Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 79

Trở lại Xuân Thành, chị chị em em binh đoàn Hồng Lang trông thấy Sở Thiên Tầm bình an trở về, vui vẻ điên rồi. Cao Yến ôm Sở Thiên Tầm khóc một hồi, cười một hồi, đem nước mũi nước mắt cọ lên người Sở Thiên Tầm.

Đang vui vẻ, đột nhiên nhớ thân phận thật sự của người đàn ông đứng sau lưng Sở Thiên Tầm, trong lòng đột nhiên nảy lên một cái, buông Sở Thiên Tầm ra, lặng lẽ nhìn Diệp Bùi Thiên vài lần.

Mẹ nó, Thiên Tầm đến cùng tìm cái dạng bạn trai gì vậy?

Quá nguy hiểm, kêu gào trong lòng, mọi người rốt cục cũng nhớ tới vấn đề kinh dị này. Tên nam nhân dịu dàng nấu ăn ngon nhà Thiên Tầm,Lâm Phi kia lại là Nhân ma Diệp Bùi Thiên!

Cùng Diệp Bùi Thiên ở chung một mái nhà, tối ngày cùng người này không biết lớn nhỏ la lối om sòm, xưng huynh gọi đệ, còn thường xuyên cọ cọ cơm!

Lúc này lại nhìn Lâm Phi, mọi người không dám mom me tới gần. Bộ dạng nước chảy mây trôi, dáng vẻ siêu nhiên, căn bản chính là phong phạm đại lão trời sinh nha. Trầm mặc ít nói, xuất thủ bất phàm, là thứ người bình thường có thể có sao? Trước đó có phải là mắt mù, nhiều đầu mối như vậy thế mà một chút cũng không nghi ngờ? Đám người lặng lẽ đánh giá Diệp Bùi Thiên, hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi, Khương Tiểu Quyên đã từng đánh qua chủ ý lên người Lâm Phi càng cẩn thận mà hướng về phía sau lưng bà điên rụt rụt, hận không thể cho mình ngay lúc đó hai cái tát. Hiện tại không còn ghen tị Sở Thiên Tầm, cho mượn thêm mười cái gan, cũng không dám cùng Nhân ma Diệp Bùi Thiên yêu đương a.

Diệp Bùi Thiên kéo Sở Thiên Tầm vào phòng, cánh tay dài duỗi ra đóng cửa, xin miễn tiếp khách, ôn hòa lại kiên định, tiễn khách.

Mọi người rõ ràng biết đôi tình lữ này tiểu biệt thắng tân hôn, cần thế giới riêng của hai người, dồn dập tỏ ra là đã hiểu, nháy mắt ra hiệu rời đi. Diệp Bùi Thiên đóng cửa lại, Sở Thiên Tầm còn đang chê cười hắn,

"Ý tốt của mọi người bị anh dọa cho chạy hết rồi." Cô còn chưa nói hết, đã bị giam cầm tiến vào trong cánh tay hữu lực, Diệp Bùi Thiên bắt đầu cúi đầu hôn cô, khí tức nồng đậm, đôi môi nóng hổi, như hạt mưa hôn vào mặt môi sau tai rồi xuống cổ, mỗi một nụ hôn đều mang theo sự khắc chế, tựa hồ nếu không khắc chế mình, hắn sẽ nhịn không được đem Sở Thiên Tầm cả người nuốt vào trong bụng.

Sở Thiên Tầm đưa tay vịn cổ của hắn, hưởng thụ tình cảm bộc phát nóng rực như dung nham.

Cô phát hiện mình thật sự là rất thích Diệp Bùi Thiên, lúc Diệp Bùi Thiên mềm mại ngượng ngùng rất đáng yêu, làm cho cô vui vẻ muốn thét lên. Chỉ cần là hắn, không có chỗ nào không đáng yêu.

Mưa rào vừa ngớt, Diệp Bùi Thiên hơi thở hổn hển, một giọt mồ hôi từ thái dương rơi xuống, hắn chống đỡ cánh tay cúi người nhìn Sở Thiên Tầm, đáy mắt cất giấu vạn lời nói. Sở Thiên Tầm đưa tay nhẹ nhàng sờ gương mặt của hắn.

