Tác Dụng Chậm

Chương 38

Chuyện tới bây giờ, vấn đề này cũng không thể có đáp án khác.

Hạ Cẩm Tây ăn ngủ ở trong nhà Trịnh Tiêu, hơn nửa đêm, còn kêu người ta lăn lộn vào đồn cảnh sát một chuyến, rồi đuổi người ta đi khách sạn ngủ, vậy thật quá đáng.

Hạ Cẩm Tây đυ.ng đυ.ng hai ngón tay vào nhau, hỏi Trịnh Tiêu: "Ngày mai cô không có việc gì sao?"

Trịnh Tiêu: "Tôi vẫn luôn tương đối nhàn rỗi."

"À......" Hạ Cẩm Tây kéo dài, cuối cùng vẫn là nói, "Vậy ngủ nhà tôi đi."

"Được." Trịnh Tiêu cười cười.

Thời gian đã khuya, nhưng Hạ Cẩm Tây sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói, vì thế hỏi Trịnh Tiêu: "Cô muốn ăn khuya chút không? Dưới lầu chung cư nhà tôi có quán nướng BBQ ăn rất ngon."

Trịnh Tiêu nhìn cô một cái, hỏi cô: "Phòng bếp nhà cô có thể sử dụng không?"

Hạ Cẩm Tây: "Ah, có thể."

Trịnh Tiêu: "Về nhà làm ít đồ ăn đi, cô uống rượu, phải chú ý ẩm thực một chút."

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Tôi không phải là nghệ sĩ, ngày mai cho dù mặt sưng thành đầu heo đi làm, cũng không ai quản tôi......"

Trịnh Tiêu nhìn cô, không nói lời nào, Hạ Cẩm Tây cảm giác được một đợt áp suất thấp quen thuộc.

Hạ Cẩm Tây: "...... Chúng ta mua ít đồ vật ở cửa hàng tiện lợi đi, tủ lạnh không có đồ ăn gì......"

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây xem như đã hiểu, người này gặp chuyện vui thì mới đáp lại, gặp chuyện không vui cũng không trực tiếp tranh cãi, thật sự muộn tao*.

(*Chỉ người có bề ngoài trầm tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt. Những người này không dễ dàng thể hiện cảm xúc, tình cảm của mình ra bên ngoài.)

Cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ cách chung cư của Hạ Cẩm Tây hơi xa một chút, Trịnh Tiêu dừng xe lại, cũng không cho Hạ Cẩm Tây xuống xe, tự mình vào cửa hàng.

Lúc trở ra, cầm một túi lớn đầy đồ, Hạ Cẩm Tây hỏi câu: "Mua cái gì vậy? Nhiều như thế."

Trịnh Tiêu: "Tắm rửa muốn thay qυầи ɭóŧ."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Lợi hại, cô cũng biết chọn đồ vật để nói ghê, cảm giác như cô mua sỉ qυầи ɭóŧ vậy.

Nhìn bộ dáng cợt nhả này của Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây cũng không tính toán tiếp tục hỏi cô ấy, tự mình yên lặng ngồi, chỉ huy xe tiến như thế nào, đậu như thế nào, một câu vô nghĩa đều không nói.

Không nói thì sẽ không cho kẻ địch có cơ hội đùa giỡn mình.

Xe dừng lại, Trịnh Tiêu quen cửa quen nẻo vào thang máy, ngoại trừ đồ vật vừa rồi mua, trên tay còn cầm một túi nhỏ khác.

Hạ Cẩm Tây nhìn, nhịn xuống lòng hiếu kỳ.

Chờ đến khi hai người vào cửa, Trịnh Tiêu đưa túi nhỏ kia cho Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây mới nhìn kỹ vào.

Nhìn không ra là cái gì, một chiếc túi xách thật xinh đẹp mà thôi.

Trịnh Tiêu thay đổi giày đi vào phòng bếp: "Tôi nhìn xem trong tủ lạnh có gì, cô có thể tắm rửa trước."

"Chờ lát nữa tôi mới tắm," Hạ Cẩm Tây dong dong dài dài nói, "Sợ cô không tìm ra vài món đồ dùng."

Trịnh Tiêu: "Được, vậy cô dựa cửa phòng bếp nhìn tôi."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Cũng không đến mức đó."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng người đã không tự chủ được đi qua theo.

