Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 60

Diệp Bùi Thiên về đến phòng, lấy ra một cái súng nước xinh xắn, đưa cho Sở Thiên Tầm. Ma khí này nhỏ nhắn, một tay thao tác linh hoạt, bóp cò bắn một tia nước, đối với Sở Thiên Tầm một thánh đồ hệ gió nắm bắt tốt phương hướng khống chế hơi nước, là một loại vũ khí phòng thân nhanh gọn .

Dĩ nhiên đối loại vũ khí uy lực không có chút sát thương nào nhưng không ai biết bên trong là chất lỏng gì.

Diệp Bùi Thiên một tay mở khóa ba lô, lấy ra mấy cái bình,

"Là dịch của Xử hình giả, cấp mười. Thân thể con ma vật anh để cho hai người kia, chỉ lấy cái này."

Sở Thiên Tầm giật nảy mình, dịch thể của Xử hình giả bơm vào trong súng nước, đối với ma vật không có tác dụng, nhưng lúc chiến đấu với người khác, chỉ cần sử dụng một lượng nhỏ đã có thể chế địch hiệu quả, bất quá giờ phút này Sở Thiên Tầm không chú ý điều này,cô để ý đến cánh tay trái của Diệp Bùi Thiên không hề nhúc nhích từ lúc vào nha

"Bị thương sao?"

"A, cái này không sao, dính một chút thể dịch Xử hình giả" Diệp Bùi Thiên cúi đầu, cánh tay trái cơ cứng bất động rủ xuống ở bên cạnh, nghiêng thân qua, "Hẳn là một chút nữa liền có thể động."

Sở Thiên Tầm kéo hắn ngồi xuống ghế, cởϊ áσ hắn ra.

Diệp Bùi Thiên hơi nghiêng về phía trước, vết thương sau lưng chồng chất bại lộ trước mắt Sở Thiên Tầm

Một vết thương lớn máu vẫn chảy dầm dề, đang chậm khép lại.

Sở Thiên Tầm lấy nước, lấy thuốc, ngồi sau lưng hắn giúp làm sạch vết thương

Lúc vừa mới quen Diệp Bùi Thiên, lưng đặc biệt gầy gò, dưới lớp da thịt có thể rõ ràng mà nhìn thấy từng khối xương.

Cùng một chỗ sinh sống được một thời gian, bây giờ lưng không còn giống xưa gầy trơ cả xương, lẻ loi hiu quạnh. Da thịt trắng noãn, xương bả vai xinh đẹp, cơ bắp căng đầy, đường cong trôi chảy

Sở Thiên Tầm trong lòng có chút vui, cẩn thận lau đi vết máu, thoa thuốc lên. Cô biết Diệp Bùi Thiên nhanh chóng sẽ khôi phục

Có vết thương kia rất sâu, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mười phần đau đớn.

Nhưng Diệp Bùi Thiên không cảm thấy đau, hắn giờ phút này tâm chỉ muốn nói chuyện với cô, "Thiên Tầm, anh. . . mới kết bạn với 2 người."

Hắn muốn chia sẻ với Sở Thiên Tầm chuyện vui vẻ.

Lúc sau ở cùng với Thiên Tầm, tựa hồ mỗi một ngày đều vui vẻ, sinh hoạt mỗi ngày đều vui vẻ

"Anh cùng họ kết bằng hữa nha?" Sở Thiên Tầm đau lòng, "Tân Tự Minh kia kéo anh ra ngoài, rồi đem một thân chồng chất vết thương trở về, tương lai một ngày nào đó em muốn tìm hắn tính nợ."

Khuỷu tay Diệp Bùi Thiên chống đầu gối, cúi đầu, con mắt cong cong.

Sở Thiên Tầm xử lý tốt miệng vết thương, đem người an trí trên giường, đổi một thùng nước nóng, kéo hai đôi chân của hắn tới mép giường.

"Không cần, Thiên Tầm, để anh. . ."

Diệp Bùi Thiên muốn đứng dậy, bị một bàn tay đè trở về, "Anh nằm đó đi."

Thế là đôi giày dính máu kia bị cởi ra, ống quần bị cuốn lên, hai chân bỗng nhiên ngâm vào trong thùng nước ấm áp.

Hai chân Diệp Bùi Thiên thon dài, thẳng tắp, đôi chân ở trong nước được rửa sạch có thể phát hiện mắt cá chân hết sức xinh đẹp, mắt cá chân bị Sở Thiên Tầm nắm trong tay, ngón chân liền cuộn lại một chút

Sở Thiên Tầm hơi ngẩng đầu, nhìn người nửa nằm ngửa ở trên giường giơ d cánh tay che khuất gương mặt, lộ ra hai lỗ tai đỏ chót.

