Tác Dụng Chậm

Chương 31

Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu về lại trên xe, Trịnh Tiêu ngoan ngoãn thắt đai an toàn.

Hạ Cẩm Tây đập ngón tay vào tay lái, chờ độ ấm trong xe tăng lên, mới hỏi Trịnh Tiêu: "Tôi đưa cô về nhà?"

"Không cần, quá xa." Trịnh Tiêu nói, "Đợi lát nữa xuống dưới, tôi tìm khách sạn là được."

Nơi này quả thật cách nơi ở của Trịnh Tiêu có chút xa, một người ở phía đông thành phố, một người ở phía tây thành phố.

Hạ Cẩm Tây khởi động xe, hỏi Trịnh Tiêu: "Cô tới đây như thế nào?"

Trịnh Tiêu: "Đặt xe."

Hạ Cẩm Tây: "Ở xa như vậy, cô không mua một chiếc xe sao?"

Trịnh Tiêu: "Ngày thường không đi nhiều, tôi có chiếc motor."

Hạ Cẩm Tây nhìn nhìn Trịnh Tiêu, rất kinh ngạc. Chủ yếu là tưởng tượng không ra bộ dáng cô ấy lái motor.

Tỉ lệ nữ đồng tính luyến ái thích xe gắn máy không ít, lúc trước Hạ Cẩm Tây đi đến quán bar les, rất thích ở lại bãi đậu xe gần đó một lát, có thể nhìn thấy rất nhiều xe gắn máy đẹp và ngầu.

Vẻ ngoài của Trịnh Tiêu thiên về kiểu đáng yêu, quan trọng nhất chính là, cô ấy không thích nói chuyện, mang một cảm giác xa cách với người khác, nếu như không hiểu biết, sẽ cảm thấy cô ấy yếu đuối mong manh.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy rất hứng thú, nói: "Vậy nếu có cơ hội chở tôi đi hóng gió nha!"

"Bất cứ lúc nào." Trịnh Tiêu nói.

Câu bất cứ lúc nào này thật ra rất khó trả lời, nếu nói gần rồi nhanh chóng xác nhận thời gian cụ thể, thì sẽ có vẻ như nóng lòng muốn thực hiện.

Hạ Cẩm Tây mím môi, quyết định buông tha đề tài này.

Xe yên tĩnh chạy một đoạn, Trịnh Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Khi nào cô đi làm?"

"Không xác định." Hạ Cẩm Tây thở dài, "Nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành, không chừng lúc nào đó phải bay hai chuyến nữa."

"Ngày mai thì sao?" Trịnh Tiêu hỏi.

"Ngày mai khẳng định không có việc gì, công ty bên kia kéo dài thời gian, không muốn ký hợp đồng, thế nào cũng phải để cho tôi nghỉ Tết Âm Lịch."

"Vậy ngày mai đi," Trịnh Tiêu nói, "Chúng ta đi hóng gió."

Hạ Cẩm Tây mở to mắt, thật không nghĩ tới Trịnh Tiêu sẽ vội vã làm việc này.

Ngày mùa đông, leo núi đành thôi, còn muốn lái motor đi hóng gió.

Hạ Cẩm Tây nghiêm túc suy nghĩ, tìm một nguyên nhân đáng tin cậy nhất: "Gần đây cô lại không có linh cảm đúng hay không?"

Trịnh Tiêu lâm vào trầm mặc.

Hạ Cẩm Tây: "Từ sau khi cô nặn 《 Tây 》 xong, còn có tác phẩm khác sao?"

Trịnh Tiêu: "Không có."

Hạ Cẩm Tây: "Không phải chuẩn bị nặn con trâu năm mới sao?"

Trịnh Tiêu: "Chỉ mới vẽ sơ đồ phác thảo, không quá đặc biệt vừa lòng."

