Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 67

Trong một căn phòng trong Xuân Thành, một cô gái sắc mặt trắng bệch, do dự mà đi xung quanh căn phòng.

Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo xinh đẹp, cỡ mười bảy mười tám tuổi, là thánh đồ hệ chữa trị có cấp bậc cao nhất trong dong binh đoàn Bạo Tuyết, từ lúc đi theo đoàn trưởng Giang Tiểu Kiệt, đối với nhiệm vụ đoàn trưởng phân công xuống luôn luôn nghe theo.

Nhưng lần này nhưng trong lòng có chút lo lắng bất an.

Ở một phòng khác một người cả thân quấn băng vải, vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài bị cô ấy túm lấy

"Đợi một chút, em bị thương nặng như vậy, sao còn chạy loạn khắp nơi?"

"Chị Tiểu Ngư." Người bị bị bắt lấy hơi giật mình, dịch cơ thể qua một bên, "Sao chị lại đứng ở chỗ này, sao không đi vào?"

"Chị, chị có chút sợ." Tiểu Ngư không ngừng xoa xoa tay, "Đoàn trưởng gọi chị tới phụ trách... trị liệu."

Cô được Giang Tiểu Kiệt lặng lẽ mang về, an bài Diệp Bùi Thiên trong phủ thành chủ. Đây chính là một nhân ma mang hung danh, nghe nói người này gϊếŧ người không chớp mắt, có thể đem toàn bộ căn cứ chôn vùi dưới cát vàng, thành chủ đang yên đang lành đi trêu chọc hắn làm gì?

"Sợ cái gì? Nếu không có hắn đến giúp đỡ. Chúng ta khả năng đều chết sạch, hiện tại cũng không rảnh ở đây nghĩ Nhân ma này có đáng sợ hay không." Như đọc được tâm tư của cô ấy, có mấy người liền qua nói, "Nghe thành chủ đi, thành chủ nói có thể không làm theo sao?"

Tiểu Ngư sờ lên ngực, trấn an "Nam nhân kia nhìn lạnh như băng, chạm vào ánh mắt của hắn, lông tơ đều bị dọa đến dựng lên."

"Chị là tự mình dọa mình, em cảm giác hắn còn khá dễ gần, mà còn rất đẹp trai." Dư Diệm cười đến không tim không phổi "Nếu sợ như vậy, em đi vào chung với chị."

Hai cô gái cùng một chỗ đẩy cửa phòng, trong phòng không có một ai, cửa sổ mở lớn, giường gần cửa sổ được thu thập đến sạch sẽ, chăn mền đều xếp xong.

"A..., hắn đâu?" Tiểu Ngư đưa tay che miệng lại, "Bị thương nặng như vậy."

Trên nóc nhà chủ thành, Giang Tiểu Kiệt ngồi xếp bằng trên mảnh ngói, nhìn về phía xa

"Đoàn trưởng, chúng ta cứu lấy hắn, có phải là chuyện tốt?" A Uy phía sau lưng sầu lo mở miệng, "Kia dù sao cũng là Nhân ma, nếu là thông tin này bị tiết lộ, đối với chúng ta ảnh hưởng rất lớn."

Giang Tiểu Kiệt không quay đầu lại, liếc hắn một cái, "Vậy bây giờ xuống dưới đem hắn ném lên đường lớn, hoặc là cầm thanh đao nhất đao lưỡng đoạn, hủy thi diệt tích."

"Ách. Cái này..." A Uy ế trụ.

Nhưng trên thực tế, hôm qua trong cuộc chiến kia, đoàn trưởng bị nhốt, dư niệm bị thương, toàn thành thương vong nghiêm trọng, đối với việc Diệp Bùi Thiên từ trên trời giáng xuống hết sức cảm kích.

Hiện tại nếu ra tay gϊếŧ hắn thì thành kẻ vong ân phụ nghĩa, xác thực không hạ thủ được.

Dư niệm trong đầu lại xuất hiện: "Đoàn trưởng, đoàn phó, người kia đã đi rồi. Giống như tự mình rời đi."

A Uy nghe thấy câu này, dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.

Giang Tiểu Kiệt đứng dậy, đưa ánh mắt về phía đông bắc,

Giờ này khắc này, Sở Thiên Tầm đẩy cửa phòng, vội vàng đi xuống lầu.

