Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 73

Tân Tự Minh trở lại căn cứ Kỳ Lân

Một ngày này, A Khải vừa mới ra ngoài săn ma trở về, vội vàng hấp tấp cầm một phong thư chạy vào tìm hắn.

"Có tin gì, mà cậu hoảng thành dạng này." Hắn cởϊ áσ giáp, rửa tay rửa mặt, vừa nói.

Mọi người đều biết, tất cả Thánh đồ hệ phụ trợ, bởi vì tham dự thực chiến cực ít, khả năng thăng cấp từ trước đến nay so với hệ chiến đấu khó hơn rất nhiều. Cả thế giới, có thể thuộc thánh đồ hệ tinh thần cấp năm đã nằm trong hàng ngũ tinh thần đỉnh cao, cũng chỉ có đoàn trưởng Kỳ Lân Tân Tự Minh vượt mặt tất cả.

Tất cả thành viên Kỳ Lân đều phục tùng vị thành chủ này, luôn luôn nghiêm ngặt tỉnh táo trước mặt đoàn trưởng, có rất ít người dám chưa thấy người đã thấy tiếng.

"Vâng, Diệp... Diệp Bùi Thiên." A Khải lắp bắp nói xong.

Trên thực tế lúc nam nhân kia xuất hiện ngoài cổng binh đoàn, lãnh đạm đưa cho cậu phong thư này, chân của cậu mềm nhìn. Vị này đế vương cát vàng mang khí tràng so với trước đó còn cường đại hơn, bất quá không nói một lời chỉ đứng nơi đó. Nhận lấy bức thư đầy áp lực, ngay lúc đó quần áo phía sau lưng A Khải hoàn toàn ướt đẫm. May mắn vị này đế vương cát vàng không có thừa dịp đoàn trưởng không ở đây làm khó hắn. Lưu lại phong thư liền rời đi.

"Há, hắn tự mình đưa tới?" Tân Tự Minh lau khô tay, tiếp nhận phong thư

"Đoàn phó, hắn nói cái gì?" A Khải cùng mọi người trong Kỳ Lân đoàn hết sức tò mò. Lần trước, đoàn trưởng không có dẫn bọn họ theo, mời hai người thần bí giúp đỡ, thành công mang về ma thân ma vật cấp mười, chế ra hai ma khí cấp mười. Lúc ấy trong lòng bọn họ phỏng đoán, nhưng cũng không dám nghĩ tới Diệp Bùi Thiên

"Không có gì, hắn phát hiện một con ma vật cao giai, hẹn cùng đi vây quét."

"Cái gì? Diệp Bùi Thiên? Ngài cùng Diệp Bùi Thiên có quen biết sao?" A Khải nghĩ nghĩ, thoáng qua cao hứng trở lại, "Đó có phải hay không nói, binh đoàn chúng ta lập tức lại sẽ có Ma khí cấp mười rồi?"

Lúc Diệp Bùi Thiên là địch nhân của bọn hắn, đó là một tồn tại kiến lòng người run sợ, nhưng nếu như biến thành chiến hữu, ý nghĩa này coi như hoàn toàn khác biệt, hắn là cường giả cấp mười duy nhất, sức chiến đấu cường đại cộng thêm thể chất cơ thể đặc biệt. Cùng người như vậy hợp tác, ma thân cao giai cơ hồ đã nằm trong bàn tay.

A Khải nghĩ đến binh khác đoàn một cái vảy Giáp còn chưa có Ma khí thập giai, Kỳ Lân bọn họ đã có được hai kiện, trở thành đoàn đội đệ nhất. Lần này lại có thể có đến hai ba kiện, nếu những khác đoàn đội biết, vậy còn không phải ghen ghét đến chết đến a.

Nghĩ tới đây, A Khải cười hắc hắc.

Tân Tự Minh nhìn lá thư trong tay này lại lâm vào một suy nghĩ khác. Diệp Bùi Thiên, không hề để ý hung danh bên ngoài, ngoài sáng bị toàn nhân loại công địch, trong tối bị vô số thế lực to lớn ngấp nghé. Tân Tự Minh muốn cùng hắn làm giao dịch, một phương diện khác lại ích kỷ hi vọng loại quan hệ này chỉ duy trì ngầm, mà không muốn quá nhiều người đều biết, mang đến phiền toái cho Kỳ Lânkhông cần thiết.