"Có một vấn đề, tôi cảm thấy vẫn nên nói ra một chút." Hạ Cẩm Tây bắt đầu dài dòng, nhíu mày lại nghiêm túc nói, "Tuy rằng sáng tạo nghệ thuật xuất phát từ hiện thực, nhưng nếu cô chỉ có thể ỷ lại hiện thực, hoàn nguyên hiện thực, vậy con đường đó sẽ càng đi càng hẹp."

"Cô đã nặn tôi, hôm nay chúng ta còn ngồi ở nơi này bình tĩnh nói chuyện được với nhau, bởi vì cô đã phải trả giá cho việc này rồi, mà tôi, nói đến cùng vẫn là một người tương đối tốt bụng."

"Nếu ngày mai cô nặn những người khác, thì không chắc chắn sẽ có kết quả này. Xâm phạm quyền lợi là một khía cạnh, bị chỉ trích đạo đức là một khía cạnh, còn một khía cạnh quan trọng nhất, đó là cô sẽ bị cạn kiệt."

Hạ Cẩm Tây dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: "Có lẽ cô sẽ cảm thấy một người ngoài nghề như tôi mà nói những lời này thực buồn cười, nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, tôi cảm thấy trạng thái của cô sẽ không kéo dài được bao lâu, sẽ đột phá, hoặc là sẽ tử vong......"

Hạ Cẩm Tây nhún vai: "Nhưng tử vong cũng không sao cả, tựa như cô đã nói, cô không thiếu tiền tiêu. Cô không ký hợp đồng với công ty nào, không cần chi trả tiền vi phạm hợp đồng kếch xù. Cô cũng không phải một người quá để ý đến vật chất, hoàn toàn có thể sống tốt cuộc sống của mình."

"Nhưng mà rất ồn." Trịnh Tiêu nói.

Trái tim của Hạ Cẩm Tây nhảy dựng: "Cảm thấy tôi rất ồn ào sao?"

"Không phải." Trịnh Tiêu chỉ chỉ đầu mình, "Nơi này rất ồn."

Hạ Cẩm Tây nghĩ tới, Trịnh Tiêu đã nói qua, nếu không sáng tác, sẽ không khống chế được cảm xúc.

Giới giải trí là nơi có tỷ lệ mắc bệnh tâm lý cao, Hạ Cẩm Tây đã gặp qua các loại bệnh trạng, vì thế có một khoảng thời gian đã học tâm lý học, dáng vẻ bên ngoài Trịnh Tiêu thể hiện ra thường ngày, thoạt nhìn không có một chút vấn đề, nhưng tự cô ấy đã nói đến hai lần, Hạ Cẩm Tây cảm thấy cần phải quan tâm một chút.

"Trong đầu có tiếng như thế nào? Nói cụ thể cho tôi nghe một chút được không?" giọng nói của Hạ Cẩm Tây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Như khi nào sẽ xuất hiện? Hay luôn luôn có trạng thái này?"

Trịnh Tiêu đột nhiên cười rộ lên: "Không cần lo lắng, trời sinh."

"Làm sao cô biết là trời sinh? Đã đi bệnh viện kiểm tra rồi sao?"

Trịnh Tiêu nghiêng thân mình đến phía trước, cách Hạ Cẩm Tây gần hơn một chút: "Quá thông minh, sẽ dễ dàng bị như vậy."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Nó có rất nhiều ý tưởng, nhưng không phải tất cả ý tưởng đều hữu dụng. Ở một mình, hay những lúc yêu cầu bản thân phải xử lý việc mình chán ghét, nó sẽ tương đối nghiêm trọng. Ở bên cạnh người mình thích, lúc thân thể thoải mái, nó liền rất bình tĩnh."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy ở cùng người mình thích nhiều hơn, làm việc mình thích nhiều vào."

"Ừm." Trịnh Tiêu đáp, lui thân thể về sau nói, "Ngày mai hóng gió không?"