Thùng nước ấm áp không ngừng mà bốc hơi, làm lòng người nóng lên.

Thế là đang rửa chân thì giở trò xấu, rửa cũng không rửa tốt, trong thùng nước nóng hôi hổi lặp đi lặp lại động tác vân vê giày vò hai chân trắng nõn, đầu ngón tay bốn phía trêu chọc, loại cảm giác tê tê dại dại làm lòng bàn chân mẫn cảm một đường run rẩy đến đáy lòng.

Thẳng đến lúc Diệp Bùi Thiên thực sự nhịn không được mới bắt đầu lên tiếng xin tha, Sở Thiên Tầm cười hì hì dừng tay thay hắn lau khô hai chân, đứng dậy

Nhìn đuôi lông mày lộ ra xuân sắc của người đàn ông, cô còn muốn đắp kín đệm chăn cho hắn,

"Được rồi, anh một đường vất vả, nghỉ ngơi cho tốt. Em không quấy rầy anh nữa."

Nam nhân kia từ trong chăn vươn tay, nắm lấy tay của cô kéo vào.

. . .

Màn đêm buông xuống, ánh đèn vừa sáng,

Cao Yến mới vừa đi xuống thang lầu bị một người ở đâu tới kéo lại.

"A Yến, cô nhìn nè, nhìn tôi nè." Cô ấy vươn hai tay ra ở trước mặt Cao Yến xoay một vòng.

Cô ấy đầu đã chải, mặt cũng rửa sạch, đổi bộ quần áo khác, vứt bỏ dáng vẻ lôi thôi, xem như khôi phục thành bộ dáng của một cô gái nên có.

"Ai nha, tiểu Phùng bây giờ thay đổi lớn nha." Cao Yến lôi kéo nhìn từ trên xuống dưới.

"Cho cô nhìn cái này, " Tiểu Phùng hưng phấn giang hai tay, từ lòng bàn tay một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, bởi vì không quá thuần thục, sợ đốt tới mình, lại vội vội vàng vàng thu lại,

"Tôi cũng cấp ba. A Yến, qua mấy ngày nữa tôi cũng cùng các cô cùng đi săn có được hay không?"

Vì để cho Cao Yến đồng ý, cô ấy tạm thời thu nhỏ giọng nói, ôn nhu khiến cho Cao Yến buồn cười.

Từ khi Sở Thiên Tầm tiến giai, tài phú cùng tình yêu đều ổn định tốt. Cao Yến ngay sau đó đột phá cấp bốn, trở thành cường giả cấp năm. Cả tòa nhà từ trong ra ngoài đều chậm chậm thay đổi. Các cô gái dồn dập phát hiện, muốn trải qua một cuộc sống tốt hơn con đường này nhìn gian nan, nhưng đã có hàng xóm liên tục thay đổi, có một nhóm người cũng liền không nhịn được muốn học theo.

Nhân loại là một loại động vật quần cư, mỗi một cá thể đều có tự chủ năng lực suy tư, sẽ đưa ra lựa chọn tốt cho mình.

Mặc dù đại bộ phận người vẫn không thay đổi, lựa chọn lưu lại bên trong căn cứ sinh hoạt, nhưng khi mấy cô gái tập hợp một chỗ giặt quần áo nấu cơm, lời đàm luận không còn giới hạn về vấn đề nơi nào xuất hiện nam nhân tốt, nam nhân nhà ai kiếm được nhiều tiền

Bắt đầu có nhiều người nóng lòng nghị luận làm sao để tăng cấp bậc, đi nơi nào để tham gia một trận săn ma, dùng ma chủng mình thu được đổi lấy cái mình muốn.

Một gian phòng ở lầu một phanh một tiếng mở ra, bên trong truyền đến tiếng nam nhân chửi rủa.

Khương Tiểu Quyên đi chân đất, từng bước lui ra ngoài.

Thân thể run rẩy, nước mắt giàn giụa, giọng điệu lại kiên quyết,

"Bất luận anh nói cái gì, chúng ta đều kết thúc. Anh đi. . . đi, ra khỏi phòng của tôi."

Lão Trịnh nổi giận đùng đùng trên người mặc một cái quần cộc từ trong nhà lao ra, một phát bắt lấy tóc Tiểu Quyên, tát một cái,

"Ai cho cô cái gan lớn như vậy, chỉ biết dựa vào Lão tử để sống mà to tiếng ở đó. Cùng Lão tử đi vào nhà."

