Mang Em Về Chăm Sóc, Tiểu Bảo Bối

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Devil

Từ tiệm cơm ở khu khai phá kinh tế phía Bắc thành phố đến trung tâm thành phố cho dù con đường có thông suốt, ít xe thì cũng phải đi mất nửa giờ, xe chạy được một lúc, Chu Bùi Cảnh đã ngủ rồi, nhắm hai mắt dựa vào ghế ngủ, môi khẽ nhếch lên phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.

Tạ Trí hỏi ông chủ câu được câu không, ông chủ từ sớm đã ra khỏi núi tới đây làm công, sau lại kết hôn với bà chủ liền định cư tại thành phố Hải, chỉ lúc ăn tết mới về quê nên cũng không biết được nhiều hơn bà chủ là bao.

" Hai bác tôi vẫn luôn không có con, mười năm trước thì nhặt được Tiểu Hổ nên coi nó như con mình mà nuôi lớn" Ông chủ hơi nhớ lại một chút " Mẹ tôi nói rằng, Tiểu Hổ ngã từ trên núi xuống trùng hợp được bác trai tôi nhặt được lúc đi đốn củi, dường như cả người đều là máu, trên đầu quấn một đống khăn trắng, có thể đầu của Tiểu Hồ có vấn đề là do bị ngã lúc đấy."

" Cũng có thể vậy, tôi sẽ mau chóng dẫn em ấy đi kiểm tra." Tạ Trí nói.

" Ngài Tạ, rốt cuộc tại sao Tiểu Hổ lại chạy từ trong núi ra?" Bà chủ tiệm hỏi " Khi đó nó còn nhỏ như thế."

".....Là do tôi không tốt." Tạ Trí chỉ đơn giản nói bốn chữ * (是我不好), không khí trong xe liền trầm xuống.

———————–

Khi đấy, Tạ Trí mới học lớp mười một còn Chu Bùi Cảnh mới vào lớp bảy, bọn họ cùng ở một phòng trong kí túc xá của một trường tư nhân ở Hàng thành.

Vị trí trường học có chút hẻo lánh, lúc thiết kế chính là thiết kế theo hình thức nội trú vì để đảm bảo toàn bộ học sinh nguyện ý trọ ở trường nên kí túc xá của học sinh xây rất tốt. Dựa trên kí túc của học sinh nước ngoài nên hai người ở trong cùng một phòng lớn, gồm hai phòng ngủ, toilet ở trong từng phòng và một phòng tắm chung. Trường học này gồm sáu lớp từ lớp bảy đến lớp mười hai mà chỉ thu hơn ba nghìn học sinh nên ký túc xá chỉ xây có bốn tầng.

Năm ấy Chu Bùi Cảnh nhập học, hệ thống của trường lại phân Chu Bùi Cảnh cùng Tạ Trí ở trong cùng một phòng.

Lúc Tạ Trí biết được chuyện này, cảm thấy rất khó chịu.

Từ nhỏ anh đã có thói quen ở sạch nên không thích ở cùng người khác mà bố anh lại là thành viên của Hội đồng quản trị biết tật xấu này nên đặc biệt sắp xếp cho Tạ Trí ở một mình một phòng. Vì vậy từ trước đến nay vẫn chỉ có mình anh ở một mình một phòng.

Nhưng mà năm nay trường học tuyển nhiều hơn dự kiến nên mỗi phòng đều đầy người còn bị thừa ra một học sinh, không còn cách nào khác chỉ có thể nhét vào phòng Tạ Trí.

Chờ lúc Tạ Trí biết được thì Chu Bùi Cảnh đã mang túi lớn túi nhỏ dọn vào ở. Tạ Trí vừa vào cửa đã thấy một cậu nhóc đoan đoan chính chính ngồi xem TV ở phòng khách, còn có một dì giúp việc đang quét dọn thỉnh thoảng lại hỏi cậu đồ này để ở đâu.Tạ Trí cùng cậu nhìn nhau một lúc, khẽ lui ra ngoài nhìn biển, dãy số không sai, nhưng ở dưới tên Tạ Trí lại thêm một cái tên Chu Bùi Cảnh, Tạ Trí lại nhìn vào trong, cậu nhóc còn hơi ngượng cười với anh một cái, anh liền đạp cửa đi ra ngoài.

Anh đi đến phòng Hành chính tổng hợp yêu cầu đổi phòng ngủ, Cô giáo sắp xếp kí túc biết anh là con trai của đại cổ đông nên khó xử mà tra máy tính nửa ngày mới nói thật rằng không còn phòng trống.

