Hay cho câu thực tiễn đưa ra hiểu biết chính xác.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy hôm nay không phải đầu óc của cô có vấn đề, mà là đầu óc của Trịnh Tiêu có vấn đề.
Trẻ con, tranh luận nhàm chán, lung tung rối loạn, phương thức lập luận không đứng đắn, lại còn nhất thời kích động khó hiểu.
Thực tiễn thì thực tiễn, ai sợ ai chứ.
Hạ Cẩm Tây bắt lấy tay Trịnh Tiêu, nắm chặt trong lòng bàn tay, cho cô ấy một ánh mắt nữ vương bễ nghễ thiên hạ: "Đợi lát nữa cô đừng có chạy."
Trịnh Tiêu cười rộ lên, ngón tay giật giật: "Không chạy."
Cứ nắm suốt một đường như vậy, cho đến cửa khách sạn, xuống xe không thể không buông tay.
Hạ Cẩm Tây xuống trước, cô ở bên ngoài chờ Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu đang quét mã trả tiền, động tác hơi chậm một chút.
Chờ cô ấy duỗi chân xuống xe, liền có một bàn tay đưa đến, nắm lấy cổ tay cô ấy.
Hạ Cẩm Tây nhướng mày, kéo cô ấy đi vào trong. Cô đi thật mau, Trịnh Tiêu cũng phải vung chân đến cực nhanh, hai người vào thang máy, gần như là đếm từng con số nhảy lên.
Chờ rốt cuộc vào phòng, tất cả giống như đã từng quen biết, nhưng lần này Trịnh Tiêu không hôn Hạ Cẩm Tây, cô ấy chỉ đè cô lại sờ soạng trên cổ cô một phen.
Sau đó buông lỏng người ra, giơ đôi tay lên nói: "Tôi nhận thua."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Tôi nói bí mật khác đi."
Hạ Cẩm Tây giơ tay cho cô ấy một đấm, đẩy người ra: "Không muốn nghe."
Thật sự không thể hiểu được. Nói muốn thử là cô ấy, cuối cùng từ bỏ cũng là cô ấy.
Bao nhiêu lần, Hạ Cẩm Tây đưa chính mình đến miệng Trịnh Tiêu, người này đều có thể nhịn xuống không ăn một ngụm.
Vậy mà còn nói thích Hạ Cẩm Tây cô nhất, chẳng lẽ thích của người làm nghệ thuật chính là tuyệt đối không lên giường sao?
Hạ Cẩm Tây cảm thấy không vui.
Cô giận dỗi đá rớt giày, giận dỗi vào phòng tắm tắm rửa. Đến khi giận dỗi từ phòng tắm đi ra, Trịnh Tiêu lại ngồi ở bàn làm việc, đang đọc sách.
Sách ở khách sạn, cơ bản chỉ để bài trí. Nhưng Trịnh Tiêu đọc say sưa, tư thế thỉnh thoảng lật sang một trang biểu lộ cô ấy rất nghiêm túc.
Hạ Cẩm Tây đến gần nhìn tên sách, 《 Thế giới như ý chí và đại diện》.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu giương mắt nhìn cô: "Tắm xong rồi? Tôi cũng đi tắm một chút."
Hạ Cẩm Tây: "Cô cũng cần tắm rửa à? Tiên nữ như cô chẳng lẽ không phải tự thanh lọc sao?"
Trịnh Tiêu: "Gì?"
Hạ Cẩm Tây kéo khăn lông quấn tóc xuống, ném lên trên người Trịnh Tiêu.
Cô đi sấy tóc, Trịnh Tiêu vào tắm rửa, cô sấy tóc xong, đi qua lật xem quyển sách kia.
Thực nhàm chán, ít nhất đối với người bình thường xem ra, nhàm chán hơn bất cứ thứ gì ở trong căn phòng này.
Hạ Cẩm Tây ngồi ở trên sô pha, dứt khoát mở TV lên.
Sau khi Tencent kết thúc show tuyển chọn idol, đến lượt Haiku bắt đầu. Độ hot của chương trình không cao bằng 《100u》, nhưng trong đó có mấy tuyển thủ thật sự rất giỏi.
Hát nhảy ngoại hình đều tốt, chất lượng của những tập đầu có thể so sánh với đêm chung kết, một vài tuyển thủ lúc đầu không được cố vấn cùng công ty xem trọng, nhưng sau khi phát sóng hai tập, mức độ được yêu thích thẳng tắp tăng vọt.