Đề tài bị vòng trở về, trái tim của Hạ Cẩm Tây giống như bị một sợi tơ nắm, có chút đau, có chút ngứa, có chút không cách nào ức chế được xôn xao.

Cô cong cong khóe môi, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Cho nên hóng gió là việc cô thích sao? Nói như vậy, có phải cô nên gửi tiền cho tôi hay không đây?"

"Gửi." Trịnh Tiêu lấy di động ra, "Giám đốc Hạ muốn gửi nhiều hay ít?"

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy một cái.

Nét mặt Trịnh Tiêu tự nhiên, không lộ vẻ không tình nguyện, hoặc một chút xấu hổ nào.

Hạ Cẩm Tây không biết cô ấy là không chú ý tới cô đang nói lời mang hàm ý, hay vì đã nghe qua quá nhiều những lời chọc ghẹo như vậy, cho nên mới bình tĩnh đến mức không cần biểu hiện thêm gì cả.

Hạ Cẩm Tây nói: "Cô không cho được."

Trịnh Tiêu: "Nói thử xem."

"Đây không phải việc về tiền." Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, "Đây là tôi đang báo thù, cảm giác muốn đưa tiền nhưng không đưa được, thoải mái hay không hở?"

Trịnh Tiêu cũng cười rộ lên, nói: "Thực xin lỗi."

Hạ Cẩm Tây xua xua tay: "Việc trước kia không cần nhắc lại, cô cũng đã giúp tôi không ít việc, về sau chính là bạn bè."

Trịnh Tiêu không lên tiếng, Hạ Cẩm Tây giơ tay đập một cái lên đùi cô ấy: "Thế nào? Cô còn không vui à?"

Trịnh Tiêu: "Hóng gió......"

Hạ Cẩm Tây: "Đi đi đi! Nhưng không cho phép nặn tôi."

Trịnh Tiêu: "Ừm."

Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn về phía ven đường: "Cô muốn ở khách sạn nào?"

Trịnh Tiêu nói: "Ngày mai muốn cùng nhau đi hóng gió, cho nên ở gần nhà cô một chút."

Nói vô cùng có đạo lý, Hạ Cẩm Tây không cách nào phản bác.

Vì thế hai người trở về chung cư của Hạ Cẩm Tây, bên cạnh có một dãy khách sạn, Trịnh Tiêu xuống xe, ngoan ngoãn nói ngủ ngon với cô, ngoan ngoãn đi khách sạn.

Lăn lộn một chuyến này, Hạ Cẩm Tây cảm thấy thực sự mệt mỏi. Cô nhanh chóng lái xe đến bãi đỗ xe, nhanh chóng lên thang máy.

Cửa nhà có một bó hoa, cát cánh màu trắng, thật xinh đẹp.

Hạ Cẩm Tây ngồi xổm xuống, từ trong bó hoa lấy ra một tấm card, nhìn thấy chữ ký tên là Nana, lúc này mới ôm hoa đứng lên.

Ngày thường người tặng hoa cho cô không ít, tặng vì lí do công việc, cũng có lí do cá nhân.

Vì để biết được phạm trù cụ thể của món quà này ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô đặt ra loài hoa yêu thích của mình ở trong công ty là hoa cát cánh màu trắng, còn quan hệ tư nhân hoàn hoàn, sẽ là hoa hướng dương.

Đến nỗi rốt cuộc cô thích cái gì...... cô cái gì cũng đều thích, hoa cũng không khó coi.

Ôm hoa vào nhà, Hạ Cẩm Tây tháo hết bao bì cắm vào bình hoa ở gần hiên, sau đó đi rửa mặt một chút rồi về phòng ngủ.

Hoa Nhài bị cô đem ra từ trong tủ quần áo, vẫn đặt ở đầu giường, đắp chăn lên, còn muốn đè đè góc chăn.

Hoa Nhài nhìn cô, cô nhìn Hoa Nhài. Càng nhìn càng sầu.

Thói quen nặn mặt theo người thật của Trịnh Tiêu, thật sự nên sửa.

