Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 25

Lúc Sở Thiên Tầm đi theo Nhạc Thường đi vào đường phố náo nhiệt, quay đầu nhìn lại phía sau.

Diệp Bùi Thiên không theo kịp, hắn dừng lại bước chân, một mình đứng ở đầu con phố

Phía trước là ngọn đèn dầu, tiếng người ồn ào, hắn còn cố tình đứng trong góc tối, thân hình gầy ốm mà cô độc như u linh trong đêm, sợ hãi khói lửa thế gian.

Sở Thiên Tầm dâng lên một cổ xúc động, xoay người, vươn tay kéo hắn.

Đám người chen chúc, Sở Thiên Tầm đi ở phía trước, Diệp Bùi Thiên liền chậm rãi ở phía sau đi theo. Hai bên đường là ánh đèn màu vàng ấm áp, bên cạnh không ngừng có người chen chúc đi qua.

Các thánh đồ từ trên chiến trường trở về căn cứ an toàn cả người thả lòng, cùng các chiến hữu khoác vai nhau mà đi, bàn luận xôn xao.

Tiếng trẻ con rượt đuổi nhau ầm ĩ, chay qua đám người lớn, hi hi ha ha mà chạy.

Một đôi nam nữ đi phía trước bọn họ, trong ánh đèn đèn chợ đêm, hai người trẻ tuổi đầu dựa gần đầu, tay nắm tay, thân mật dắt tay nhau.

Sở Thiên Tầm phản ứng lại mình lôi kéo Diệp Bùi Thiên đi lâu lắm rồi, cô có chút xấu hổ muốn buông tay ra, ngón tay chợt bị Diệp Bùi Thiên nắm chặt.

Sở Thiên Tầm kinh ngạc quay đầu, nhìn Diệp Bùi Thiên có chút hoảng loạn, như lâm vào đại địch, lực độ nắm lấy tay cô không hề thả lỏng, cho nên Sở Thiên Tầm thậm chí cảm thấy một chút đau đớn.

Nhớ tới người nam nhân này từng khổ sở chịu đựng những người đó ngược đãi, sau đó hắn tự đem chính mình nhốt trong sa mạc, Sở Thiên Tầm trong lòng liền mềm nhũn.

Ắt hẳn là hắn không thích nơi này, nếu hắn muốn đi, cô liền đi với hắn.

Bọn họ đi theo Nhạc Thường vào con hẻm phíaTây.

Nơi này ít người, ánh đèn cũng tối hơn. Trong mấy cái ngõ nhỏ ngẫu nhiên sẽ thấy bóng người nhanh chóng biến mất. Những người này có nữ nhân, cũng có nam nhân, ánh mắt bọn họ đảo qua một vòng nhìn Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên trên, thấy bọn họ nắm tay nhau, liền mất đi hứng thú mà bỏ đi.

Ngõ nhỏ thật dài thật an tĩnh, rất nhiều người sót việc đốt đèn.

Một nam nhân trung niên cỡ 50 tuổi đứng trong phòng, nửa người để trần đang chế tạo một cái trường kiếm. Người này chính là người Nhạc Thường giới thiệu, là thánh đồ hệ chế tạo cấp ba, lão Quách.

Thấy có khách tới, lão Quách cũng không ngẩng đầu lên, chuyên chú kéo dài cái hỗn hợp màu xanh lá ra, rất nhanh thân kiếm đã cứng lại trong tay lão, chăm chú mà lặp rèn kiếm, cho đến khi thân kiếm cân xứng với hoa văn màu xanh lá che phủ, mới ngừng tay.

Lão Quách với tay lấy một cái khăn màu đen lau mồ hôi, tùy tiện vứt trên cái bàn, “Nói đi, muốn chế tạo cái gì?”

“Muốn nhờ ngài đem Song Đao này sửa lại một chút, rồi chế tạo giúp tôi một cái kiếm mới.” Sở Thiên Tầm đem Song Đem đao của mình đặt lên quầy, hai cái đao bạc này đã cùng cô chinh chiến lâu ngày, trên thân đao đã có mấy cái lỗ , lưỡi đao cũng bị mẻ nhiều, đã không thể sử dụng nữa.

Lão Quách cẩn thận đánh giá một phen, dùng ngón tay ở trên thân đao lướt qua, lắc lắc đầu, “Nó chỉ là Ma Khí cấp ba, cô mỗi ngày mang theo nó đi chém năm sáu con ma vật, nếu được chế luyện lại, sớm hay muộn cũng sẽ gãy”

Chế tạo sư trình độ phân chia cao thấp, những người chế tạo vũ khí có được nguyên liệu tốt nhưng chưa chắc chế tạo ra được, nếu có chế tạo ra cũng chưa chắc có thể chế tạo ra Thần Khí. Lão Quách nói một câu, làm Sở Thiên Tầm biết đây là một vị rèn vũ khí thành thạo.