Trịnh Tiêu tắm rửa xong, ngồi xuống bên cạnh cô. Tản ra mùi thơm mềm mại ấm áp.
Hạ Cẩm Tây vừa thấy cô ấy liền giận, vốn dĩ đang ngồi xếp bằng trên sô pha, lại duỗi chân ra, đá đá lên trên đùi Trịnh Tiêu.
"Làm sao vậy?" Trịnh Tiêu hỏi.
"Không làm sao, muốn đá." Hạ Cẩm Tây đúng lý hợp tình.
Trịnh Tiêu chỉ chỉ sô pha bên cạnh: "Muốn tôi tránh xa một chút sao?"
Hạ Cẩm Tây phiền đến không được, phất phất tay: "Xa một chút xa một chút."
Trịnh Tiêu ngồi qua chỗ khác, tầm mắt dừng trên TV, xem rất nghiêm túc.
Hạ Cẩm Tây thật sự bực bội, cô cảm thấy cơn giận hôm nay không thể nào hạ xuống được, cô cũng biết mình như vậy rất trẻ con, nhưng cảm xúc dâng lên lại không có cách nào.
"Cái gì cũng thú vị hơn tôi phải không?" Hạ Cẩm Tây lạnh mặt nói, chuẩn bị sẵn tư thế cãi nhau.
"Sao có thể." Trịnh Tiêu trả lời thật sự nhanh chóng, thay đổi tầm mắt đến cô, "Bởi vì cô ở bên cạnh, cho nên tất cả mọi thứ đều rất thú vị."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây lắc lắc đầu, không để cho mình bị một hai câu nói liền bỏ qua: "Nói dối."
Trịnh Tiêu: "Thật sự."
Hạ Cẩm Tây: "Nói phét nói suông."
Trịnh Tiêu: "Thật sự thật sự."
Hạ Cẩm Tây: "Được, cô tiếp tục......"
Trịnh Tiêu nhấc mông, di chuyển lại gần.
Cô ấy chỉ chỉ đùi mình: "Vậy cô muốn đá thì đá đi, tôi không đi nữa."
Hạ Cẩm Tây vươn hai bàn chân, nhanh chóng luân chuyển đạp vài cái. Đá đến Trịnh Tiêu lung lay thân mình.
Đá xong rồi Hạ Cẩm Tây tạm thời bình tĩnh một chút, cô tiếp tục xem TV, Trịnh Tiêu có ý đồ tìm đề tài: "Tuyển thủ số 13 biểu diễn không tệ."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi là người của công ty đối thủ."
Trịnh Tiêu: "......"
Cô ấy cẩn thận tìm tìm, không tìm được tuyển thủ của U.
Trịnh Tiêu: "So với tuyển thủ được ra mắt của《100u》vẫn còn kém một chút......"
Hạ Cẩm Tây vui vẻ, cô hỏi Trịnh Tiêu: "Bộ dáng ngốc nghếch của cô bây giờ có bao nhiêu chân thành?"
Trịnh Tiêu: "Trăm phần trăm."
Hạ Cẩm Tây: "Cô ở trên xe thả thính tôi có bao nhiêu chân thành?"
Trịnh Tiêu: "Trăm phần trăm."
Hạ Cẩm Tây cười lạnh: "Vậy bộ dáng không hề hứng thú với tôi vừa rồi thì sao?"
Trịnh Tiêu không trả lời, cô ấy lẳng lặng nhìn Hạ Cẩm Tây, nửa phút sau, rũ tầm mắt, cúi đầu nhìn ngón tay của mình: "Tôi muốn nói bí mật cho cô."
Bộ dáng này thật sự là ấm ức.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình có một tật xấu, nhìn thấy cô ấy ấm ức liền mềm lòng.
"Nói đi." Hạ Cẩm Tây ấn tạm dừng TV.
Trịnh Tiêu hít một hơi thật sâu, vẫn không ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Tây: "Tôi cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta rất tốt. Tôi rất thích. Tôi không muốn đánh vỡ nó. Tôi sợ mình không thể khống chế. Tuy rằng đôi khi làm ra một ít việc quá mức bởi vì không thể khống chế được. Sẽ hối hận, sợ hãi, vui vẻ."