"Anh cho là mình đã thay đổi."Diệp Bùi Thiên trầm ngâm, trong mắt mang theo sương mù mông lung,

"Giờ anh cũng có bạn bè, không còn bài xích như trước nữa, bây giờ chỉ e sợ cảm giác tối tăm một mình như trước." Hắn giống như đột nhiên thư giãn, nằm bên cạnh Sở Thiên Tầm, năm tay Sở Thiên Tầm, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve,

"Lúc anh phát hiện em biến mất, nơi đây không khác gì huyễn ảnh, một khi em không ở đây. Bọn họ trong nháy mắt sụp đổ, tán loạn, anh nghĩ đến em có thể sẽ xảy ra chuyện..." Hắn nói đến đây, dừng lại một chút,

"Khi đó anh cảm thấy toàn bộ thế giới đều là hư ảo, không có bất kỳ vật gì là có sắc thái, có ý nghĩa tồn tại."

Ánh mắt của hắn mang theo hơi nước, lông mi thật dài nhấc lên nhìn Sở Thiên Tầm, đem bàn tay của cô lên môi khẽ hôn,

"Thiên Tầm, em có cảm thấy anh rất vô dụng, anh muốn bản thân phải mạnh mẽ, kết quả vẫn là mềm yếu như thế,... Ỷ lại em."

Sở Thiên Tầm bắt lấy cổ tay của hắn, đem nó giam cầm lên giường đầu, lật người nhẹ nhàng cắn vành tai của hắn, dùng đầu lưỡi liếʍ tai,

"Anh có phải hay không là hiểu lầm cái gì, chẳng lẽ không biết em thích anh nhất hả?" Chữ âm cuối kéo một chút, giống như mang theo một tia dòng điện, từ màng nhĩ Diệp Bùi Thiên chui vào, cả cơ thể như bị điện giật

"Không cần lo lắng, em sẽ ở bên cạnh anh. Chúng ta mãi mãi ở cạnh nhau." Cô vừa nói, vừa bắt đầu gặm cắn cổ hắn sau cái cổ.

"Không, không muốn." Hai mắt nhắm nghiền, da thịt bắt đầu run rẩy

"Trong miệng nói không muốn..." Cô cười đến hư hỏng như vậy, một chút thể diện cũng không lưu lại cho hắn.

...

Cao Yến chạy tới phòng bà điên tầng dưới, vừa vặn trông thấy Khương Tiểu Quyên cũng ở đây.

"Hai người có phải đúng là không biết xấu hổ, tôi xuống tới tránh một chút." Cao Yến chỉ chỉ ngón tay lên trên.

"Chị Yến ngồi đi." Khương Tiểu Quyên nhường chỗ cho Cao Yến ngồi, cô ấy cùng bà điên vẫn hết khϊếp sợ kịp,có bộ dáng hồn chưa nhập lại hết.

"Các ngươi nói Sở Thiên Tầm này sao gan lại to như thế, Diệp Bùi Thiên cũng dám xuống tay, đánh chết cũng không nghĩ ra Lâm Phi kia chính là Diệp đại lão a." Bà điên thổn thức cảm khái. Khương Tiểu Quyên có một chút lo lắng cho Sở Thiên Tầm,

"Tôi nghe nói Diệp Bùi Thiên tính tình rất táo bạo, cấp bậc lại cao như vậy. Mấy người nói bình thường lúc không có người, hắn có khi dễ Thiên Tầm không?" Câu nói này nói ra miệng, phát hiện người ở sát vách phòng Sở Thiên Tầm đều dùng ánh mắt đang nhìn một tên ngốc.