Cô từ ba lô lấy ra một bó sợi tơ lớn màu bạc,

Mắt Lão Quách liền sáng lên, nhanh tay nhận lấy, yêu thích không buông tay mà vuốt ve qua lại những sợi tơi không quá thu hút. Người chế tạo vũ khí muốn nâng cao cấp độ của mình bắt buộc phải tiếp xúc với các vật phẩm cao cấp. Nhưng Bạch Mã trấn hiếm khi có thể xuất hiện đồ vật như vậy. Cho nên đối với một nam nhân đam mê chế tạo mà nói đây là một việc khiến lão rất buồn bực.

“Đây chính là Phệ hồn giả lúc sắp chết sẽ điên cuồng mà phun ra sợi bạc? Ha ha, tốt, thật quá tốt, tôi vẫn luôn muốn luyện loại sợi tơ cấp sáu này. Mau nói, muốn tôi chế tạo thành cái gì?”

“Tôi muốn làm một cái mặt nạ, cùng một cái áo giáp nhẹ.” Sở Thiên Tầm đem Diệp Bùi Thiên đẩy tiến lên, “Liền theo thân hình hắn mà làm”

“Cô gái nhỏ thật có kiến thức. Chỉ bạc do Phệ hồn giả phun ra, rất thích hợp để làm mặt nạ. Làm áo giáp thì có chút lãng phí” Lão Quách rất được quý trọng ở chỗ này, cũng rất dễ nói chuyện

“Chỉ ma vật cấp sáu chế tạo đồ vật không dễ, cần thời gian mấy ngày, nếu các người không yên tâm chỗ tơ bạc này, có thể ở tạm chỗ tôi mấy ngày.”

Cái gọi là mặt nạ, là một loại được chế tạo đặc thù trong Ma Khu, lúc đeo lên mặt, người khác sẽ không không nhìn thấy gương mặt người đeo nó, nhưng nếu người đeo mặt nạ này có thể xuyên qua nó mà nhìn rõ cảnh vật bên ngoài. Nó trừ bỏ có thể bảo hộ toàn bộ khuôn mặt cùng đôi mắt lúc chiến đấu, tác dụng lớn nhất là có thể phòng ngự hoặc là làm yếu đi công kích của thánh đồ hệ tinh thần.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu của Sở Thiên Tầm là vì giúp Diệp Bùi Thiên chế tạo một cái có thể che đậy khuôn mặt, trong chiến đấu cũng không lo bị hỏng.

Lão Quách ở trong một tứ hợp viện. Lão đem phòng cách vách chứa đồ linh tinh mình sửa sang một chút, trong phòng để hai cái ghế dựa sát tường, giường được mấy ván gỗ đơn giản dựng thành được một tấm vải trải lên, lại ném thêm một bộ chăn gối, tự mình cảm giác đã chuẩn bị rất ân cần chu đáo.

“Phòng bếp ở trong sân, là chỗ dùng chung. Đi về bên phải 500m có một cái giếng nước, có thể xếp hàng múc nước ở đó. Đồ đạc trong phòng có thể tùy tiện mà dùng.”

Lão khó khi có thể tiếp xúc đến nguyên liệu cấp 6, phí chế tạo cũng chỉ đủ dùng, bởi vậy tính tình không tốt lắm, cũng coi như miễn cưỡng sửa lại thái độ.

“Anh ngồi đây đi, tôi đi múc nước mang về.” Sở Thiên Tầm suy xét đến thương thế Diệp Bùi Thiên chưa lành,ấn hắn ngồi bên mép giường, chính mình cầm hai cái thùng liền đi ra ngoài.

“Người anh em, anh lấy được người vợ thật tốt. Tay chân thật lanh lẹ.” Lão Quách vươn cái quạt bồ hương bồ to bằng bàn tay, vỗ vỗ vai Diệp Bùi Thiên “Để ta nói cho nghe, vợ là phải có bộ dáng giống Tiểu Sở, mặc kệ như thế nào, trước sau đều chăm sóc tốt cho chồng của mình. Không như mấy cô gái bây giờ, tự cho là có dị năng, không đem nam nhân đặt vào trong mắt, cơm cũng sẽ không nấu”

Lão cứ luyên thuyên mà nói, tuy hắn vẫn luôn lạnh như băng, từ ba lô tùy thân lấy ra một cái túi nhỏ, đeo lên eo, lại từ ba lô lấy ra một cái túi màu trắng,đặt vào trong cái chậu, bưng ra ngoài, lúc sắp ra tới cửa lão bỗng nhớ tới cái gì đó, xoay người lại nói:

“Có gia vị không?”

Thời điểm làm cơm chiều, toàn bộ trong sân tỏa mùi hương thơm ngát, mọi người đều nhịn không được hướng về phía cửa phòng lão Quách mà nhìn, tò mò cái lão kia từ trước đến nay sinh hoạt cực kì lôi thôi, thế mà cũng có ngày truyền ra mùi thức ăn thơm như vậy.

