Sáng sớm, Sở Thiên Tầm từ trong thảm nhung ấm áp chui đầu ra, ôm gối đầu lăn hai vòng. Khăn trải giường mới được phơi nên còn mùi nắng, thoải mái đến mức cô không muốn dậy.
Mùi đồ ăn từ ngoài cửa bay vào.
Sở Thiên Tầm lăn thêm một vòng trên giường rồi mới dậy.
Mới đẩy cửa phòng ra, Diệp Bùi Thiên đang ngồi bên bàn ngẩng đầu lên nhìn qua, mặt nạ màu trắng sữa hiện lên, môi mỏng nhích nhẹ không nhìn thấy rõ
Trong sân tràn ngập động tĩnh từ các hộ gia đình khác, mùi đồ ăn hỗn tạp trong không khí.
Ánh nắng ban mai vượt qua tường viện, từng sợi nắng len vào trong sân.
Diệp Bùi Thiên cứ như vậy trong sân ồn ào, ngẩng đầu nhìn cô, hướng về phía Sở Thiên Tầm hơi mỉm cười.
Một khắc này, hắn không còn là Nhân Ma gϊếŧ người không ghê tay, cũng không còn vẻ tịch mịch lúc còn ở trong hoang mạc vô tận đó.
Hắn kỳ thật cũng sẽ cười, sẽ bởi vì một chút việc nhỏ mà mặt đỏ, cũng có tâm tư muốn nỗ lực sinh hoạt.
Từ lúc đi vào Bạch Mã trấn, tiến vào trong sinh hoạt như bao người khác, Sở Thiên Tầm đã nhận ra Diệp Bùi Thiên có vẻ bất an, cũng cảm nhận được hắn đang nỗ lực hòa nhập.
Có lẽ hắn cũng khát vọng có thể giống như bây giờ, trở lại sinh hoạt trong đám người.
“Có quen chưa? Ở chỗ này, có phải hay không cảm thấy có thể thích ứng?” Sở Thiên Tầm ngồi xuống bên cạnh
Tại một khắc này, cô từ đáy lòng dâng lên một cảm giác chờ mong, mong hắn cũng nguyện ý, ở lại sinh hoạt như bao người, ở bên cạnh cô.
Diệp Bùi Thiên mặt mày bị mặt nạ che đậy, chỉ lộ ra đôi môi, nhìn không ra biểu tình gì. Hắn thực quen tay mà cầm đôi đũa, gắp thức ăn vào chén Sở Thiên Tầm.
Hắn đã rất kiệm lời, hiện tại càng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Sở Thiên Tầm trong lòng có chút ảo não.
“Ừm,” Diệp Bùi Thiên rốt cuộc nhẹ nhàng nói, “Rất thích.”
Sở Thiên Tầm không biết vì cái gì lại vui vẻ như vậy, tóm lại có một cổ vui sướиɠ cứ như vậy từ đáy lòng mãn đi lên, làm cô ăn uống càng ngon miệng, so ngày thường còn ăn nhiều một chén cơm.
Sáng sớm, trong sân ngày càng náo nhiệt lên.
Cô gái ở hướng Tây Bắc, mỗi ngày buổi sáng đều ở trong phòng khóc thút thít, lầm bầm lầu bầu khóc lóc kể lể.
Phòng cách vách cô ta là phòng lão Mạnh, từ bên trong có hai cô gái đi ra, trong tay cầm đồ ăn, âm thầm mà làm mặt quỷ
Lão Mạnh có một cái biệt danh là Mạnh ba giây. Có lẽ cái tên này cũng đúng do lão ta mỗi ngày đều mang theo nữ nhân về nhà qua đêm, lão ta vất vả săn được ma vật cấp ba, hơn phân nửa đều ở trong tay mấy nữ nhân lão ta mang về.
Đại bộ phận người lúc này đều đi ra cửa, chuẩn bị bắt đầu một ngày bận rộn, nhưng cũng có vài người vừa mới kết thúc một đêm công tác, trở lại phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Mục từ ngoài cổng tiến vào, khóe miệng nhiễm vết máu, trên cổ tay có vết lằn dữ tợn, bầm tím một tảng lớn, đỡ tường trầm mặc mà chậm rãi đi vào, thấy Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên, cũng không có cố tình sợ hãi.