"Thiên Tầm, sao giờ em mới trở lại, lại muốn đi ra ngoài?" Cao Yến gọi cô lại, "Nghỉ một lúc đi, chị thay em ra ngoài tìm Lâm Phi có được hay không?"

Hôm qua chiến đấu một ngày, ai cũng kiệt sức, Thiên Tầm lại một khắc đều không có nghỉ ngơi, một mực tìm kiếm Lâm Phi mất tích.

"Không có việc gì, chị Yến, chị thay em trông coi phòng." Sở Thiên Tầm vỗ vỗ bả vai Cao Yến, chống lan can hành lang từ lầu bốn nhảy xuống.

Bên trong không ít người nhìn thấy, đều nhiệt tình cùng cô chào hỏi. Trận đánh hôm qua,Sở Thiên Tầm rực rỡ hào quang khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn, sinh lòng kính nể.

Sở Thiên Tầm đi vội vàng, vượt qua đình viện đi ra cửa, ra cửa viện tầm mười bước đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người lại.

Trên bậc thang bị phủ lớp tuyết dày, một thân ảnh quen thuộc dựa vào tường ngồi đó, mặt mang mặt nạ màu bạc, khăn quàng cổ che miệng mũi, lộ ra một đầu tóc rối bời, hướng về phía cô

Sở Thiên Tầm nâng nhanh bước chân, nâng…mặt của hắn lên nhìn, vừa mừng vừa sợ nói không ra lời.

"Thiên Tầm. Dìu anh một chút." Diệp Bùi Thiên thanh âm suy yếu, trong giọng nói lại mang ý cười, "Anh dậy không nổi."

Sở Thiên Tầm ngồi xổm xuống, "Lên đi, em cõng anh về."

Một cơ thể dựa lên áp vào lưng cô.

Đối với cấp độ hiện tại của Sở Thiên Tầm mà nói, cõng một cái nam nhân trưởng thành chỉ là chuyện nhỏ.

Đây không phải lần đầu cô cõng Diệp Bùi Thiên, lúc vừa mới quen, Diệp Bùi Thiên luôn cho cô cảm giác lạnh nhạt.

Ánh mắt rất lạnh, lúc nói chuyện giọng điệu cũng rất lạnh, bàn tay cùng thân thể, lúc nào cũng lạnh buốt.

Nhưng hôm nay thân thể ấm áp, ánh mắt lúc nào cũng mang ý cười, cử động ôn nhu, ấm áp dễ chịu.

Sở Thiên Tầm cõng hắn, một đường đi lên lầu, đυ.ng phải không ít người,

"Thiên Tầm, cần giúp một tay không?"

"Đây là thế nào? Lâm Phi cũng bị thương rồi?"

"Tìm thấy Lâm Phi rồi, chị đã nói rồi em không cần phải gấp gáp, sẽ sớm trở lại thôi."

"Lâm Phi bị thương có nặng hay không, có muốn tôi đi mời người tới chữa trị?"

Hàng xóm xung quanh nhiệt tình chào hỏi, Sở Thiên Tầm trong lòng nhảy cẫng, ba bước thành hai bước chạy về phòng, cẩn thận mà đặt Diệp Bùi Thiên lên giường.

Cúi người xem xét thương thế của hắn, nhịn không được cúi đầu hôn hắn. Đêm qua có bao nhiêu lo lắng, giờ phút này liền buông xuống.

Đến lúc cô muốn đứng dậy, Diệp Bùi Thiên giữ lại góc áo cô.

"Thiên Tầm, nằm với anh một lúc đi" Con mắt của người đàn ông này mang theo một chút hơi nước. Thanh âm suy yếu mang theo điểm từ tính.

Sở Thiên Tầm căn bản không dứt sự mềm mại yếu đuối này của đế vương cát vàng, đành phải từ bỏ ý định muốn chuẩn bị bữa sáng cùng Diệp Bùi Thiên lên giường nghỉ ngơi.

Diệp Bùi Thiên đưa tay đưa ôm cô vào trong ngực của mình, đem đầu chôn vào cổ của cô.

Đây là nơi duy nhất trên thế giới này làm cho hắn an tâm

"Thiên Tầm, nếu để anh nhìn thấy em đã chết. Thật sự quá khổ sở, một chút cũng chịu không được, may mắn em kịp thời xuất hiện..."

