Tác Dụng Chậm

Chương 46

Hạ Cẩm Tây đã từng có được một cuộc sống gia đình bình thường.

Trước năm mười sáu tuổi, cô lớn lên xinh đẹp, hiểu chuyện, học hành đạt thành tích tốt, đến nơi nào đều sẽ được ba mẹ khen đến nơi đó.

Trong toàn bộ gia tộc của cô, toàn khu chung cư cũ gia đình cô ở, cô là đứa trẻ ưu tú xuất sắc nhất. Lúc ấy, mẹ cô thích lái xe đạp chở cô đi mua đồ, mặc kệ mua cái gì, chỉ cần thấy quần áo đẹp, đồ trang sức đẹp, mẹ cô sẽ nhịn không được để cho cô thử, sau đó mua nó trong tiếng khen ngợi của người khác.

Ba cô là người đàn ông phương Bắc điển hình, chủ nghĩa nam quyền, không quan tâm những việc nhỏ vụn vặt, nhưng bởi vì cô học hành giỏi giang, hàng năm đều đứng trên bục nhận thưởng, cho nên toàn bộ người quen biết ông ở trong huyện, đều biết ông có một cô con gái ưu tú.

Lúc ấy, Tết là một sự kiện tràn ngập niềm vui, mọi người đều ngóng trông đến tết. Ba cô có thể cầm tiền thưởng khoác lác chơi mạt chược với người thân và bạn bè, mẹ cô ở trong phòng bếp vừa nấu cơm vừa tám chuyện với các dì các cô.

Hạ Cẩm Tây có thể nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi, rất nhiều lời khen ngợi.

Tính cách của Hạ Dập Bắc tuy rằng nghịch ngợm, thành tích cũng không tốt lắm, nhưng bởi vì đã có chị gái như cô, nên không ai yêu cầu nhiều đối với hắn.

Hắn chỉ cần làm một cậu bé hoạt bát rộng rãi, tăng thêm bầu không khí náo nhiệt cho gia đình này là được.

Ba có công việc ổn định, mẹ tính tình tốt, chị gái thông minh xinh đẹp, em trai đáng yêu. Người nhà họ Hạ đi đến đâu đều có thể thẳng tắp sống lưng, đi nơi nào cũng không ngại nhắc đến gia đình mình cho người khác nghe.

Mãi cho đến khi Hạ Cẩm Tây lên mười sáu tuổi, cảm quan nào đó trong thân thể được thức tỉnh theo sự trưởng thành, mỗi lúc bạn nữ ngồi cùng bàn dắt lấy tay cô, trái tim cô sẽ nhanh chóng nhảy lên.

Cô đã biết thích là cảm giác gì, đã biết tính hướng là thứ gì, cô quá kinh ngạc, quá sợ hãi, nhưng sự can đảm và ngông cuồng của tuổi trẻ vẫn nhiều hơn.

Cô là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và khen ngợi, cô tin tưởng mình có thể hoàn thành tất cả mục tiêu tự đặt ra.

Vì thế cô lấy cớ trường học xa, dọn vào ký túc xá tập thể, sau khi tắt đèn, bò lên trên giường của bạn ngồi cùng bàn, trong lòng run sợ mà vuốt ve, hôn môi với cô ấy.

Sau đó, có một ngày, bạn ngồi cùng bạn té xỉu trong giờ học thể dục.

Máu từ trên đùi chảy xuống, nhiễm hồng quần đồng phục thể dục của cô ấy.

Giáo viên thể dục bế cô ấy chạy đến phòng y tế, Hạ Cẩm Tây chạy không nhanh bằng giáo viên, trên đường còn té ngã một cái, khập khiễng đi đến bên ngoài phòng y tế, chủ nhiệm lớp đã gọi 120.

Xe cứu thương hú còi tiến vào vườn trường, sau đó lại chạy đi, bị vô số học sinh nhìn thấy, các lời đồn đãi bắt đầu bị lan truyền điên cuồng.

Không đến nửa ngày, những người bạn cùng phòng ký túc xá bắt đầu dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Hạ Cẩm Tây. Vào tiết tự học buổi tối, Hạ Cẩm Tây bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài, đi tới văn phòng.