Những tin đồn trước đó, hắn là một nam nhân trầm mặc mà quái gở. Nhưng bây giờ, Diệp Bùi Thiên giữa ban ngày, đứng ở cổng binh đoàn, cho hắn thư mời, ý tứ này kỳ thật cũng công khai bày tỏ thái độ.

Tân Tự Minh ở trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ, công khai đứng cạnh Nhân ma, tất nhiên gánh hậu quả không tốt. Nhưng chỗ tốt tựa như A Khải tâm nói, cũng là rõ ràng.

Tân Tự Minh ngồi xuống ghế dựa, duỗi hai ngón tay, gõ nhẹ lên bàn. Hắn nhớ tới lần đầu nhìn thấy Diệp Bùi Thiên, lúc ấy người đàn ông này một bộ dạng sinh không thể luyến, cam chịu. Nhưng sau hai lần gặp gần đây, Tân Tự Minh bén nhạy phát hiện hắn đã thay đổi rất lớn. Trên người hắn đã mang tới một loại cảm giác nhẹ nhàng, có mạnh mẽ. Diệp Bùi Thiên cường đại, cũng làm cho người ta chờ mong.

Tân Tự Minh không khỏi nhớ tới thân ảnh ôm hoa tươi đứng tại mộ Lạc Tuyết

Được thôi, liền đánh cược một lần.

Tân Tự Minh thu ngón tay về, vung bút viết một phong thư hồi âm. Giao cho A Khải.

"Cậu tự mình đi một chuyến đến Xuân Thành, đem phong thư này giao cho Giang thành chủ, nhờ hắn chuyển đạt, chúng ta nhất định đúng giờ giao hẹn."

...

Tại vùng Cực bắc, đội trưởng chiến đội Tật Phong chặt xuống đầu con ma vật, một cước đạp thân thể ma vậtkhổng lồ bên trên, xoay người lấy ra ma chủng viên màu xanh lá, lau mồ hôi trên đầu.

"Cái gì? Đã có người xử lý ma vật cấp mười? Mau nói cho tôi biết vị kia anh hùng hào kiệt ngưu bức là ai vậy?"

Hàn Hữu Minh cường giả hệ thủy day day thái dương tiếp nhận tin vắn, nhíu mày, "Hạ gục xử hình giả Tây Sơn, đánh lui Đọa Lạc giả tiến công đến cửa thành, diệt hang ổ Du Đãng giả, hiện tại lại hướng về phía con Đọa Lạc giả tấn công. Ma khí cấp mười, chỉ sợ bọn họ sở hữu không ít. Tân Tự Minh gia hỏa này, liên hợp với Nhân ma Diệp Bùi Thiên, chủ ý này cũng chỉ có hắn có thể nghĩ ra."

Vợ của hắn từ phía sau nhẹ nhàng bóp hai vai của hắn, bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, "Đừng nóng lòng, ma thân ma vật cấp mười chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có. Ngược lại là Diệp Bùi Thiên kia, không phải là một tên gặp người liền gϊếŧ, điên cuồng ngang ngược như ma quỷ sao? Vậy mà lại có người hợp tác với hắn thành công, xem ra lời đồn cũng chưa chắc có thể tin."

Sa mạc Thanh Hải, mấy đội viên cốt cán Bạo Tuyết cùng Kỳ Lân, ẩn nấp bên ngoài, đề phòng kẻ ngoại lai, đồng thời quan sát tình hình chiến đấu.

Ở nơi đó, ma vật như sứa thân thể mờ ảo bay trên không trung, trong không khí nổi vô số bọt khí quỷ dị.

Cát vàng ngưng tụ thành cự long ở giữa không trung, đứng trên đầu nó là một nam nhân, vạt áo phần phật, tóc mai Phi Dương, cầm trong tay một thanh kiếm, cùng ma vật giằng co.

Khuôn mặt ma vật đẹp đẽ băng liệt một nửa, cánh tay cùng nửa người không biết đã ở đâu.

"thân thủ Diệp Bùi Thiên thật sự là quá cường hãn,lần nào nhìn hắn chiến đấu đều khiến tôi bội phục sát đất." Những đội viên canh gác bên ngoài không ngừng cảm khái.

"Diệp ca uy vũ, xem ra lần này ma chủng cấp mười rất nhanh lại có thể tới tay. Không biết đoàn phó lần này sẽ làm vũ khí gì, tôi chuẩn bị dùng tất cả tài sản đi đổi một cái. Ha ha."