Trịnh Tiêu đeo tạp dề đã lâu Hạ Cẩm Tây không đυ.ng vào, bắt đầu động tác nhanh nhẹn phân loại nguyên liệu nấu ăn: "Nấu chén mì, làm thêm canh được không?"

Hạ Cẩm Tây: "Được được được."

Cửa hàng tiện lợi không có rau dưa, đồ trong tủ lạnh của cô có thể làm ra chén mì, đã là không tệ.

Thời điểm Trịnh Tiêu đánh trứng gà quét nhìn cô liếc mắt một cái: "Túi kia là tặng cho cô, mở ra nhìn xem."

"Hả?" Hạ Cẩm Tây lúc này mới nhận ra chiếc túi còn nằm trong tay cô, vội vàng giơ giơ túi lên che mặt mình, "Tặng tôi à? Không nghĩ tới ra khỏi đồn cảnh sát còn có quà nha, do cô tự làm sao?"

Trịnh Tiêu: "Đúng vậy."

Hạ Cẩm Tây bất giác có chút ngượng ngùng, cô xoay người đi vào phòng khách: "Tôi nhìn xem ha."

Rời khỏi phạm vi trong tầm mắt của Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây mới thật cẩn thận mở túi ra, bên trong tất cả đều là quần áo nhỏ của búp bê.

"Ah......" Hạ Cẩm Tây quả thực muốn thét chói tai, cái này đối với một người mới bắt đầu chơi búp bê mà nói, quả thực là chiếc bánh lớn có nhân từ trên trời rơi xuống, loảng xoảng nện lên trên đầu.

Quần áo búp bê xinh đẹp, thật sự vô cùng vô cùng khó mua, muốn dựa vào tốc độ đoạt nhanh của tay, muốn dựa vào may mắn, còn phải chờ thời hạn công trình.

Búp bê của Hạ Cẩm Tây chính là búp bê của Trịnh Tiêu, gu thẩm mỹ rất kén, những đồ vừa mắt có thể mua được vào trong tay lại càng ít.

Thật không dám giấu giếm, từ khi nhận bốn con búp bê của Trịnh Tiêu, một bộ quần áo mới cô cũng đều không mua được cho tụi nó.

Hiện tại căng phồng trong tay toàn bộ đều là quần áo xinh đẹp, Hạ Cẩm Tây bất chấp Trịnh Tiêu đang ở trong phòng bếp, cô đi thẳng đến phòng ngủ, bổ nhào lên trên giường, cầm Hoa Nhài đang đặt ở đầu giường lại.

Cô thật cẩn thận lấy từng món từng món quần áo nhỏ ra, một bộ một bộ để chung quanh thưởng thức, sau đó lựa phải lựa trái gian nan chọn ra một bộ đẹp nhất, lột sạch đồ của Hoa Nhài, thay cho em ấy.

Lấy di động ra chụp ảnh dường như là động tác theo bản năng, chụp rất nhiều hình, rồi bắt đầu chọn ảnh, bắt đầu chỉnh sửa, tựa như là một quy trình công nghiệp hoàn chỉnh cần phải lập tức hoàn thành.

Ảnh chụp được sửa xong, Hạ Cẩm Tây ôm di động tán thưởng không thôi.

Trịnh Tiêu kêu cô ăn cơm, Hạ Cẩm Tây do dự vài giây, cuối cùng vẫn đăng ảnh chụp lên trang cá nhân.

Cô đã thật lâu thật lâu chưa từng có tâm tình đặc biệt muốn khoe khoang này.

Nếu do người khác tặng, mà người ta lại còn chuẩn bị cơm tối cho cô, Hạ Cẩm Tây đăng lên trang cá nhân cũng không chặn Trịnh Tiêu xem, coi như là lễ phép giữa bạn bè.

Thực mau, bạn bè trong giới liền ùa vào like cùng bình luận, phần lớn đều là khen Hoa Nhài đẹp, Hạ Cẩm Tây vừa lòng buông di động xuống, đi ra ngoài ăn cơm.

Trịnh Tiêu làm mì trứng gà, cùng canh rau cho cô, nhìn thanh thanh đạm đạm, lại khiến cho người nhìn rất muốn ăn.

"Thiên tài nhỏ!" Hạ Cẩm Tây không chút nào bủn xỉn mà dựng ngón tay cái cho cô ấy, ngồi xuống hưởng thụ bữa ăn khuya của chính mình.

Trịnh Tiêu ngồi đối diện, nhìn cô, Hạ Cẩm Tây có chút kinh ngạc, hỏi: "Cô không ăn sao? Chỉ làm một phần?"