Khương Tiểu Quyên bị một cái tát cho té ngồi bệt trên mặt đất, bụm mặt khóc, mặc kệ bị đánh như thế nào, chết sống lại ngồi trên mặt đất không chịu vào nhà.

"lão Trịnh, dừng tay!" Cao Yến nhìn không được, "Quy củ Hồng Lang chúng ta, chỉ cần cô ấy không nguyện ý,anh không thể miễn cưỡng, chẳng lẽ anh đều quên hết!"

"Tôi nhổ vào cái quy củ gì đó. Cái têm lắt nhắt như cô cũng dám quản chuyển của Lão tử." Lão Trịnh phì nước bọt. Lầu trên lầu dưới xem náo nhiệt đầu càng ngày càng nhiều, trước mặt mọi người, hắn nhớ tới quy định khắc nghiệt trong đoàn, cuối cùng cảm thấy cần thu liễm một chút, thế là lôi kéo Khương Tiểu Quyên kéo vào trong phòng

Khương Tiểu Quyên gỡ tay của lão ra lại ngồi trên mặt đất, "Tôi không vào, ông đi đi."

Một thanh âm lạnh lẽo từ trên lầu vang lên.

"Buông cô ấy ra."

Sở Thiên Tầm ngồi trên lan can lầu bốn, cầm một quả hồng,

"Buông cô ấy ra."

Nếu như nói Cao Yến bất quá là một thánh đồ vừa mới thăng lên cấp năm, lão Trịnh có thể không thèm để ý. Nhưng Sở Thiên Tầm cấp bậc cùng hắn giống nhau. Lão Trịnh thậm chí sinh ra một loại cảm giác không dám tùy tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hắn chỉ có thể sầm mặt mở miệng nói Khương Tiểu Quyên,

"Cô phải suy nghĩ kỹ, không có tôi đây, chỉ một thánh đồ hệ thủy không có tác dụng gì, có thể ăn no mặc ấm như vậy sao?" Hắn đưa tay chỉ mấy cô gái đứng trên lầu đang thò đầu ra, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói, " cô nhìn mấy nữ nhân kia xem, không có nam nhân nuôi, chỉ có thể mỗi ngày lăn lộn trên mặt đất cùng ma vật đánh nhau mà kiếm ăn,bụng cũng không no, toàn mặc mấy thứ phế phẩm. Bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân muốn theo ông đây, tương lai có muốn bám lấy cũng đừng nghĩ tới."

"Uy, lão già chết tiệt, đây là ý gì hả. Bản cô nương tư mình nuôi sống mình, mặc dù bây giờ so với lão già chết tiệt ông kém một chút, nhưng sớm muộn sẽ tốt lên thôi. Ông chống mắt lên mà xem" Trên lầu một cô gái tính cách mạnh mẽ nghe lời này liền bực mình.

"Đúng đấy, thà rằng ăn kém một chút, mặc ít một chút, cũng không cần lão già như ông."

"Hơn nửa người đã muốn về với đất mẹ, cho rằng còn có ai hiếm lạ ông!"

Mấy cô gái lốp bốp mồm năm miệng mười nói tới nói lui.

Trên mặt Lão Trịnh nổi gân xanh run run, mắt nhìn Sở Thiên Tầm ngồi ở lầu bốn, cuối cùng kiềm chế lửa giận, thấp giọng khuyên Khương Tiểu Quyên: "Được rồi, đừng làm rộn, cùng tôi trở về phòng đi, tôi cam đoan về sau cũng không tiếp tục đánh cô nữa."

Khương Tiểu Quyên lui về phía sau mấy bước, "Chúng ta kết thúc rồi."

Lão Trịnh dậm chân, đi ra khỏi tòa nhà, hung hăng để lại một câu: "Đừng có mà hối hận!"

Đây chính là một tên ngoài mạnh trong yếu, tại so với những người nhỏ yếu hơn mình thì, tàn bạo hung ác. Nhưng chỉ cần có người cường thế hơn lão ta lập tức thu liễm lại, không muốn tuỳ tiện đắc tội.

Không có tiếng đánh chửi của lão, thời gian tựa hồ cùng trước kia không có gì khác biệt.

Năm nay mùa đông vẫn như cũ rét lạnh, tuyết rất nhanh đã rơi thành một lớp dày, cả thành trấn bao trùm màu trắng của tuyết

Trong phòng tiếp tân của Giang Tiểu Kiệt, xuất hiện một nhóm người mặc đồ giống nhau, cầm đầu là một cô gái mặc áo choàng kín mít, bàn tay trắng nõn từ bên trong áo choàng duỗi ra, trên mu bàn tay có hoa văn một đôi cánh thiên sứ ánh vàng rực rỡ.