Ra khỏi phòng Hành Chính, Tạ Trí ôm một bụng tức tối, vừa vặn Lý Hạo Nhiên hỏi anh đang ở đâu, có muốn ra net chơi game không, Tạ Trí liền đi thẳng ra quán net.

Lúc mở máy, Lý Hạo Nhiên hỏi anh sao hôm nay lại giống như vừa bị chó cắn, anh nói qua tình huống một chút. Lý Hạo Nhiên vuốt cằm suy nghĩ, nói: " Vậy thì đơn giản mà, mày cứ chèn ép nó là được, còn không phải chỉ là một thằng nhóc ngu ngốc sao."

Tạ Trí cũng chưa biết nên đối mặt với cậu nhóc đã chiếm nửa phòng của mình như thế nào, nhưng lúc anh về phòng nhìn thấy sô pha bị đổi hướng, bên cửa sổ lại có thêm một khung tranh, bàn vẽ cùng giá thuốc màu, bên cạnh TV lại có thêm một cái tủ to ở bên trong đều là mô hình thạch cao. Anh liền tức giận.

Chu Bùi Cảnh ngồi ở cái ghế cao chân đang cầm bút vẽ vẽ lên khung tranh lại giống như đang mô phỏng lại tranh sơn dầu. Tạ Trí đi tới trực tiếp lật đổ giá vẽ của cậu.

Cậu nhóc khϊếp sợ, trong tay còn đang cầm bút, ngây ngốc nhìn Tạ Trí mặt vô cảm xúc, sau một lúc lâu mới dám nhỏ giỏng hỏi: " Anh đang làm gì vậy?"

" Phòng khách là khu vực chung, cậu tùy tiện thay đổi đã hỏi qua ý tôi chưa?" Tạ Trí nghiến răng nghiến lợi nói.

" À...." Thanh âm Chu Bùi Canh tinh tế mà mềm mại, dường như thuận theo " Vậy em tìm người dọn lại về chỗ cũ cho anh."

Tạ Trí đạp một chân lên bàn vẽ của cậu: " Dọn mẹ mày, có tin tao đập hết không?"

Chu Bùi Cảnh còn chưa từng gặp phải trường hợp như vậy nên cũng không biết nói gì, sợ tới mức mắt đều đỏ lên: " Anh sao lại như thế chứ."

Tạ Trí hung tợn nhìn cậu, vừa định nói chuyện, Chu Bùi Cảnh đã dùng sức ném bút vẽ về phía anh rồi nhảy xuống khỏi ghế chạy về phòng mình. Trên áo sơ mi trắng của Tạ Trí xuất hiện một đường màu xám dài, anh cười lạnh một tiếng, lao về phía trước hai bước tóm lấy cổ áo Chu Bùi Cảnh, Chu Bùi Cảnh trở tay muốn giằng co với anh liền bị Tạ Trí trực tiếp áp đảo đẩy mạnh xuống.

Tạ Trí cao hơn 1m8 rất dễ dàng mà đè Chu Bùi Cảnh chỉ tầm 1m6. Tay anh tóm tay Chu Bùi Cảnh hơi dùng sức chút liền ấn xuống mặt đất. Tạ Trí nhìn xuống Chu Bùi Cảnh còn đang liều mạng giãy giụa, trông thật đáng thương, đột nhiên cúi xuống gần cậu thấp giọng hù dọa: " Tính tình có vẻ lớn nhỉ? Mày biết người làm tao không vui hiện tại đang ở đâu không?"

Chu Bùi Cảnh hoảng sợ nhìn anh.

Tạ Trí nhếch môi cười cười, nói bên tai cậu: " Ở trong trung tâm của người khuyết tật còn đang tập đi đường đấy."

Sau đó anh buông Chu Bùi Cảnh ra, nhìn Chu Bùi Cảnh té ngã lộn nhào trở về phòng mình còn " Cạch" một tiếng khóa cửa lại.

Cũng khá thú vị, Tạ Trí nghĩ, cứ giữ lại chơi chút đã.

Mấy tuần tiếp theo, " thú vị" _ Chu Bùi Cảnh thần hồn nát thần tính mà trải qua cuộc sống. Ngày hôm sau cậu liền gọi người đến khôi phục phòng khách lại nguyên dạng, tủ cùng giá vẽ đều dọn vào phòng cậu, mỗi ngày trừ bỏ tắm còn lại đều trốn ở trong phòng khóa cửa không ra ngoài. Ngay cả lúc tắm cũng phải nhân lúc học sinh cấp ba đang học chưa tan mới tắm, tắm xong còn quỳ trên mặt đất lau hết vệt nước, nếu phòng tắm để lại chút dấu vết gì thì Tạ Trí sẽ lại nổi giận.

