Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 71

Diệp Bùi Thiên liếc mắt liền nhìn thấy Sở Thiên Tầm trong đám người.

Cô đang hướng về phía mình chạy tới, mặc một chiếc váy dài màu xám bạc, lộ ra cánh tay tinh tế, làn váy đung đưa, như một thiên thần, nhanh nhẹn chen chúc trong đám người, mặt mày tươi cười, một đường đi về phía hắn.

Rực rỡ như sao,

"Thật xin lỗi, bị chị Yến lôi kéo đi một vòng,để anh đợi lâu." Trên má Sở Thiên Tầm hồng hồng, kéo cánh tay Diệp Bùi Thiên, trong mắt đầy ý cười, "Năm mới vui vẻ, Bùi Thiên. Em rất may mắn nên mới có thể gặp được anh."

Dù là cách môt lớp mặt nạ, Sở Thiên Tầm có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia xuyên tới.

Trong lòng của cô như muôn hoa đua nhau nở rộ, có rượu trợ dũng khí, cô đẩy người đang đứng trước mắt mình đến góc tường, mang theo hơi rượu cúi người hôn hắn.

Rực rỡ ánh đèn, trong tiếng ồn ào của đám người lúc này trên ban công một cặp tình lữ cùng những ánh đèn náo nhiệt cách nhau một bức tường ôm hôn

Tiếng chuông năm mới vang lên, kết thúc một năm, bắt đầu một năm mới. Những giãy dụa cùng thống khổ, nước mắt cùng vui cười, đều theo tiếng chuông tiêu tán cùng với những năm tháng không thể quay lại.

Lúc này trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu người cùng ngẩng đầu nhìn về phía xa, lắng nghe tiếng chuông, dù cho thời điểm hiện tại có bao nhiêu khó khăn, một năm mới đến, mọi người vẫn luôn mang một chút chờ mong đối với tương lai

Tại Bắc Cảnh, Lệ Thành Chu đứng trên lầu tháp, nghe tiếng chuông mừng năm mới trong gió tuyết truyền đến.

Ánh mắt của hắn từ cửa sổ nhìn về ra xa, bầu trời tuyết rơi dày đặc, trong tiếng gió loạn, không che giấu được mấy cỗ thân thể khổng lồ.

Thanh âm thống khổ mà trầm thấp rống lên hòa âm với tiếng chuông

Một người lặng lẽ tới gần, "Thánh phụ, việc khống chế ma thú càng ngày càng thuận lợi. Rất nhanh liền có thể đem bọn chúng xuất chiến. Sẽ có một ngày, chúng ta có thể một lần nữa trở về thời kì huy hoàng."

Lệ Thành Chu đưa tay lấy một ít tuyết đọng trên bệ cửa sổ, ngón tay chà xát, "Đáng tiếc, thuần trắng như vậy, lại bị nhuộm đỏ. Nhưng không có cái gì có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta, Thần Vinh Quang chắc chắn sẽ chiếu cố."

Bên trong đống phế tích

A Hiểu tóc bạc trắng ngẩng đầu, nghe tiếng chuông không biết từ chỗ nào truyền đến

Hắn không thích năm mới, một năm mới, một cuộc tra tấn mới lại bắt đầu.

Cho dù là một năm mới, ban đêm vẫn như cũ không cách nào ngủ, chỉ có thể ở trong mộng cảnh bị lặp đi lặp lại cảnh tượng bị tra tấn. Muốn chứng minh mình còn sống, chỉ có không ngừng gϊếŧ chóc, không ngừng để cho hai tay mình nhuộm đầy máu tươi, nhưng cuối cùng không thể lưu lại bất cứ cái gì.

Hắn mỗi một ngày đều vô cùng khát vọng có thể tiếp tục tồn tại, nhưng lại đang mong đợi cái chết của mình đi.

Lúc đầu hắn cũng như bao người, khi đạt được đồ vật hay điều mình mong muốn, sẽ rất vui vẻ. Nhưng không ai cho hắn cơ hội được giữ lại sự vui vẻ đơn giản, đơn sơ đó

Bóng tối sau lưng vang lên tiếng động rất nhỏ, cô gái dần hiện ra từ nơi âm u hẻo lánh.

Chung Ly quay mặt qua.