Mỗi câu nói đều tạm dừng một chút, mỗi câu nói đều không có một lời giải thích cụ thể.
Nhưng Hạ Cẩm Tây lại ngoài ý muốn mà nghe hiểu.
Cô hiểu mỗi một ý tứ, mỗi một tình cảnh, mỗi một cảm xúc.
Cô hiểu những lời này như thể lời ca, cô tự cho mình là người nghe, nhưng lại cảm thấy những câu nói đều là về chính mình.
Trịnh Tiêu nhìn lén cô liếc mắt một cái: "Tôi thực dễ dàng đắc ý vênh váo, thực xin lỗi."
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, phát ra câu nói từ nội tâm: "Tôi không biết đâu là cô thật sự."
Đâu là cô ấy thật sự?
Ngăn cách với thế gian không nhiễm bụi trần, hay thông minh khéo léo láu lỉnh, vì không sợ hãi cho nên ngây thơ hồn nhiên, hay đã lội trong bùn lầy cho nên ích kỷ yếu đuối.
Rốt cuộc là nhiệt tình hay lạnh nhạt, rốt cuộc là lửa hay băng.
"Tất cả." Trịnh Tiêu nói, "Có đôi khi tôi cũng không rõ."
Hạ Cẩm Tây: "Thực mẫn cảm sao?"
Trịnh Tiêu gật đầu.
Hạ Cẩm Tây: "Thực dễ thay đổi sao?"
Trịnh Tiêu tiếp tục gật đầu.
Hạ Cẩm Tây hít sâu một hơi: "Thời gian yêu đương dài nhất của cô là bao lâu?"
Trịnh Tiêu: "Một tháng."
"Ok, tôi hiểu rồi." Hạ Cẩm Tây cầm lấy điều khiển từ xa, "Chúng ta tiếp tục xem TV đi."
Trịnh Tiêu nhìn cô, không nói chuyện, trong TV chiếu những cô gái thanh xuân xinh đẹp nói nói cười cười, một hồi biểu diễn qua đi, Trịnh Tiêu còn nhìn cô.
"Cô không cần lo lắng." Hạ Cẩm Tây nói, "Tôi hiểu ý của cô."
Trịnh Tiêu hiển nhiên vẫn chưa yên tâm, Hạ Cẩm Tây bổ sung câu: "Tôi và cô không khác nhau lắm."
Thật sự không khác nhau lắm.
Hạ Cẩm Tây từng có rất nhiều mối quan hệ thân mật, đủ mọi hình thức, nhưng đều không lâu dài.
Cho nên cô hiểu được nổi lo lắng và sợ hãi của Trịnh Tiêu, chỉ là cô thật sự không nghĩ tới, Trịnh Tiêu có cảm nhận giống như cô.
Cô như vậy, là bởi vì cô để ý Trịnh Tiêu, cô thích Trịnh Tiêu hơn hẳn bất kỳ người nào trong quá khứ, cô giày vò bản thân liên tục, tựa như một cô gái năm hai mới vừa biết yêu lần đầu.
Không ngờ Trịnh Tiêu cũng như vậy. Không ngờ Trịnh Tiêu lại rất nghiêm túc. Rõ ràng trước kia không phải như thế.
"Bắt đầu từ khi nào?" Hạ Cẩm Tây hỏi.
"Không rõ." Trịnh Tiêu nói.
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, kỳ thật chính cô cũng không rõ.
kết thúc cuộc đối thoại, cô tập trung vào TV, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Sau khi làm rõ ý nghĩa của cuộc đối thoại này, hiểu ra rồi liền khẩn trương.
Không phải chỉ một mình cô đơn phương rơi vào cái hố tình yêu này, có người cũng nhảy vào trong hố với cô, tìm không thấy đường bò ra ngoài.
Nếu loại bỏ những lời nói giống như thật nhưng là giả của Trịnh Tiêu, nếu loại bỏ những tính cách hành xử khác người cùng bối cảnh của Trịnh Tiêu, tính từ thời gian trước tới nay, nhìn lại những việc cô ấy đã làm vì cô, quả thật, cô ấy không hề nói dối.
Chịu đựng cơn giận của cô, vội vàng giúp cô giải quyết phiền toái, bầu bạn với cô trong ngày tết cô đơn, tùy ý cho cô nhờ vả kêu tới kêu lui, ngồi ở chỗ này, ngơ ngác mà nhìn cô......