"Kỳ thật Diệp Bùi Thiên thật sự rất đẹp trai, chính là quá lạnh lùng, cùng hắn một chỗ chiến đấu nhiều lần như vậy, mỗi lần tới gần hắn khoảng ba mét, sẽ run lẩy bẩy."

"Hắc hắc, đó là các người tiếp xúc với hắn không nhiều. Các người cũng không biết, kỳ thật Diệp Bùi Thiên lợi hại nhất không phải là chiến đấu." Lời này chính là do Dư Niệm binh đoàn Bạo Tuyết nói.

"Cô lại muốn lừa chúng ta, không phải chiến đấu, còn có thể là cái gì?"

"Hắc hắc, không nói cho các ngưòi biết." Dư Niệm dương dương đắc ý.

...

Pháo đài bên trong rừng sâu, Hựu Dư có chút hăng hái mà nhìn xem "Nhân loại" xuất hiện ở trước mắt, A Hiểu tóc trắng xoá phía sau hắn là thiếu nữ mặt người thân chim

"Các ngươi giống như đã không còn là loài người? Nhưng cũng không hoàn toàn Ma hóa. Nguyên lai còn có loại này ngăn chặn phương thức Ma hóa a."

"Đây là một hạng thành quả nghiên cứu Thần giáo, vì chế tạo càng nhiều người bán ma hóa, bọn họ lúc này mới muốn nhờ lực của ngươi giành Thánh huyết."

"Ồ? Bọn họ xác thực là nghĩ như vậy, vậy còn ngươi? Ngươi tìm ta chẳng lẽ không giống như vậy sao?" Hựu Dư hóa thành hình người nhàm chán cúi đầu xoa xoa đầu ngón tay của mình, "Ta cũng muốn Thánh huyết, bên trong nó ẩn chứa năng lượng rất lớn, dạng máu tươi này mới có thể khiến ta no bụng."

Hựu Dư lại biền về hình thái ma vật, thân thể khổng lồ tái nhợt hướng áp về phía A Hiểu, "Nhưng ta đánh không lại hắn, ta cùng hắn đều liều mạng, nhiều nhất chính là một tay. Cho nên, không bằng ăn ngươi trước, cái tên nửa người nửa ma, xem xem hương vị có khác biệt gì không."

"Xin chờ một chút, " A Hiểu không nhanh không chậm ngăn lại tính cách âm tình bất định của ma vật, "Diệp Bùi Thiên rất cường đại, nhưng hắn cũng không phải là không có nhược điểm. Ta tới tìm ngươi, chính là muốn nói cho ngươi nhược điểm của hắn là gì. Chỉ cần bắt được nhược điểm này, hắn nhất định ngoan ngoãn chịu trói."

Hựu Dư bao phủ trên đỉnh đầu hắn miệng rộng nước miếng đang chảy dòng dòng dừng lại, thu hồi lại bộ dáng.

"Thật là một chủng tộc hèn hạ lại buồn nôn, vì đối phó đồng loại của mình, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào "

Âm thanh trầm thấp trong khoảng không của lâu đài vang vọng.

Cách Xuân Thành không xa bên trong đống phế tích, một con Du Đãng giả nhanh chóng du tẩu, từ không trung bay tới, trong nháy mắt biến hình

Thân ảnh Sở Thiên Tầm xuất hiện,đao ảnh màu đen giao thoa, ma vật rơi xuống đất, trong tay đã nắm chặt một viên ma chủng xanh mơn mởn.

Hàn Ngạo đoàn trưởng Hồng Lang thu hồi một đôi vòng vàng, chào hỏi mọi người tiến lên thu thập chiến lợi phẩm.

Đầu xuân, đoàn đội tập thể hành động, thu hoạch cực kì khả quan. Các thành viên mới gia nhập đoàn đội nhảy cẫng không thôi, đội viên cũ cũng bắt đầu tràn đầy tự tin.

Diêu Tiêm Tiêm cao hứng vỗ vỗ bả vai Sở Thiên Tầm, "Thiên Tầm, cấp sáu của cô chắc tới giới hạn cao nhất rồi, có phải là chuẩn bị xung kích cấp bảy rồi? Đoàn trưởng cùng tôi đặc biệt vì cô chuẩn bị một viên ma chủng cấp bảy, làm hạ lễ, mong cô sớm ngày thành công."