"Đã chết một lần. Nếu không có Thánh huyết phụ trợ, xác suất thất bại thực sự rất cao." Tiểu Nghiên nhẹ giọng nói chuyện.

"Chết rồi?" Chung Ly Hiểu nở nụ cười, "Chết cũng tốt, có thể chết mới là may mắn."

"Thế nhưng những kẻ sống sót kia. . . đối với chúng ta tràn đầy oán hận." Tiểu Nghiên cúi thấp đầu, A Hiểu nói cho cô làm như vậy có thể có thêm thật nhiều đồng bạn, các cô có thể giống như lúc ở thôn Tiểu Chu, ngăn cách, thành lập một địa phương riêng thuộc về các cô, loại người không ra người quỷ không ra qủy này trở thành gia viên của mình. Nhưng tất cả đều đang đau đớn gào thét, lộ ra căm hận ánh mắt.

"Cứ để bọn họ hận đi." Chung Ly Hiểu không quan trọng, đi qua bên giường bệnh nằm xuống, "Cuối cùng, bọn họ sẽ phát hiện bọn họ không chỗ có thể đi, chỉ có thể giống như chúng ta, bất đắc dĩ tiếp nhận thân phận của mình. Chỉ có thể lựa chọn cùng "Đồng bạn" mà sinh hoạt chung một chỗ."

Tiểu Nghiên trầm mặc.

"Tiểu Nghiên, năm mới, em có tâm nguyện gì, nói cho anh nghe." Thanh âm giià nua khàn khàn trong bóng đêm trầm thấp vang lên.

"Em?" Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ hiện lên một tia ánh sáng, "Em không có muốn cái gì ,em chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh A Hiểu, không muốn một người cô độc trên thế giới này."

Bóng tối im ắng chính là trả lời

Yêu cầu này rất đơn giản, nhưng hắn không nhất định đáp ứng.

Ở Bạch Mã trấn

Trong tiểu viện cũ nát bốn phía bị gió lùa

Lão Quách uống một chút rượu đế mình ngâm, nằm trườn trên bàn, mượn ánh sáng từ đám lửa nhìn tấm hình nhỏ trong mặt dây chuyền đeo trên cổ. Trong tấm ảnh mẹ con hai người không buồn không lo về thế giới, đang hướng về phía lão cười.

"Mẹ đứa nhỏ à, em mang theo bé con ở bên kia phải sống thật tốt. Anh ở đây trôi qua cũng cũng không tệ lắm, mặc dù hoàn cảnh kém một chút, nhưng lòng người còn tốt lắm. Anh có mấy người bạn, tay nghề cũng càng ngày càng tốt, sẽ không để cho em lo lắng."

Trong căn phòng phía tây, Mạnh lão tam ngồi ở trước bàn, có chút co quắp xoa xoa bàn tay. Ngô Lỵ Lỵ vén rèm cửa lên, từ phòng bếp trở về. Trên tay bưng một bát sủi cảo nóng hôi hổi

"Ăn đi. Tôi cũng không có người thân gì. Hai chúng ta tự cho nhau một cái tết vậy." Ngô Lỵ Lỵ đưa cho hắn một đôi đũa.

"Hazzi, đúng, thích hợp một chút, cùng đón cái tết." Mạnh lão tam vui vẻ kẹp một cái bánh sủi cảo, lề mà lề mề bỏ vào chén Ngô Lỵ Lỵ, ngập ngừng nửa ngày, gãi đầu một cái, "Lỵ Lỵ, về sau, tôi sẽ sửa lại, lại. . . không dính vào nữ nhân khác. Em, em. . ."

"Được, như ý muốn của anh, về sau cũng sẽ có một nam nhân là anh." Ngô Lỵ Lỵ sảng khoái nói.

Trong một căn phòng khác, cơm tất niên của anh em Tiểu Mục cũng không quá kém, ba cái bánh bao chay trên chiếc bàn nhỏ, một đĩa cải bẹ, xem như rất tốt rồi.

Nhưng hai anh em vẫn rất mừng rỡ, mắt Tiểu Hoa khôi phục, tiền nợ mấy chốc sẽ trả sạch. Trước tết mấy ngày, Tiểu Hoa ngoài ý muốn đột phá lên cấp hai, đã có thể ở trong căn cứ nhỏ tiếp nhận trị liệu vết thương nhỏ, bệnh nhẹ

"Anh trai, về sau em cũng có thể kiếm tiền, anh. . . cũng đừng khổ cực như vậy nữa."