Từng cọc, từng cái, đều là bằng chứng.
Hạ Cẩm Tây thậm chí cảm thấy, so với những bằng chứng đó, tình cảm của cô đối với Trịnh Tiêu lại đạm bạc như thế, ích kỷ như thế, khuyết thiếu năng lực hành động như thế.
"Khụ khụ." Cô ho khan hai tiếng, lửa giận không còn, cảm thấy áy náy.
Trịnh Tiêu lắc lư ánh mắt, Hạ Cẩm Tây quay đầu nói với cô ấy: "Tôi hơi khát."
Trịnh Tiêu lập tức đứng lên: "Muốn uống cái gì? Lạnh hay nóng?"
Hạ Cẩm Tây: "Nước khoáng là được."
Trịnh Tiêu đi lấy nước, mau chóng trở về bên cạnh Hạ Cẩm Tây, vặn nắp bình ra đưa cho cô.
Hạ Cẩm Tây uống nước, cảm thấy l*иg ngực bị va chạm không còn đau nữa, kéo kéo khóe miệng hỏi Trịnh Tiêu: "Cô không uống sao?"
Trịnh Tiêu: "Uống."
Cô ấy đứng dậy đi lấy một bình. Uống nước khoáng giống như uống rượu, thế nào cũng phải cùng Hạ Cẩm Tây.
Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Cẩm Tây không biết nên làm cái gì, số 13 lại lên sân khấu, vì thế cô nói: "Cô đoán xem lần này cô ấy có thể thắng không?"
Trịnh Tiêu dời lực chú ý đến TV: "Đoán không được."
"Tùy tiện đoán một chút." Hạ Cẩm Tây nói, "Tôi đánh cuộc cô ấy thắng."
Trịnh Tiêu: "Vậy tôi chỉ có thể đánh cuộc cô ấy thua."
"Được." Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy chương trình TV này thú vị lên.
Biểu diễn bắt đầu, biểu diễn kết thúc, thời điểm công bố kết quả thì có quảng cáo.
Hạ Cẩm Tây kiên nhẫn chờ quảng cáo, ước chừng khoảng 180 giây, từng giây từng giây quảng cáo xong.
Kết quả chương trình bắt đầu hiện ra tài trợ cùng kết thúc, Hạ Cẩm Tây: "F***......"
Trịnh Tiêu: "Ah, vậy là kết thúc sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Tôi sơ ý."
Trịnh Tiêu: "Vậy lần sau chúng ta xem tiếp, tôi đã nhớ kỹ, Chân Mộng, Truyền thông Tinh Nguyên."
Hạ Cẩm Tây xoa xoa di động: "Kỳ thật dựa theo chu kỳ chế tác, kết quả đã sớm có rồi, chẳng qua còn chưa chiếu mà thôi......"
Trịnh Tiêu: "Cô......"
Hạ Cẩm Tây đánh gãy lời nói của cô ấy: "Chúng ta đánh cuộc cái gì?"
Trịnh Tiêu chớp chớp mắt: "Cô muốn đánh cuộc gì?"
Hạ Cẩm Tây: "Tôi còn phải bay 2 chuyến nữa, nếu tôi thắng, cô đi công tác với tôi, tiếp tục làm trợ lý nhỏ chịu thương chịu khó của tôi."
Trịnh Tiêu: "Được, nếu tôi thắng thì sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Vậy đến lượt cô đưa điều kiện."
Trịnh Tiêu: "Để tôi đi công tác với cô, tiếp tục làm trợ lý nhỏ chịu thương chịu khó của cô."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Ngực lại bắt đầu đau.
Có một số việc rõ ràng đã chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia, rõ ràng phía sau tầng giấy cửa sổ vẫn còn hiện thực tối om không nhìn thấy đáy, nhưng có thể dễ dàng khiến cho trái tim cô đập gia tốc, đầu óc choáng váng, hormone bốc hơi.
Trịnh Tiêu thẳng thắn nồng nhiệt, làm nóng lên sự việc bằng thái độ lạnh như băng mà cô ấy đã tập mãi thành quen.
Hạ Cẩm Tây bị nóng đến hoảng, cô né tránh tầm mắt của Trịnh Tiêu, cúi đầu chơi di động: "Tôi phải cẩn thận tra cơ mật thương nghiệp này một chút."