Trịnh Tiêu: "Tôi không đói bụng."

Hạ Cẩm Tây nhìn nhìn gắp một sợi mì màu sắc tươi sáng, trứng gà còn có nấm đông cô, Trịnh Tiêu thực sự dụng tâm làm bữa ăn khuya này cho cô.

"Ah...... Vậy cũng quá ngượng ngùng." Cô nói.

Khóe môi Trịnh Tiêu cong lên, giơ giơ cằm nhìn cô: "Vậy cô đút tôi ăn một ngụm."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây cảm thấy trái tim nóng đến hoảng, cúi đầu ăn cơm: "Khoe khoang một chút được rồi nha, đùa như vậy thì không được đâu......"

Trịnh Tiêu chỉ cười, không nói. Hạ Cẩm Tây ăn mì, cô ấy ngồi đối diện cô chơi di động, chờ Hạ Cẩm Tây ăn đến khi gần xong, Trịnh Tiêu đột nhiên nói: "Cô gái nhỏ là ai?"

Hạ Cẩm Tây: "????"

Trịnh Tiêu quơ quơ màn hình di động cho cô xem, bên trong rõ ràng là trang cá nhân của cô.

Nhưng Hạ Cẩm Tây chưa kịp trả lời, Trịnh Tiêu lại hỏi: "Tim là cho ai?"

Hạ Cẩm Tây: ".................."

Cô xem như đã hiểu, Trịnh Tiêu căn bản không phải nghi hoặc, cô ấy đang cố ý chọc ghẹo cô.

Bài cô đăng trên trang cá nhân ghi dòng chữ: 【 Cô gái nhỏ thật xinh đẹp ~[ tim ]】, ai cũng đều hiểu cô gái nhỏ là nói Hoa Nhài ở trong bức ảnh, tim cũng là cho Hoa Nhài.

Nhưng Trịnh Tiêu càng muốn hỏi.

Giống như chỉ cần hỏi, mặc kệ đáp án như thế nào, đều khiến cô ấy vui vẻ như nhau.

Hạ Cẩm Tây bĩu bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cuối cùng không chỉ ăn sạch mì sợi, canh cũng uống hết sạch sẽ.

"No rồi." Cô ăn xong đứng dậy, thu dọn chén đũa, "Lần này không cho giành rửa chén với tôi nha, đưa tạp dề cho tôi, cô đi tắm rửa đi."

"Được." Trịnh Tiêu lần này nói được thì làm được.

Hạ Cẩm Tây dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, Trịnh Tiêu còn ở trong phòng tắm.

Trong phòng tắm của Hạ Cẩm Tây có một bồn tắm mát xa thực thoải mái, nằm xuống liền không nghĩ đến chuyện khác, cho nên Trịnh Tiêu dùng thời gian lâu, cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Đã đến giờ này, cô cũng không nóng nảy, ngày mai ngủ nướng một giấc, đến công ty trễ chút cũng không sao cả.

Trâu Y Na đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi quần áo là của phu nhân nào, cô ấy cũng muốn mua. Hạ Cẩm Tây nghĩ nghĩ, trả lời đúng như sự thật: Trịnh Tiêu.

Trâu Y Na không trả lời lại nữa, Hạ Cẩm Tây vào phòng ngủ, cân nhắc trước sau, cuối cùng vẫn cầm gối cùng chăn, đặt trên sô pha trong phòng khách.

Căn hộ của cô có hai phòng ngủ, nhưng phòng ngủ bên cạnh đã bị cô biến thành phòng làm việc.

Phòng ngủ chính chỉ có một cái giường lớn, sô pha ở phòng khách cũng lớn, nhưng không thể mở rộng thành giường sô pha.

Thời điểm trang hoàng căn bản không có chuẩn bị nơi cho khách ở lại, Hạ Cẩm Tây cảm thấy, người được ngủ ở nhà cô, khẳng định là mối quan hệ rất thân mật, mới có thể cùng cô ngủ chung một giường.

Từ Tinh Tinh đã ngủ trên một chiếc giường với cô, không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng Trịnh Tiêu không thể, đối với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây là một nữ đồng tính luyến ái tiêu chuẩn.

Sắp xếp sô pha xong, Hạ Cẩm Tây lại vào phòng ngủ chơi búp bê, lúc này Trịnh Tiêu mới từ trong trong phòng tắm đi ra.