Hắn thì thầm tự nói, cùng cơn buồn ngủ chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong lúc ngủ mê hắn lờ mờ nghe thấy có người gõ cửa, Thiên Tầm mở cửa cùng đối phương trò chuyện. Nói nhỏ, líu ríu, rõ ràng là rất ồn ào, nhưng Diệp Bùi Thiên lại ngủ được đặc biệt an ổn

Lúc nửa mê nửa tỉnh, có tiếng nói chuyện, truyền vào lỗ tai của hắn.

"Nghe nói Lâm ca bị thương, đây là canh xương tôi hầm, nấu hơn một giờ." Khương Tiểu Quyên đem bình canh nhét vào tay Sở Thiên Tầm, nhăn nhó lại không tự nhiên nói chuyện, "Thiên Tầm, trước kia là tôi có chút không hiểu chuyện lắm. Phải cám ơn cô cùng Lâm Phi, giúp tôi thoát khỏi lão già kia."

Một hồi lại có tiếng người khác

"Lâm Phi thế nào? Chị mua ma dược cao giai chữa thương, em đút cậu ấy uống đi." Nói lời này chính là Cao Yến.

Bà điên lầu dưới cũng mang trứng gà tới, thò đầu muốn từ chỗ Sở Thiên Tầm nhìn vào,

"Đây là cho Lâm Phi, cô đừng ăn." bà lão không yên lòng mà còn nhắc nhở.

Trong lúc chiến đấu, Lâm Phi xuất đao cứu bà một mạng, cho nên từ tận đáy lòng cảm kích, xưa nay keo kiệt cũng gắt gao cắn môi đưa trứng gà tới tặng

Diệp Bùi Thiên lấy thân phận Lâm Phi hành động, tại thời điểm cấp bách cực kì bất đắc dĩ mới xuất thủ, nhưng mỗi một lần xuất thủ đều cứu được không ít người.

Những người được hắn trợ giúp, mang theo một chút tâm ý đến đây thăm hỏi, Sở Thiên Tầm Nhất thay hắn nhận đồ.

Lúc Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, trên bàn chất không ít đồ.

Mấy quả trứng gà, mấy bình thuốc, một ít điểm tâm, còn có bình canh...

So sánh với Diệp Bùi Thiên tài phú kinh người, những thứ này chả đáng tiền. Nhưng hắn lại thấy sự chân thành, đem những đồ ăn kia mở ra cùng Sở Thiên Tầm chia sẻ.

Đối với Diệp Bùi Thiên tới nói, hiện tại mỗi một ngày, tựa như bắt đầu sống lại, hắn đều trân quý, cùng người mình yêu ở cùng một chỗ

...

Rời xa Xuân Thành trong một rừng cây biên giới,

Phó Hoài Ngọc mang theo người của mình, áp chế mình lửa giận trong lòng. Nhìn ma vật trước mắt mất một cánh tay

Cô ta vội vàng đuổi theo đến đây, Diệp Bùi Thiên sớm đã mượn cát vàng mà chạy thoát, ma vật trước đây luôn mang theo điểm nguy hiểm, giờ đã đã mất đi năng lực truy kích.

"Lần này là ngài hành sự quá lỗ mãng, không chờ chúng tôi phối hợp, đã một mình tới Xuân Thành." Phó Hoài Ngọc kiềm chế nộ khí trong lòng, "Kỳ thật chỉ cần ngài nguyện ý hợp tác, bắt lấy huyết nhục Nhân ma bất quá là dễ như trở bàn tay, làm sao có thể làm ra cục diện như vậy?"

Bây giờ Hựu Dư một thân chồng chất vết thương, rách nát không chịu nổi, Phó Hoài Ngọc nói chuyện cũng không khỏi khinh thường, trong lòng thậm chí bắt đầu cân nhắc thừa cơ hội này, gϊếŧ chết ma vật trước mắt thu thập ma chủng cùng cơ thể của nó

Bỗng chạc cây đột nhiên duỗi ra, vồ về phía Phó Hoài Ngọc.

Lúc gần chạm tới Phó Hoài Ngọc, một con Triệu hoán thú kịp thời từ lòng đất nhảy ra ngăn trước người cô ta

Làm cô ta kinh hoàng lui lại, trong bóng tối con ma vậy tái nhợt kia bỗng cười lên, vô nhánh cây cấp tốc bò, bắt lấy bọ họ, trói chặt, nâng lên không trung.