Tiểu Mục nắm bánh bao chay trong tay, trầm mặc cúi đầu xuống, hồi lâu mới khẽ ừ.

Tại căn cứ Kỳ Lân trong mộ viên Lạc Tuyết, Tân Tự Minh ngồi xếp bằng trước mộ bia Phong Thành Ngọc, trên đài bày một chén rượu, trong tay hắn nâng một cái ly rượu, cùng chiếc chén trên mặt đất đυ.ng nhẹ, nâng chén.

"Lão Phong, cậu cũng đi nhiều năm như vậy rồi. Không ngờ rằng còn có một người khác nhớ tới." Khóe miệng của nhếch lên một chút, đẩy kính mắt, "Cậu, tên gia hỏa này, lại đem những chuyện xấu kia của chúng ta kể cho cô ấy nghe, cái dạng người như cậu, để mặt của tôi ném đi đâu rồi."

Trong một lò rèn nhỏ trong Xuân Thành

Sư huynh đệ mấy người vây quanh chiếc bàn cùng ăn lẩu, ăn tết tiếng chuông vang lên, xen lẫn là tiếng đinh đinh đương đương của âm thanh rèn sắt. Vị sư huynh mập mạp vén màn cửa ra, tay quàng lên cổ Tiểu Truy "Ngày hôm nay là tết, cũng đừng bận rộn nữa, sư phụ ngủ rồi, em đi vào ăn chút đi, đừng lãng phí một đêm náo nhiệt."

"Không cần, sư huynh, em ăn no rồi. Em còn muốn. . ."

"tên nhóc này, trong lòng cũng đừng nghĩ nhiều chuyện như vậy."Vừa nói vừa nấc một cái, nấc ra chút mùi rượu, "Em nói người đó hiện đang ở Xuân Thành, nếu như hắn trách em, đã sớm đến cho em một trận rồi, bọn huynh cũng không bảo vệ được, ha ha."

Tiểu Truy dừng lại, cúi đầu nhỏ xuống nho

"Đừng như vậy, coi như đã từng làm sai điều gì, chúng ta cẩn thận mà xin lỗi, chỉ cần vẫn ở đây, thì luôn có cơ hội đền bù."

Quắc lấy cổ Tiểu Truy, không quan tâm mà kéo ra ngoài.

—-

Diệp Bùi Thiên cùng Sở Thiên Tầm quyến luyến tách nhau ra

Sở Thiên Tầm chống lên trán của hắn khẽ cười,

Trong mắt của cô phản chiếu lấy người trong lòng của mình, không phải là người ma nhân cũng không phải đế vương cát vàng người người sợ hãi. Ánh mắt của cô lộ ra sự thưởng thức và yêu thích, không phải sự thương hại cùng chán ghét.

"Bùi Thiên, anh thật sự rất tốt. Em rất thích anh.Anh chỉ có thể thuộc về em, của một mình em." Ánh mắt say lờ đờ mông lung, dỗ ngon dỗ ngọt.

Nhịp tim Diệp Bùi Thiên như đánh trống reo hò kịch liệt. Hắn phát giác được có tầm mắt của người khác đang nhìn bọn họ, nhưng hắn không kìm nén được mình, chỉ muốn tới gần đôi môi đẹp đẽ ướŧ áŧ

"Anh còn sẽ trở nên càng tốt hơn , Thiên Tầm. Có một ngày anh sẽ đem phiên bản tốt nhất của mình tặng cho em."

Em kéo anh ra từ bên trong vũng bùn, con đường sau này anh sẽ đi thật tốt, cuối cùng có thể cùng em đứng dưới ánh mặt trời, trở thành một nam nhân có thể mang đến hạnh phúc cho em.

Sở Thiên Tầm kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô hiển nhiên hiểu lầm câu nói này. Sắc mặt ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, có chút ngượng ngùng mà nói bên tai Diệp Bùi Thiên, "Ban đêm anh có thể đem mình tắm rửa sạch sẽ tặng cho em. Để em xem một chút cái gì gọi là càng ngày càng tốt hơn."