Sở Thiên Tầm mặc dù cũng không thiếu ma chủng, nhưng ma chủng cấp bảy cho dù đối với Diêu Tiêm Tiêm cùng Hàn Ngạo mà nói cũng đều coi là vật trân quý, đối với phần này tâm ý này Sở Thiên Tầm cao hứng nhận.

Cô đang muốn lên tiếng nói cám ơn, lại trông thấy Diêu Tiêm Tiêm mặt đầy vết sẹo trên khuôn mặt đang nở nụ cười đột nhiên đọng lại, vươn tay chợt đẩy Sở Thiên Tầm ra, một nhánh cây màu trắng đột nhiên xuất hiện, ngay trước mặt Sở Thiên Tầm xuyên qua.

Sở Thiên Tầm trong nháy mắt từ mặt đất xoay người đứng lên, cô nhận ra Tiểu Nghiên, ở trước mắt mở rộng hai cánh, bầu trời cùng mặt đất tối sầm xuống, ngăn chặn đường lui của các cô.

Sở Thiên Tầm rút ra song đao.

"Khuyên cô không nên phản kháng a, tôi biết cô có khả năng xé thành mở cảnh giới Tiểu Nghiên, nhưng cô xem một chút những người bên cạnh, dự định để bọn họ cùng chôn một chỗ sao?" Một thanh âm già nua lại thanh âm khàn khàn vang lên.

Bọn hắn bất lực phản kháng

Đừng bảo là Hồng Lang bọn họ, chính là bây giờ bên trong Xuân Thành đều không có ai đối kháng được con ma vật này mà đánh một trận.

các đội viên tuổi trẻ Hồng Lang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhìn ma thân màu trắng bay trong không trung, nắm chặt vũ khí trong tay, dưới uy áp cường đại kìm không được run rẩy. Hàn Ngạo ôm lấy Diêu Tiêm Tiêm thoi thóp, vành mắt đỏ hoe, không ngừng gọi tên cô ấy.

"Chính là cô ta sao?" gương mặt Ma vật to lớn từ sau tòa nhà lộ ra,

"Này, ngươi theo ta đi, những người này ta liền bỏ qua, để bọn hắn đi gọi Diệp Bùi Thiên tới tìm ta." Nó nói với Sở Thiên Tầm

Sở Thiên Tầm giật một cái bình dược tề nhỏ treo ở trên cổ xuống, mở ra nắp bình rót vào trong miệng Diêu Tiêm Tiêm trong miệng, kia máu Diệp Bùi Thiên lưu tại bên người cô chuẩn bị bất cứ tình huống nào .

"Có thể,chỉ cần ngươi không động vào bọn họ, ta liền đi với các người."

Sở Thiên Tầm được đưa tới một toà lâu đài sâu trong rừng cây

Tòa pháo đài này mặt ngoài nhìn là một mô hình nhỏ về kiến trúc Gothic, nhưng chỉ cần nhìn kỹ rất dễ phát hiện là một toà lâu đại do ma vật ma quật. Vách tường lâu đài bị khảm nạm các loại bảo thạch, cửa sổ rất ít, cũng không có phân chia rõ thành các phòng, mái vòm cao rộng tinh mỹ bên trên, có một vòng hoa bám theo viền cửa sổ, đại sảnh chỉ có vài tia sáng.

Ánh nắng ảm đạm không rõ cùng các loại bảo thạch chiết xạ ra tia sáng đan xen vào một chỗ, tạo ra một Quang Ảnh kì ảo. Ma vật từ mái vòm bên trên dọc theo vách tường một đường trèo xuống, thân thể của nó giống như từ vô số nhánh cây quấn quanh mà thành, cánh tay khô mảnh, đầu ngón tay dài, gương mặt không chút biểu tình tuấn mỹ Vô Song.

Mái tóc dài màu trắng bạc rủ xuống, trong ánh sáng yếu ớt, lộ ra ánh quang màu bạc nhỏ vụn, nó duỗi cái cổ thật dài, mang theo điểm hiếu kì, cái đầu nghiêng qua dò xét Sở Thiên Tầm.

Phía trước là mà vật cấp mười thực lực kinh khủng, sau lưng là A Hiểu cùng thiếu nữ thân chim, tình huống cực kì nguy cấp. Nhưng Sở Thiên Tầm lại bình tĩnh hơn bao giờ.