Tiếng kêu gào thê thảm vang lên, con mắt xinh đẹp kia của ma vật vẫn duy trì nụ cười, hàm dưới càng dài càng lớn, tóm lấy Thánh đồ toàn bộ nhét vào trong miệng.

Sau đó khép lại cái miệng, Khôi phục hình thể con người, đoạn cánh tay đã đứt kia, từ từ mọc ra từ trong tay áo, ngón tay tái nhợt thậm chí còn từ trong túi áo móc ra một cái khăn tay, ưu nhã lau vết máu trên khóe miệng

"Hừ, đúng là nhân loại nhàm chán lại dơ bẩn." Hắn khe khẽ hừ một tiếng, lườm đám người Thân giáo thất kinh, như lâm đại địch nhanh chóng quay người rời đi.

Phó Hoài Ngọc phẫn nộ không cam lòng cắn chặt răng, tay nắm chặt khúc gỗ bóp nát thành gỗ vụn.

"Quên đi thôi, tính cách ma vật đều là như thế, chúng ta đừng tuỳ tiện trêu chọc." Một hội viên lên tiếng khuyên can, không có ai muốn bị con ma vật trước mặt gϊếŧ chết

Cằm Phó Hoài Ngọc run run, hàm răng cắn chặt, liều mạng ức chế biểu tình trên mặt,

"Tìm... Tìm một căn phòng, tôi muốn hướng Thần để sám hối sai lầm."

Bên trong đống phế tích hoang vu

Tiếng roi da vang lên

Thành viên trong thần giáo hội sợ hãi mà cách xa nơi phát ra âm thanh đó, sợ mình sơ sẩy chọc giận cái người đang bị cảm xúc chi phối

Ngày thường là mỹ nhân không ai bì nổi giờ phút này quỳ rạp dưới tượng Thần, tự ngược quật vào sau lưng của mình. Run rẩy thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất, mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ nhỏ xuống, trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm.

"Con sai rồi, cha, tha cho con, đều là... Lỗi của con."

Mỗi khi cảm xúc bị mất khống chế, trong đầu hiện về kí ức thống khổ lúc còn nhỏ. Đối với Phó Hoài Ngọc tới nói, thế giới này rất điên cuồng, chỉ có phương thức điên cuồng mới có thể làm cho mình thanh tỉnh mà sống sót.

"Oa . Ngày thường nhìn ngạo mạn xinh đẹp như vậy, kỳ thật trong lòng cũng biết mình tạo nghiệt sao?"

Ngay chỗ cửa sổ, chẳng biết lúc nào đã có một nam nhân tuổi trẻ anh tuấn. Một đầu tóc ngắn màu bạch kim, co chân ngồi trên bệ cửa sổ, ung dung, cười nói

Phó Hoài Ngọc từ dưới đất đứng dậy, vội vàng mặc thêm quần áo.

"Người nào? Muốn chết sao, ngươi vào bằng cách nào!" Cô ta không chịu nổi bí mật bị người khác nắm thóp, người này nhất định phải chết.

"Tôi vào bằng cách nào?" A Hiểu ngồi trên bệ cửa sổ mười ngón đan vào nhau, chống cằm, nhìn lại "Tôi không chỉ tới, mà còn tới lâu rồi, nhẫn nại mà nhìn một người biếи ŧɦái lại buồn nôn biểu diễn."

"Người đâu, tới, mau tới!" Phó Hoài Ngọc lớn tiếng gọi, trả lời lại chỉ có sự yên tĩnh. Các đội viên bên ngoài đối với tiếng kêu gọi không phản ứng chút nào. Cô ta mang đến tất cả đều là người có thân kinh bách chiến, cho dù kẻ địch cường đại đến đâu, cũng không có khả năng một chút phản kháng đều không có

Phía sau A Hiểu là một thế giới đen kịt, không có một ngọn cỏ, mặt đất khô nứt, vô số hòn đá màu đen chồng chất, vô thanh vô tức, hoàn toàn tĩnh mịch, chân trời xuất hiện một con mắt đỏ ngầu.

Vô số chất lỏng màu đen từ đầu ngón tay của người đàn ông này chảy xuống, những chất lỏng màu đen, như rắn uốn lượn từ bệ cửa sổ leo xuống, giãy dụa bò trên mặt đất, hướng về phía Phó Hoài Ngọc