Trong văn phòng có mẹ của bạn ngồi cùng bàn đã khóc đến đôi mắt sưng đỏ, lúc trước khi đến tặng đồ cho bạn cùng bàn, Hạ Cẩm Tây đã gặp qua bà ấy một lần.

Hạ Cẩm Tây lễ phép khom lưng với bà ấy, nói: "Chào dì."

Mẹ của bạn ngồi cùng bàn đột nhiên giơ lên một cái tát, ngay gương mặt cô, nóng rát và đau.

"Bệnh tâm thần! Biếи ŧɦái!" bà ấy nhìn cô cuồng loạn kêu, "Mày hại con gái tao! Mày là đồ biếи ŧɦái khốn nạn......."

Đó là lần đầu tiên Hạ Cẩm Tây bị người khác đánh, rất đau, rất sợ hãi, rất ấm ức.

Giáo viên kéo bà ấy ra, nhưng tiếng la của bà ấy liên tục không ngừng, ngoài văn phòng có vài học sinh đi đến gặp giáo viên, tất cả mọi người đều nghe được hết.

Chờ đến khi Hạ Cẩm Tây biết rõ ràng tình huống rốt cuộc là như thế nào, đã là hai giờ sau.

Ba mẹ của cô bị mời tới trường học, cùng với phụ huynh của bạn cùng bàn, thầy hiệu trưởng ra mặt, tiến hành hòa giải.

Máu chạy trên đùi bạn ngồi cùng bàn, không phải do bị rách da, cũng không phải tới kỳ kinh nguyệt, là âm | đạo bị tổn thương, từ hành vi bạo lực dẫn tới.

Có người cử báo với giáo viên, Hạ Cẩm Tây và bạn cùng bạn buổi tối ngủ trên một cái giường.

Còn có người cử báo với giáo viên, Hạ Cẩm Tây thường xuyên quậy phá với học sinh lưu manh ngoài trường học.

Lúc ấy, đồng tính luyến ái ở một huyện thành nhỏ, là một điều bí ẩn, là việc mà đa số không ai biết đến.

Có rất rất nhiều người ở trong và ngoài trường học, cho dù chỉ nghe được một chút thông tin, đều có thể tạo ra mọi tưởng tượng không thực tế.

Trước mặt hiệu trưởng, giáo viên, chủ nhiệm giáo dục, ba mẹ của bạn ngồi cùng bàn, còn có ba mẹ mình, Hạ Cẩm Tây bị hỏi, rốt cuộc đã làm cái gì với bạn ngồi cùng bàn?

Hạ Cẩm Tây không thể trả lời.

Cô có hôn cô ấy, vuốt ve cô ấy, ôm cô ấy cùng nhau tiến vào mộng đẹp, nhưng cô không có dùng ngón tay hay bất luận thứ gì khác đưa vào cơ thể của cô ấy.

Nhưng bạn ngồi cùng bàn thật sự bị thương, Hạ Cẩm Tây lo lắng cho cô ấy, lo lắng cho mình, sợ hãi chất vấn, sợ hãi chân tướng.

Cho nên cô không nói điều gì cả.

Cô không nói điều gì cả, ở trong mắt người ngoài, tương đương với cam chịu.

Lúc đấy, không cần phụ huynh của bạn ngồi cùng bàn tới đánh cô, ba của cô, người thích nhất là uống rượu khoác lác, coi mặt mũi còn lớn hơn trời giơ chân đạp lên người cô.

Ông ấy đánh thật sự tàn nhẫn, nếu không phải có các giáo viên ngăn lại, Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình có thể bị đánh chết ở trong văn phòng.

Từ đó trở đi, tất cả đều như rơi xuống đáy cốc.

Giống như một đường cong kéo dài thẳng chọc chọc hướng lên trên, đột nhiên bị đứt gãy, núi đất sạt lở, bao phủ tất cả mọi tốt đẹp dối trá.

Không có tin tức nào không bị lộ ra, huống chi là tin tức động trời của một học sinh trung học như vậy.

Tựa như toàn thế giới đều biết chuyện này, mức độ đồn đãi vớ vẩn khoa trương giống như là hồng thủy vỡ đê.

Hạ Cẩm Tây bị bắt tạm nghỉ học ở nhà, bị ba cô khóa cửa nhốt ở trong phòng, thật lâu thật lâu không được ra ngoài.