Hiệu quả cách âm không tốt, vào lúc này ẩn ẩn truyền đến âm thanh kiềm chế xin khoan dung, mặc dù thanh âm kia rất ngắn, nhưng Khương Tiểu Quyên vẫn nhanh phân biệt ra được đây không phải thanh âm của nữ nhân. Lỗ tai trong nháy mắt liền đỏ lên,

"Nguyên... Nguyên lai là như vậy, dù cho... Đối phương có là Diệp Bùi Thiên." Cao Yến tới gần Khương Tiểu Quyên, lặng lẽ nói ra: "Chính là đối với nam nhân cường đại như vậy, mới càng khiến hắn tâm động không phải sao?" Khương Tiểu Quyên cảm thấy trước mắt mình lại một lần nữa được mở ra một cái thế giới mới

"Cho nên nói là nữ nhân phải tự cường một chút. " Bà điên lại cảm thán,

"Giống Thiên Tầm này, ngày càng nổ lực, làm chuyện mình muốn làm."

"Gần nhất tôi có quen biết một người trong chiến đội Tật Phong, eo thon chân thẳng không dính người. Tôi dự định cùng hắn phát triển một chút xem sao." Cao Yến thừa dịp đem "Gian tình" mình vạch trần.

"Cái gì? Vì cái gì liền cô cũng tìm được! Ta ưu tú như vậy vẫn không gặp được nam thần tốt nào, ông trời không công bằng! Nhất định là bởi vì ghen ghét mỹ mạo này." Bà điên không cam tâm tình nguyện ăn thức ăn chó liên tục như vậy.

Diệp Bùi Thiên lần này tháo mặt nạ xuống, ở cửa thành, ngay trước mặt không ít người của binh đoàn Bạo Tuyết cùng Hồng Lang.

Mặc dù tin tức Lâm Phi chính là Diệp Bùi Thiên chưa đến mức mọi người đều biết. Nhưng tin tức về Diệp Bùi Thiên luôn là chủ đề hót.

"Nghe nói không? Vị kia... vẫn ở Xuân Thành này, nghe nói là ở đoạn con suối đen ngòm kia, cũng có người nói đang ở chỗ của thành chủ."

"Vậy làm sao bây giờ? Lỡ đâu hắn phát cuồng liền đem toàn bộ thành này chôn sống." "Cái gì mà làm sao bây giờ? Đế vương cát vàng ở đây, chẳng lẽ còn có biện pháp đuổi hắn đi a? Nghe nói a, hắn đã lên cấp mười."

"Ối! Cấp mười? Nhân loại đã xuất hiện cường giả cấp mười sao?"

"Kỳ thật Diệp Bùi Thiên cũng không có làm gì quá phận. Hắn chỉ nhằm vào Thần giáo, chỉ cần ngươi không phải người Thần giáo, tới cái rắm cũng không có. Tôi có người bạn ở căn cứ gần sát bên lâu đài của Diệp Bùi Thiên, một mực nói Diệp Bùi Thiên mỗi lần tới mua đồ đều đưa ma chủng, chưa hề tổn thương người khác."

"Ngẫm lại có đại lão trấn ở Xuân Thành, dù là ma vật đến mạnh hơn chúng ta cũng không cần phải sợ, đúng hay không? Lần trước con ma vật cấp mười kia, không phải dễ dàng liền bị hắn đuổi đi sao?"

"Ha ha, đúng thật, xác thực là như thế." Những cuộc đối thoại như vậy tại các ngõ ngách Xuân Thành không ngừng vang lên.

Một quán trà nhỏ, một nam nhân đội mũ, kéo vành nón xuống rất thấp, nhưng vẫn lộ ra non nửa gương mặt tinh xảo,là nam nhân dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi.

Hắn mặc một bộ quần áo không khác gì người thường, trong tay vân vê một quyển sách « Bá tước Cristo », thản nhiên tự đắc lật xem. Nghe thấy tin "Diệp Bùi Thiên đem con ma vật kia đuôi gϊếŧ ra khỏi thành", bất quá chỉ hơi nhíu mày.

Sở Thiên Tầm đang đi dạo, lúc tới gần quán trà, lông tơ sau lưng cô đột nhiên dựng đứng, trong nháy mắt song đao ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào nam nhân ngồi ở kia.

