Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 165

Tại nhà riêng của Bạch Doanh Trần.

Thời điểm trước khi cuộc điện thoại của Hạ Thiên Vũ gọi đến một giờ.

Lý Vân Ca cả người toàn mùi rượu, cô nghiêng ngả đi về phía cửa phòng ở tầng trung cư, nơi mà Bạch Doanh Trần đang sống. Không biết là do tình cảm đã kiềm chế lâu ngày hay như thế nào, mà khi cửa căn hộ của Bạch Doanh Trần vừa mở ra, nhìn thấy thân hình cao lớn và khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong, Lý Vân Ca không thể khống chế được lý trí của mình, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, vùi mặt vào l*иg ngực anh, nước mắt lẳng lặng chảy xuống hai gò má ửng hồng.

Bạch Doanh Trần bất ngờ, anh theo phản xạ ôm lấy vai cô, sau đó, ý thức chợt thúc giục anh, hãy để Lý Vân Ca vào nhà. Chính vì thế, anh ôm cô bước vào trong, đón cửa lại, thuận tay… khóa luôn.

Chất cồn trong người dần thấm sâu vào đầu óc của Lý Vân Ca. Ban tối, cô đi uống rượu cùng Lục Tuyết Nhi, đúng vậy là cô ấy. Lục Tuyết Nhi dường như có chuyện buồn, mà Hàn Tiểu Tịch lúc này không rảnh đến đó, mà đúng hơn, có Hạ Thiên Vũ ở cùng, ngay cả Lý Vân Ca cô cũng không dám cướp người.

Bạch Doanh Trần lo lắng hỏi cô:

“Vân Ca, em không sao chứ? Soa lại uống rượu say đến nông nỗi như này? Ba mẹ em mà biết thfi thế nào? Không nói đên sba mẹ, mà hai tên anh tải của em cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu. Mà muộn như này rồi, em không về nhà, đến nhà anh làm gì? Muốn cầu xin anh nói đỡ, cũng không có cửa đâu.”

Lý Vân Ca buông lòng cánh tay, từu trong ngực anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Doanh Trần. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hai hàng lệ chảy dài, lăn trên gò má, vừa đáng thương lại dịu dàng đến lạ. Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Bạch Doanh Trần thoáng ngơ ngác, sau đó, một cỗ chua sót dâng trào trong l*иg ngực anh.

Cô mỉm cười, vừa khóc vừa cười, giọng nói mang theo chút nức nở, có chút bình thản, nhưng lại giống như đang kìm nén thứ gì đó:

“Hôm nay, em đi uống cùng Tuyết Nhi. Tiểu Tuyết nói, cô ấy bị phản bội, có phải hay không rằng tình đầu mãi mãi không đến được với nhau? Có phải hay không rằng bản chất của con người sẽ dần biến đổi theo năm tháng vô tình? Mấy câu hỏi dạng như này, em trả lời rất trôi chảy. Giống như là em đã hiểu rõ hồng trần sự đời rồi. Em nói, Tình đầu có thể đến được với nhau, minh chứng cho chuyện này chẳng phải là Hạ Thiên Vũ với Tiểu Tịch sao. Bản chất của con người có thể thay đổi theo thời gian không à, như này hơi khó nói. Đúng hơn là do ẩn sâu trong tâm hồn của người đó là thiên thần hay ác quỷ. Là du͙© vọиɠ hay là tâm tịnh như nước. Có người vẫn sẽ giữ mãi được sự thiện lương của mình, có người dù phạm phải hết tội lỗi này đến tội lỗi khác vẫn không thể sửa được, lại có người quay đầu là bờ, dừng lại trước những cám dỗ của cuộc sống. Tiểu Tuyết Nhi à, người đó bỏ rơi cậu vì vật chất đúng không? Cô ấy trả lời em, đúng vậy, vì vật chất.”

Lúc đó, Lục Tuyết Nhi vừa nắm chặt tà váy, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra ngoài, vừa nói:

“Ban đầu, anh ấy cho mình thấy được một người gia cảnh nghèo khó nhưng lại có ý chí vươn lên trong hoàn cảnh khó khăn. Mình bị cuốn hút bởi tisnhc ách đó của anh ấy, thật thà, chất phác, nỗ lực, kiên trì, lạc quan,… Người động tâm trước, đã định sẵn là người thua cuộc trong canh bạc tình cảm này rồi. Mình là người theo đuổi anh ấy, bám lấy anh ấy. Khi anh ấy đồng ý làm bạn trai mình, mình đã nghĩ, cuối cùng mình cũng khiến anh ấy động lòng với mình rồi. Nhưng suy cho cùng, mình vẫn là đứa ngu ngốc, bị lợi dụng mà không hề hay biết. Anh ấy bỏ qua cho mình nhưu vậy, mình nên cảm thấy biết ơn đúng không? Mối tình đầu của cậu như nào? Mối tình đầu của mình khiến mình thấy kinh tởm.”

Lý Vân Ca nắm chặt tay thành quyền, móng tay như muốn khảm sâu vào da thịt, cô cất giọng khàn khàn:

“Tiểu Tuyết hỏi em, mối tình đầu của em như nào? Anh có biết không, câu hỏi này, em không trả lời được. Nhưng bây giờ em biết rồi, anh có muốn nghe em nói không?”

Bạch Doanh Trần trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu.

“Mối tình đầu của em, là năm em 16 tuổi. Khi ấy em đã là một thiếu nữ, tình cảm nảy nở vào lúc này là thuần túy nhất, ngây thơ nhất và trong sáng nhất. Em với anh ấy quen nhau từ nhỏ, anh ấy luôn ôn hòa nhã nhặn, luôn che chở, bao che cho nhưng hành động ấu trĩ, buống bỉnh của em. Nụ cười của anh ấy như ánh nắng dịu nhẹ. Em còn nhớ, anh ấy thích mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ, gọn gàng, thanh nhã như chính con người anh ấy. Chỉ là…”

Nói đến đây, sự chua sót trong lòng dâng lên như dung nahm trong núi lửa sắp phun trào. Lý Vân Ca tự giễu mình bằng một nụ cười mỉa mai:

“Chỉ là anh ấy mãi mãi không thuộc về em, trong thâm tâm của anh ấy mãi mãi chỉ coi em là em gái, một đứa trẻ không hiểu chuyện, không bao giờ lớn.”