Rất nhiều lần, mẹ khóc lóc hỏi cô, vì sao muốn làm như vậy?

Hạ Cẩm Tây muốn giải thích, muốn nói đồng tính luyến ái không phải biếи ŧɦái, muốn nói việc này nhiều nhất chỉ xem như là yêu sớm mà thôi, muốn nói cô không có thương tổn đến bạn nữ nào cả, nhưng đều vô dụng.

Người mẹ dịu dàng tính tình tốt của cô trở nên cuồng loạn, cho dù ngẫu nhiên bình tĩnh được mấy ngày, thì cũng sẽ có những cuộc cãi nhau không dứt sau khi ba cô đi làm về.

Sau đó, em trai không đi học, nói người ta kêu hắn là đồng tính luyến ái, xâm phạm □□, ba cũng không đi làm, nói thăng chức thất bại, không thể ở lại. Mẹ không dám ra ngoài vào ban ngày, những việc cần thiết như mua đồ ăn hay đi ném rác, đều là trộm làm sau khi màn đêm buông xuống.

Hạ Cẩm Tây trở thành tội nhân của cả nhà. Cho dù cô đã từng là kiêu ngạo của gia đình này.

Thời gian sau, khi học kỳ mới bắt đầu, cả nhà Hạ Cẩm Tây dọn đi khỏi huyện thành đã sống vài thập niên, đến một thành phố khác.

Ba đi làm công nhân thời vụ, mẹ làm thu ngân ở siêu thị, Hạ Cẩm Tây cùng Hạ Dập Bắc vào trường học mới, không có ai còn quen biết bọn họ.

Tất cả giống như khôi phục lại bình thường, nhưng Hạ Cẩm Tây biết, không bao giờ có khả năng trở lại bình thường.

Cô hiểu ra rằng tất cả tình yêu đều là có điều kiện, cho dù là cha mẹ người thân, cũng được xây dựng trên điều kiện này, một khi không thể thỏa mãn yêu cầu của họ, thì không xứng có được tình yêu.

Hạ Cẩm Tây mất đi hết thảy, chỉ còn lại mình cô kiên trì.

Vô số lần ba mẹ hỏi cô, cô có thể thích con trai không? Cô có thể trở lại như bình thường không? Hạ Cẩm Tây đều quật cường lắc đầu.

Ba nói, tao không cho mày tiền sinh hoạt.

Hạ Cẩm Tây nói, được.

Ba nói, sau 18 tuổi học phí tao cũng sẽ không cho.

Hạ Cẩm Tây nói, được.

Hạ Cẩm Tây thi vào đại học, vẫn kiên trì mình là đồng tính luyến ái, vì thế cô mất đi nơi phát ra kinh tế.

Cô xin học bổng, sau khi học xong thì đi làm thêm, chỉ cần không sợ vất vả, chịu khó học tập, nuôi sống bản thân kỳ thật cũng không phải vấn đề.

Bốn năm đại học, cô không chỉ nuôi sống mình, còn phát hiện ra mật mã làm giàu.

Chụp ảnh nghệ sĩ giúp người khác, bán chữ ký, làm fan chuyên nghiệp, mua bán hình ảnh đồ vật có liên quan đến nghệ sĩ, kiếm tiền từ những cô gái theo đuổi nghệ sĩ thật sự dễ dàng.

Tư tưởng trong giới nghệ sĩ rất thoáng, trong những lịch sử đen mà Hạ Cẩm Tây tự nhìn thấy, thỉnh thoảng rộ lên thông tin người nổi tiếng nào đó là đồng tính luyến ái, là song tính.

Điều này làm cho Hạ Cẩm Tây cảm thấy sự kiên trì của cô không hề sai, thế giới vốn chính là như vậy.

Thời điểm đi thực tập vào năm bốn, Hạ Cẩm Tây liền vào U làm trợ lý. Cô có ánh mắt, tính tình tốt, thông minh nhạy bén, ai dùng đều nói tốt.

Mùa đông năm thứ hai, là năm thứ năm cô không về nhà, cô thanh toán tiền đặt cọc cho căn hộ đầu tiên của mình, ở vùng ngoại ô xa xôi của thành phố bên cạnh.

Căn hộ là đặt trước, phải hai năm sau mới có thể bắt được đến tay, nhưng cô ôm hợp đồng, ở trong căn phòng cho thuê uống rượu ăn thịt, vui vẻ vô cùng.