“Anh?” Một bé gái từ trong phòng sờ soạng đi ra ngoài
Gương mặt nho nhỏ, một vết sẹo dài thật dài kéo dài trên hai mắt, không chỉ có huỷ hoại gương mặt thanh tú, còn khiến cô bé mất đi ánh sáng.
“Anh ơi, có phải anh không thoải mái hay không ?” Cô bé sờ soạng giữ chặt quần áo anh trai.
“Không có,” thanh âm Tiểu Mục bình tĩnh không phát hiện ra manh mối gì, cậu sờ đầu tóc em gái, đưa cho cô bé một cái túi giấy, “Cầm đi ăn đi.”
Sở Thiên Tầm khiêng một cái sừng ma vật thật lớn đặt lên bàn chỗ lão Quách làm việc.
“Cái này thế nào, chú Quách?” Cô xoa xoa bả vai, dựa vào cái bàn “Chú tiện tay chế tạo cho Lâm Phi một cái trường kiếm đi?”
“Không tồi là không tồi, sừng ma vật cấp sáu, độ cứng cùng độ dẻo đều rất tốt, thích hợp làm một cái kiếm.” Lão Quách dừng việc trong tay, đem cái sừng kia lật qua lật lại mà nhìn mấy lần,
“Cô chỉ là một cô gái, cả ngày chạy đông chạy tây săn bắt ma vật, lại để Lâm Phi ở nhà nấu cơm giặt quần áo.” Lão Quách lắc đầu, lấy ra một gói thuốc trị ngoại thương “Hiện tại cô còn trẻ tuổi, tôi cũng không nói nhiều.”
“Đừng nói như vậy a, chú Quách, cháu là bởi vì không bằng hắn, cho nên muốn luyện tập thật nhiều.” Sở Thiên Tầm đặt cánh tay chảy máu lên bàn, tự mình bôi thuốc.
Ở trong lòng Sở Thiên Tầm, bất luận là bạn bè, người yêu, hay bất kì quan hệ gì, nếu hai người có khác biệt quá lớn, đều khó có thể lâu dài mà duy trì mối quan hệ.
Cô chưa bao giờ giống như bây giờ chủ động mà muốn nâng cao năng lực của mình. Này không phải vì Diệp Bùi Thiên, mà là vì chính bản thân cô, vì có thể sống được bừa bãi tiêu sái,làm chủ cuộc sống của mình.
“Thiên Tầm?” Thanh âm Diệp Bùi Thiên từ ngoài phòng truyền đến.
Sở Thiên Tầm hoảng sợ, nhanh chóng đem giấu cánh tay bị thương ra sau lưng, cô cong cong ngón tay, không kịp ngăn một giọt máu từ cánh tay chảy xuống, máu đỏ lạch cạch một tiếng rồi rơi xuống mặt đất.
Diệp Bùi Thiên bước vào cửa, duỗi tay cầm lấy cánh tay phía sau lưng cô, trầm mặc nhìn thoáng qua.
Rõ ràng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy đôi môi kia hơi mấp máy, Sở Thiên Tầm lại bất chợt cảm thấy hắn đang sinh khí.
“Chỉ là vết thương ngoài da, không quan trọng, một hồi là tốt rồi.” Sở Thiên Tầm vội vàng che giấu.
“Tôi chỉ ra phụ cận căn cứ thôi, phụ cận này cũng không ma vật gì quá lợi hại.”
“Tôi thấy quá nhàn rỗi rồi, không bằng nên đi luyện tập.”
“Ma vật cấp bậc này đối với anh mà nói không có ý nghĩa gì, cho nên không muốn phiền đến anh.”
Diệp Bùi Thiên không nói một lời mà dắt cô đi vào trong phòng, Sở Thiên Tầm vừa đi vừa không ngừng giải thích, không biết vì cái gì cô có chút chột dạ.