Hựu Dư không nhanh không chậm đem ánh mắt từ trang tên sách chuyển qua người cô, gập lại sách đặt lên bàn,

"Làm cái gì vậy? Cô lại không phải là đối thủ của ta."

Sở Thiên Tầm như lâm đại địch:

"Nơi này là Xuân Thành, ta chỉ cần hô một lát, mọi người liền sẽ chạy đến, ngươi đừng mong bắt ta đi."

"Ta xác thực đánh không lại Diệp Bùi Thiên, cho nên ta không có ý định bắt ngươi." Hựu Dư dùng ngón tay vân vê cuốn sách

"Nhưng ngươi xác định muốn ở chỗ này cùng ta động thủ sao? Sẽ chết rất nhiều người đấy."

"Vậy ngươi đến nơi đây làm cái gì?" thân thể Sở Thiên Tầm kéo căng, đề phòng.

"Ngươi có phải hay không là quên rồi? Ngươi còn chưa kể xong truyện kia." Hựu Dư u oán nhìn thoáng qua Sở Thiên Tầm, Sở Thiên Tầm trợn mắt hốc mồm:

"Ngươi, ngươi liền vì nghe nó, mà cố ý mạo hiểm chui vào Xuân Thành?"

"Cái này mà kêu là mạo hiểm? Mặc dù ta là đánh không lại Diệp Bùi Thiên, bất quá coi như hắn phát hiện ra ta, muốn gϊếŧ ta lấy ma chủng cũng không dễ như vậy." Hựu Dư lơ đễnh kéo ra cái ghế bên cạnh,

"Nhanh một chút, ta nhịn mấy ngày, ta thề nhất định phải nghe xong." Sở Thiên Tầm nhìn xem tiếng người huyên náo ngoài chợ phiên, cùng tên trước mắt đang thản nhiên tự đắc ngồi đây là ma vật kinh khủng trà trộn vào đám, bất đắc dĩ ngồi xuống, cách xa một đoạn, bắt đầu nói tiếp câu chuyện.

Lúc này, trong phòng thành chủ Giang Tiểu Kiệt đang cùng Tân Tự Minh đàm luận về Sở Thiên Tầm. Bọn họ còn không biết người mà mình đang thảo luận đến đang kể chuyện cho con ma vật kia.

"Kỳ thật tôi thật có chút bội phục chị Thiên Tầm, chẳng những thu phục được Diệp Bùi Thiên, thậm chí ngay cả ma vật cũng bị chị ấy hấp dẫn. Anh nói một cô gái, lá gan làm sao lại lớn như vậy, tôi cảm giác cô ấy giống như không sợ cái gì. Thậm chí dám phá vỡ ảo ảnh của ma vật cấp mười tiến tới cứu người."

"Cũng may cô ấy làm như thế. Phạm vi dò xét của ma vật rất rộng, chúng ta căn bản là không có cách tới gần, nếu là con ma vật kia làm theo đề nghị của Chung Ly Hiểu, cầm đao kề cổ cô ấy nguy hϊếp, chúng ta đoán chừng thật sự ở thế bị động." Tân Tự Minh trả lời.

"Lão Tân, Chung Ly Hiểu rốt cuộc là ai, tôi thấy hắn liền buồn nôn. Xuân Thành năm ngoái vô cớ có không ít thánh đồ mất tích, nghe nói là do hắn làm."

"Lần này tới tìm cậu có mục đích." Tân Tự Minh từ trong ngực lấy ra một tấm thiệp,

"Khoảng thời gian này, không ít thành chủ, đều gặp vấn đề như vậy, có người dùng thủ đoạn, hãm hại thánh đồ,khiến họ biến thành hình thái bán ma hóa. Hội trưởng Sáng thế hội Cố Chính Thanh phát ra thiệp mời. Mời các thành chủ gặp nhau liên thủ. Mục đích là thảo luận biện pháp đối kháng Thần giáo, ngăn chặn âm mưu dùng người làm thí nghiệm."

"Để tôi xem một chút." Giang Tiểu Kiệt tiếp nhận thiệp mời,

"Địa điểm: Bắc Trấn?"