Đêm 30 giao thừa, lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại về cho gia đình.

Cô muốn chia sẻ một chút niềm vui của mình cùng người nhà, cô muốn hỏi họ gần đây có khỏe không, cô muốn nói cho họ biết cô đã trưởng thành, chín chắn, lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy, biết được nhiều kiến thức, tầm mắt cũng được mở rộng.

Cô không còn bướng bỉnh giống như trước kia, cũng không còn ấm ức mà không biết nên mở miệng nói ra như thế nào như trước kia, cô cảm thấy có lỗi vì đã mang đến tổn thương cho gia đình, cô muốn cởi bỏ những hiểu lầm đó, dần dần, làm hòa lại với người nhà......

Cuộc điện thoại này mới đầu còn tốt, nhưng đến khi cô nhắc tới sự kiện lúc mười sáu tuổi kia, tiếng gào to của ba cô trấn động đến mức khiến cô không thể đưa điện thoại sát lỗ tai.

Ông ấy gào thét hỏi cô: "Mày còn muốn tiếp tục làm đứa biếи ŧɦái sao!"

Hạ Cẩm Tây nắm chặt nắm tay giải thích: "Con không phải biếи ŧɦái, con chỉ là......"

"Mày không cần nói những điều đó với tao!" Hạ Phương dùng sức vỗ cái bàn, "Mày không cần nói những điều đó với tao!"

Hạ Cẩm Tây khóc lóc kêu ông ấy: "Ba......"

Hạ Phương nói: "Nếu mày còn muốn người ba này, muốn cái nhà này, thì đừng làm đứa biếи ŧɦái nữa, tìm người gả đi."

Hạ Cẩm Tây: "Không được."

Hạ Phương: "Vậy mày trả lại tất cả những gì chúng ta đã sinh mày nuôi mày mấy năm nay."

Giọng nói của ba cô vô cùng lạnh lùng, Hạ Cẩm Tây cảm nhận được sự tuyệt vọng khiến cả người phát run.

Cũng bắt đầu từ câu này, đường cong rơi xuống đáy cốc lại rơi xuống thêm chút nữa, kéo dài đến vực sâu không đáy.

Cho tới bây giờ, khoảng cách từ bước ngoặt đột ngột kia, đã qua 12 năm.

Hạ Cẩm Tây từ một thiếu nữ lớn lên, độc lập, trở thành một người phụ nữ thành thục trong xã hội, có được sự nghiệp cùng thế giới của mình.

Cô có thể lý trí xử lí những phiền toái trong công việc, có thể làm cuộc sống của cô phát triển không ngừng, có thể chế tạo chính mình thành một viên kim cương không vỡ trong thế giới của cô, nhưng cô vẫn không thể nào ném xuống quá khứ.

Gia đình, chính là thực lực của cô, bối cảnh của cô.

Nếu không cẩn thận, cô liền sẽ bị kéo trở về, sẽ phát hiện bản thân có một chướng ngại nghiêm trọng, phát hiện bản thân nhát gan yếu đuối, phát hiện thế giới này có một vấn đề vĩnh viễn không thể giải quyết, phát hiện bản thân vẫn còn khát vọng tình yêu.

Hôm nay, ba cô chặn xe cô lại, cùng cô ăn một bữa cơm, đột nhiên nói với cô rằng không cần cái gì cả.

Hạ Cẩm Tây không dám hỏi ông ấy, vậy ba tới làm cái gì, tựa như không dám ở trong đám tro tàn gạt ra một ánh lửa.

Thân thể của Trịnh Tiêu mềm mại ấm áp, Hạ Cẩm Tây cần người sống sờ sờ trước mắt này, dùng du͙© vọиɠ rõ ràng của mình, để chứng minh sự kiên trì của cô là không sai, sự kiên trì của cô là đáng giá.

Cho nên khi Trịnh Tiêu ôm lấy cô, vỗ về lưng cô từng cái từng cái, nhẹ giọng hỏi cô "Đã xảy ra chuyện gì?", Hạ Cẩm Tây đột nhiên giơ tay lau nước mắt một phen, kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhìn vào đôi mắt cô ấy nói: "Muốn làʍ t̠ìиɦ."