Một khi bắt đầu nghĩ đến việc này, lại không ngừng được.

Hạ Cẩm Tây mở máy tính lên, bắt đầu cẩn thận tra xem tác phẩm và đánh giá trước kia của Trịnh Tiêu, xem còn có trường hợp tương tự hay không.

Chỉ tra được 《 Tây 》.

Cũng chỉ mỗi 《 Tây 》, trắng trợn táo bạo đến thế, giống nhau đến thế.

Tựa như người sáng tác thậm chí không nỡ thay đổi một chút chi tiết nào.

Hạ Cẩm Tây xem đến hơi đau đầu, trái tim lại vui sướиɠ nhảy lên. Cô đóng máy tính, cưỡng ép mình đi ngủ, ném tất cả khả năng rất nhỏ đến một góc không thể nhìn thấy.

Không ôm hy vọng, thì sẽ không thất vọng. Có người, đã được định sẵn là tùy ý, tự do, không thuộc về bất luận kẻ nào.

Ngày hôm sau, Hạ Cẩm Tây dậy thật sớm.

Giống như đi chơi với bạn bè, trước tiên cô gửi tin nhắn cho Trịnh Tiêu, sau đó đi rửa mặt.

Hôm nay cô không trang điểm, bớt không ít thời gian. Rửa mặt xong nhìn thấy Trịnh Tiêu trả lời tin nhắn, nói đã rời giường, đang chờ Hạ Cẩm Tây cùng nhau ăn bữa sáng.

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, chọn bộ quần áo thoải mái cho ngày mùa đông ở bên ngoài lang thang, đi xuống lầu.

Bảo vệ của chung cư cô không quá nghiêm, Trịnh Tiêu đang ở dưới lầu chờ.

Buối sáng sớm ở thành phố Bắc sương mù mênh mông, tươi sáng nhất chính là đèn l*иg mừng năm mới treo trên cây, cùng gương mặt xinh đẹp của Trịnh Tiêu.

Tâm trạng của Hạ Cẩm Tây không tệ, lúc xuống bậc thang nhẹ nhàng nhảy một chút.

Trịnh Tiêu cười rộ lên, đôi mắt cong cong.

Hai người đi dọc theo con phố hồi lâu mới tìm được một quán bán đồ ăn sáng vào buổi sáng mùng ba tết, ăn một chén súp tiêu cay nóng hầm hập, kèm với bánh kẹp thịt bò, ăn xong làm người cảm thấy chân tay đều ấm áp dễ chịu, tràn ngập lực lượng.

Đi đến nhà Trịnh Tiêu, lần này Hạ Cẩm Tây lựa chọn không lái xe, hai người gọi taxi, chi phí tuy rất cao, nhưng nếu một hai phải tìm lí do tại sao không lái xe, là tại vì lần trước lái xe đến nhà Trịnh Tiêu, thật sự quá không thoải mái.

Hai người cùng nhau ngồi ở hàng ghế phía sau, câu được câu không mà nói vài lời, khá tốt.

Chẳng qua chỉ là đi hóng gió, xem xe máy của bạn, một cuộc hẹn bình thường nhất, Hạ Cẩm Tây cảm thấy không có khả năng lại xảy ra việc ngoài ý muốn.

Cho đến khi hai người đến nơi, cổng sân nhà của Trịnh Tiêu rốt cuộc được mở ra, Hạ Cẩm Tây đứng tại chỗ, bất động không thể đi vào một bước.

Trong sân dựng một chiếc xe điện mini màu hồng nhạt, Trịnh Tiêu không có xe motor lớn.

Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là trong sân nhỏ nhà nông này để đầy những đồ vật kỳ kỳ quái quái, thuộc về Trịnh Tiêu.

Máy móc, vật liệu gỗ, bùn đất và lò nung.

Còn có...... Rất nhiều, rất nhiều Tây bị tàn phá.