duỗi tay, tưởng tượng giữ lấy khuôn mặt nam nhân, môi nhẹ nhàng mấp máy mặc niệm một câu chú hai, rồi nhón chân nhắm mắt hôn lên.

Có lẽ thứ y hôn chỉ là một đám mây, một đám mây trong sương mù ý thức, nhưng mà ở trong lòng y chỉ là đang cách một con sông của năm tháng, con mương của thời gian, và y thật sự đang hôn lên môi chú hai, có lẽ chú hai không cảm nhận được thế nhưng có thể cảm thấy được, đối với y mà nói như vậy là đủ rồi, y không xa cầu.

Quá khứ của chú, em không có cách nào tham dự, nhưng bắt đầu vào thời điểm hai chúng ta bên nhau, tương lai của chú sẽ luôn có em. Khi chú còn sống em không thể bên chú, chú chết em ở đây, thời gian của chú bị đóng băng, còn có em, em sẽ cố gắng tồn tại, cùng chú đi qua năm tháng, mãi đến khi tóc em bạc trắng.

Là chú dạy em biết yêu, em là một người vô cùng cố chấp, có được thì sẽ không nghĩ buông bỏ.

Lâm Trường Tư rời khỏi môi hắn, chậm rãi mở mắt, người gần trong gang tấc chính là chú hai khi còn trẻ, Lâm Trường Tư duỗi tay ở trên hư không vuốt ve gương mặt của hắn, thanh âm nhẹ nhàng: “Chú đối với em bá đạo như thế, vậy mà chính mình lại phóng túng như vậy, chú hai, niên hoa nhạ thảo(2) em sẽ tức giận.”

(2) Thành ngữ mang nghĩa trêu chọc, dụ dỗ người khác và được lòng khắp nơi.

Y nói nhiều làm nhiều, nam nhân cũng không có bất kỳ cảm giác gì, hắn chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó, thời gian song song đối với hắn mà nói bản thân y chỉ là một luồng không khí vô căn cứ, Lâm Trường Tư thất vọng xoay người rút lui: “Ha, em đang làm gì vậy?”

Y vừa rút lui, phòng ốc trước mặt nháy mắt biến thành một mảnh sương mù trắng xoá, tựa như một cục đá rơi vào mặt hồ, tất cả các ký ức đều bị tan biến, Lâm Trường Tư hoảng hốt nhìn khắp nơi, ngoại trừ sương mù và sương mù thì cũng chỉ có sương mù.

Y xoay người bỏ lỡ ánh mắt nhất thời hoang mang của nam nhân, năm tháng sông dài đoạn ngắn, nam nhân tựa hồ cảm giác được gì đó, đảo mắt nhìn quanh một chút, trong phòng cô đơn trống vắng, trừ bỏ ánh lửa nhảy động thì không còn sự sống nào khác, hắn không kiềm lòng được nâng tay sờ môi của mình, vừa rồi giống như trong nháy mắt, hình như có thứ gì đó chạm vào môi chính mình, vô cùng ấm áp, làm l*иg người sinh ra nhớ nhung, hắn vậy mà luyến tiếc nó biến mất, thân thể cũng theo bản năng cương cứng không dám nhúc nhích, chỉ là ấm áp trên môi như gần như xa cuối cùng vẫn rời đi, tâm hắn nhịn không được rùng mình một chút, trong lòng dâng lên một trận thương cảm phiền muộn miêu tả khôn xiết.

“Ha” phiền muộn? Thương cảm? Nam nhân nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, một tay vỗ lên tóc mái của mình, có vẻ quá bận mà sinh ra ảo giác.