Lão Quách bê một bát mì trộn, ngồi xổm trên bậc cửa, ăn mà nước mắt lưng tròng,

“Ai dà, lão đệ à, cậu thật là tốt, mấy ngày nay, cậu tiêu phí một viên ma chủng cấp năm mà cho tôi ăn, phí rèncđồ tôi không thu của hai người.”

“Chú Quách à, chú đừng cùng bọn cháu khách khí, ngày mai cháu đi mua đồ ăn ngon, để Lâm Phi trổ tài nấu ăn cho chú thưởng thức.” Sở Thiên Tầm cười cười nói tiếp.

Diệp Bùi Thiên không có nói gì, lúc Sở Thiên Tầm đề cập tới hắn nhưng lài dùng cái tên Lâm Phi, cô lấy nửa chữ Sở cùng nửa chữ Bùi ghép lại thành cái tên Lâm Phi. May mắn Sở Thiên Tầm không có nghĩ nhiều, hắn âm thầm mang theo điểm vui sướиɠ dùng cái tên này.

Tới buổi tối, Sở Thiên Tầm như thế nào cũng không cho Diệp Bùi Thiên lộn xộn, nấu nước nóng giúp hắn rửa mặt, còn đổi thuốc cho hắn.

Sau trận hỗn chiến trên sa mạc, hai người một đường đi liên tục mấy ngày, đây là lần đầu tiên dừng chân. Tuy rằng hoàn cảnh đơn sơ, nhưng bên trong đã rất an toàn rồi, có một cái che mưa chắn gió, không cần ăn ngủ ngoài trời hoang, tối đến lại thức trắng đêm đề phòng ma vật lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Sở Thiên Tầm trong tay cầm cái đèn pin nhỏ, xem xét vết thương trên người Diệp Bùi Thiên

“Thật là quá kinh người, vết thương nghiêm trọng như vậy, mấy ngày đã lành lại khá tốt. Chỉ là cái vòng trên cổ này phải làm sao bây giờ?”

Diệp Bùi Thiên nằm nghiêng trên giường, nhìn ánh nến lay động, có một cái bóng do cong lưng mà bao phủ lấy người hắn.

Một hơi thở ấm áp, thổi tới da thịt trên cổ, ngón tay vuốt ve cái kia xiềng xích, thậm chí còn luồn tay vào trong cái vòng chạm mặt trong của cái vòng. Cái loại cảm xúc tê tê ngứa ngứa, thỉnh thoảng ở cái cổ mẫn cảm lơ đãng mà chạm vào.

Ngón tay Diệp Bùi Thiên, lặng lẽ nắm chặt tấm vải trải giường.

Sở Thiên Tầm nghiên cứu cái vòng trên cổ Diệp Bùi Thiên. Này một cái vòng tinh tế, thoạt nhìn cũng không thu hút, nhưng lại là có lực sát thương trí mạng, hơn nữa rất khó cởi bỏ.

Cô chăm chú mà nhìn cái vòng có chút suy tư,

Cái vòng màu đen khóa trên cổ trắng nỏn, đường cong thật xinh đẹp, cái hầu kết theo tầm mắt của cô lăn lộn một chút, phía dưới là xương quai xanh gợi cảm.

Sở Thiên Tầm khụ một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Kéo hai cái để dựa để sát vào nhau, leo lên nằm.

Diệp Bùi Thiên từ trên giường ngồi dậy.

“Anh ngủ, ngủ đi.” Sở Thiên Tầm nhanh nhẹn mà đánh gãy lời hắn chuẩn bị nói, “Tôi ở chỗ nào đều có thể ngủ được.”

……

Diệp Bùi Thiên biết mình lại chìm vào cảnh trong mơ, lại bị giam cầm trên cái giường giải phẫu. Bốn phía là vô tận, không biết ánh đèn từ từ đâu ra chiếu lên trên người hắn.

Một người mặc áo blouse trắng từ trong bóng đêm đi ra, trong tay con dao phẫu thuật, bóng tối che đi toàn bộ khuôn mặt.

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại, chờ mình từ trong ác mộng thống khổ tránh thoát.

Một bàn tay ấm áp mà quen thuộc, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.

Diệp Bùi Thiên chợt mở mắt ra, thấy người đứng ở mép giường, trong tay vẫn cầm con dao, biểu tình lạnh nhạt mà vô tình nhìn hắn, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da thịt hắn.

“Thiên Tầm?” Hắn đột nhiên sợ hãi, “Không, Thiên Tầm, cô đừng như vậy. Cô muốn cái gì, tôi đều nguyện ý cho cô.”

Đôi tay kia vuốt ve gương mặt hắn, lướt xuống cổ,cô bỗng cúi người xuống, gần sát mặt hắn, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói,

“Đem anh cho tôi được không, tất cả đều cho tôi.”