Vào phòng, Diệp Bùi Thiên để Sở Thiên Tầm ngồi bên mép giường, ngồi đối diện cô, rút cái dao nhỏ ra.
Sở Thiên Tầm cầm cổ tay của hắn ngăn lại “Không được.”
Diệp Bùi Thiên quay mặt đi, không để ý tới cô.
“Không được.” Sở Thiên Tầm kiên quyết, cự tuyệt nói “Tôi bị thương không nghiêm trọng lắm, vì cái gì muốn anh muốn thương tổn chính mình để trị liệu giúp tôi.”
Cô biết khả năng phục hồi của Diệp Bùi Thiên vô cùng cường đại, nhưng muốn chảy ra cũng đủ máu tươi, ít nhất phải giống như lần trước cắt một vết thật sâu trong lòng bàn tay.
“Anh xem, thật sự chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ là vết thương ngoài da thôi, Tôi tốt xấu gì cũng là thánh đồ cấp năm đó, thực mau sẽ khép lại.” Có thể là cảm thấy bản thân quá nghiêm túc, cô lại nhẹ giọng nói “Hay là, anh giúp tôi bôi thuốc đi.”
Diệp Bùi Thiên giằng co một lát, cuối cùng thỏa hiệp, từ ba lô nhảy ra thuốc trị thương, nhẹ nhàng kéo cánh tay bị thương của Sở Thiên Tầm, rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, một vòng lại một vòng mà quấn miếng vải trắng lên vết thương trên tay Sở Thiên Tầm.
“Cô nếu muốn ma chủng.” Hắn nói.
“Không cần ma chủng, tôi muốn cường đại thêm một chút,” Sở Thiên Tầm khoa tay múa chân “Thẳng đến một ngày có thể sóng vai chiến đấu, không phải ỷ lại bảo hộ của anh nữa.”
Diệp Bùi Thiên không nói, đầu ngón tay hơi hơi lạnh, động tác tinh tế mà cẩn thận, như là sợ làm đau Sở Thiên Tầm.
Đối với Sở Thiên Tầm mà nói bất quá là tập mãi thành thói quen với mấy vết thương nhỏ, ngày thường ở trên chiến trường bị thương như vậy, cô còn lười phản ứng.
“Bùi Thiên. Có một việc, tôi vẫn luôn muốn cùng anh nói.” Sở Thiên Tầm nhìn vào miệng vết thương.
“Lần đầu tiên gặp mặt, chưa có sự đồng ý, liền tự mình lấy máu của anh. Tuy rằng là vì cứu bạn tốt của tôi, nhưng cũng là không đúng. Tôi thành thật xin lỗi anh”
Tay Diệp Bùi Thiên cầm băng vải đột nhiên bất động, sau một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói một câu, “Này có cái gì…… mà phải xin lỗi.”
“Không, tôi phải xin lỗi anh cho thật rõ ràng”
Hầu kết Diệp Bùi Thiên lăn lộn một chút, môi mỏng hơi mấp máy, hắn nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác,cái tay đang băng bó cho cô kiềm không được mà run nhẹ, khó có thể khống chế cảm xúc.
Tuy rằng đã biết Diệp Bùi Thiên rất cẩn trọng, nhưng Sở Thiên Tầm biết, cô vĩnh viễn không thể xóa đi những vết thương tận sâu trong đáy lòng của ăn ở địa ngục tăm tối kia,
Sở Thiên Tầm nắm lấy tay Diệp Bùi Thiên, kéo hắn tới, ôm hắn, cho hắn một cái ôm.
Thẳng đến cảm thấy hắn cơ bắp căng chặt sau lựng chậm rãi thả lỏng, Sở Thiên Tầm mới nghe thấy một thanh âm trầm thấp trên đình đầu cô truyền tới.
“Tôi như ma quỷ, đó không phải những việc tôi phải nhận lấy sao?”
Thanh âm kia thực nhẹ, mang theo một chút ủy khuất.
Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng vỗ lưng hắn
“Cho dù hiện tại mọi người đều còn không rõ, nhưng tôi biết.”
“Anh không có sai, sai chính là những người không có nhân tính, tham lam, hiểm ác kia”