Hạ Cẩm Tây liếc mắt một cái nhìn qua, huyết áp liền tăng lên cao.

Vừa rồi Trịnh Tiêu đi cửa hàng tiện lợi, không chỉ mua qυầи ɭóŧ, còn mua chiếc váy ngủ bằng vải rất ngắn.

Váy ngủ mềm mại màu trắng, trước ngực là thiết kế kiểu ren chạm rỗng, trên dưới đều bại lộ một mảng lớn làn da, che còn không bằng không che.

Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Cẩm Tây không biết nên nhìn ngực hay là nhìn chân, nhìn mặt hay là nhìn làn váy nhẹ nhàng đong đưa khi cô ấy đi lại.

Vì thế chỉ có thể nghiêng đầu, đến tủ quần áo trước mặt tìm quần áo: "Thiệt thòi cho cô, phải ngủ sô pha."

Trịnh Tiêu xoa tóc, hỏi cô: "Có thể đổi sao?"

Hạ Cẩm Tây không nhịn xuống quay đầu lại nhìn cô ấy một cái: "Cô muốn ngủ trên giường của tôi sao?"

Trịnh Tiêu: "Hoa Nhài cũng có thể."

Lúc cô ấy nói lời này, hơi nóng mờ mịt, trong ánh mắt sương mù mênh mông vẫn còn hơi nước, thân hình thì mảnh mai, nhìn đáng thương không chịu được.

Nhưng Hạ Cẩm Tây đã sớm không bị bộ dáng này lừa, dưới bàn tay cô vừa vặn là chiếc gối ôm hình kẹo đã được giặt sạch nhét trong tủ quần áo, liền tiện tay lấy ra ném qua cho cô ấy.

Trịnh Tiêu đón lấy, ôm gối ôm màu hồng nhạt vào trong lòng ngực.

Hạ Cẩm Tây nói: "Cô có thể so với Hoa Nhài sao? Hoa Nhài là của tôi."

Trịnh Tiêu: "À."

Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ sô pha bên ngoài: "Đi nằm đi, xem thoải mái hay không, cần thêm cái gì thì nói với tôi."

Trịnh Tiêu vỗ vỗ gối ôm trong tay: "Vậy tôi ôm kẹo ngủ."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Còn rất...... Đáng yêu.

Cho dù Trịnh Tiêu giả vờ đáng yêu, cũng thật sự đáng yêu. Đây là điểm mạnh của gương mặt trẻ con.

Hạ Cẩm Tây không hề để ý đến cô ấy, nhanh chóng lấy áo ngủ nhấc chân vào phòng tắm.

Nhưng cô không thể thoát khỏi bầu không khí có Trịnh Tiêu, trong phòng tắm tuy rằng đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng mùi hương cùng bọt nước ẩm ướt vẫn còn.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy, giống như có rất nhiều thứ, đều là cảnh tượng này. Cô ở trong bầu không khí mà Trịnh Tiêu đã ở, đầu óc hôn mê, hơi nóng bốc lên.

Có lẽ là bởi vì đã lâu không sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© đi.

Hạ Cẩm Tây vội vàng tắm rửa, vội vàng thay chiếc áo ngủ che cơ thể đến kín mít, vội vàng từ phòng tắm vượt ra hướng phòng ngủ, chuẩn bị tiến vào một thế giới riêng tư khác.

Nhưng Trịnh Tiêu chuẩn xác gọi cô lại, cô ấy đã tắt đèn trong phòng khách, chỉ còn một ngọn đèn bên cạnh sô pha, ánh đèn vàng ấm dừng lại trên làn da cô ấy, giống như mật.

Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Làm sao vậy?"

Trịnh Tiêu: "Thiếu một thứ."

Hạ Cẩm Tây: "Thiếu cái gì?"

Trịnh Tiêu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, lại cắn môi dưới.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Muốn cái ngủ ngon."

Hạ Cẩm Tây thở ra một hơi dài, nói tiếng ngủ ngon có lệ, quay đầu đi luôn.

Trịnh Tiêu vỗ vỗ gối ôm trong lòng ngực: "Ngủ ngon kẹo nhỏ."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây vọt vào phòng ngủ, Hạ Cẩm Tây đóng cửa phòng ngủ lại, hơn nữa còn khóa trái.

Hạ Cẩm Tây nhét Hoa Nhài vào tủ quần áo, trong bóng đêm yên tĩnh Hạ Cẩm Tây trộm duỗi ngón tay xuống, phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.