Buổi tối hôm đầu tiên sau khi Tạ Trí lật đổ giá vẽ của cậu, Chu Bùi Cảnh chờ tới hơn nửa đêm mới lén lút chuồn ra tắm, mới tắm được nửa lại bị Tạ Trí cắt nước nóng. Nước nóng đột nhiên trở nên lạnh lẽo từ đỉnh đầu cậu dội xuống khiến cậu lạnh đến mức suýt chút nữa bật khóc. Cũng may là mùa hè, nếu là mùa đông thì Chu Bùi Cảnh thật không dám nghĩ tới sẽ như thế nào.

Mà ngày hôm sau, lúc cậu tắm xong trở về phòng tầm hơn chín giờ của phòng bị gõ vang.

" Chu Bùi Cảnh, tôi biết cậu đang ở trong" thanh âm âm trầm của Tạ Trí vang lên ở ngoài cửa " Cậu đi ra lau khô phòng tắm cho tôi."

Chu Bùi Cảnh trốn ở trên giường không dám cử động, một lát sau người ở ngoài cửa lại nói "Nếu hiện tại cậu ra tôi sẽ không làm gì cả, nhưng nếu cậu không ra thì ngày mai cậu cũng đừng nghĩ ra khỏi cái cửa này nữa."

Chu Bùi Cảnh được nuông chiều từ bé chưa từng trải qua chuyện thế này nhưng chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao, lúc bảo mẫu trong nhà dọn dẹp, cậu có ngậm miếng khoai đi ngang qua, vì vậy cậu căn cứ vào trí nhớ không rõ ràng lắm mà thành thật đi ra ngoài cầm giẻ lau bò trên đất vụng về lau như đang đào đất.

Tạ Trí ôm cánh tay dựa vào cửa phòng tắm giám sát cậu, nhìn một lát lại đi tới giẫm vào cái giẻ lau trong tay Chu Bùi Cảnh: " Cậu định dùng cái giẻ này lau hết phòng tắm sao?"

Chu Bùi Cảnh còn quỳ trên mặt đất. Kỳ thật cậu có thể tìm được cái giẻ lau là rất tốt rồi, làm sao còn biết lau một lúc thì phải giặt sạch đâu. Chu Bùi Cảnh nghe vậy dừng một chút, túm lấy cái giẻ dưới chân Tạ Trí muốn cầm đi giặt nhưng túm lại không giật được.

" Lau sạch đế giày của tôi." Tạ Trí nâng chân lên.

Chu Bùi Cảnh ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn đến cằm Tạ Trí, cậu đành bất đắc dĩ duỗi tay cầm mắt cá chân Tạ Trí dùng sức mà lau đế dép lê vài cái.

" Làm sao, không vui? Sức sao lại lớn thế, để cho hả giận à?" Tạ Trí lành lạnh nói.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Chu Bùi Cảnh đã khắc sâu và hiểu rõ tính cách ác liệt của Tạ Trí, cậu biết mình có bao nhiêu cân lượng, dù sao cũng không đánh lại, vẫn nên kẹp chặt đuôi mà làm người vậy.

Vì vậy mấy ngày tiếp, Chu Bùi Cảnh đều cẩn thận làm giảm độ tồn tại của chính mình. Nỗ lực không chạm vào vảy ngược của Tạ Trí, nhưng Tạ Trí cũng không làm chuyện gì quá mức chỉ là thỉnh thoảng thấy cậu xuất hiện mới sai sử cậu làm cái này làm cái kia rồi trào phúng vài câu thôi.

Tuần đầu tiên kết thúc được về nhà, mẹ đã ở ngoài cổng đón Chu Bùi Cảnh, dẫn cậu đi ăn cơm còn hỏi giáo viên như thế nào, bạn học, bạn cùng phòng ở chung có tốt không.

Chu Bùi Cảnh do dự thật lâu, cùng không dám oán giận. Nhà cậu là gia đình đơn thân, mẹ cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ, công việc rất bận nên cậu cảm thấy tự mình phải học cách trưởng thành, không muốn để bà thêm phiền não, cậu thà rằng tự mình chịu đựng còn hơn.