Hai mắt Hàn Tiểu Tịch mơ hồ, nhiệt độ trong phòng nháy mắt đã trở nên nóng bỏng. Bàn tay thòn dài trắng treo luồn xuống phía dưới, nhanh chóng thoát đi dây lưng và quần âu của anh.
Tiểu Thiên Vũ căng trướng khó chịu, nhưng lo nghĩ tới đây là lần đầu của cô, anh nhịn xuống, chuyên tâm dụ dỗ cô, thỏa mãn cô. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh lần theo bắp đùi trắng nõn, mềm mại của cô khẽ vuốt ve, dần tiến lên trên.
Cả cơ thể cô dưới sự tiếp xúc của anh mà khẽ run run, cảm giác tê dại truyền khắp thân thể. Ngón tay anh cách lớp vải mỏng chạm vào nơi bí mật của cô. Lập tức, một cỗ cảm giác xa lạ lại có phần vui sướиɠ ập tới, bụng dưới của cô bỗng co rút, một dòng nước ấm áp từ trong cơ thể cô tràn ra, thấm ướt một mảng qυầи ɭóŧ. Biết đó là thứ gì, cô không khỏi xấu hổ, đỏ mặt, sắc đỏ lan ra tới tận mang tai.
Hạ Thiên Vũ nhanh chóng cởi bỏ mảnh vải nhỏ bé duy nhất trên người cô ra. Bây giờ, toàn thân cô không một mảnh vải che đậy. Trong phòng rất thông thoáng, vậy mà hai cơ thể trên giường lại như đang nằm trên một đống lửa nóng nực.
Anh khép ngón trỏ và ngón giữa lại, tách mở cánh hoa phấn nộn, tiến vào phía trong. Nhờ được dâʍ ɖị©ɧ của cô bôi trơn, ngón tay anh thuận lợi tiến vào. Sự thoải mái bất ngờ xuất hiện, cô không kiềm chế được, vô thức cong người, bất giác bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
“Ân... ưʍ...”
Anh băt sđầu hoạt động nhanh hơn, ngón tay đẩy sâu vào, bên trong cô nóng ẩm co bóp lấy ngón tay của anh, chạm phải một lơp smanfg mỏng ngăn cách, anh liền không dám tiến sâu hơn nữa. Trong khi chăm sóc kĩ lưỡng cho hạ thể của cô, thì bên trên cũng không bị lãng quên.
Đôi môi cô bị anh chiếm cứ, cô có cảm giác như hai cánh môi của mình sắp sưng lên rồi. Hai bầu ngữ căng tròn cũng được bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng nhào nặn, xoa nắn, hiện lên trên vài dấu tay hồng hồng.
Cảm nhận cô săp sđjat tới cực hạn, Hạ thiên Vũ liền rút ngón tay ra. Trước ánh mắt bất mãn của cô, anh quỳ xuống, tách hai đùi cô ra, không suy nghĩ gì mà cúi xuống, nhẹ nhàng áp cánh môi nóng ấm của mình lên hoa huyện của cô. Lưỡi anh mở hai cánh hoa hồng nộn ra, đâm chọc sâu hơn, rất nhanh, đầu lưỡi liền có cảm giác bị siết chặt, một hồi sau, anh dùng răng khẽ ma sát lên hoa đế của cô.
Kɧoáı ©ảʍ đánh úp, cô không thể không rêи ɾỉ, cùng lúc liền đạt cao trào, dòng nước ấm áp trào ra, dính lên mặt anh. Thế nhưng, Hạ Thiên Vũ không chê, anh quét lưỡi, liếʍ hết dòng nước đó vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn như vừa thưởng thức một món sơn hào hải vị.
Cũng phải nói, đối với anh, dâʍ ɖị©ɧ của cô mang một hương vị rất thanh tao, ngọt ngào. Mùi vị khiến anh đặc biệt yêu thích. Cô đạt cao trào một lần, hẳn là đã chuẩn bị tốt đón nhận anh. Dù sao, thấy cô thoải mái rêи ɾỉ dưới sự chăm sóc của mình, thêm cả thân thể cực phẩm kia cũng khiến anh không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa.
“Tiểu Tịch, anh vào nhé? Sẽ đau, em cố chịu một chút.”
Hàn Tiểu Tịch lúc này đã ý loạn tình mê, cơ thể trống rỗng khó chịu, cũng không còn kiêng dè gì nữa, cô hùa thua ý anh, dang rộng hai chân ra hơn, Được sự ngầm chấp thuận của cô, anh cũng để luôn sự lo lắng ra phía sau, ôm lấy eo cô, động thân để cho tiểu huynh đệ căng trướng đi vào, tìm lấy cái động chỉ thuộc về riêng nó, mong muốn được an ủi.
Lường trước được việc phá thân hết sức đau đơn, khuôn mặt cô thoáng đổi sắc, cô cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng trước đó, anh lại cúi xuống, an ủi cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ, ngón tay khẽ niết lên hoa đế, muốn cô thả lỏng cơ thể, cô... kẹp anh chặt quá.
Để cho tiểu đệ đệ bên trong cô, anh không động ngay, muốn để cô thích nghi với nó, cũng là để dịu đi cảm giác đau đớn kia xuống đã. Ôn nhu hôn lên môi, cổ, một tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà tấn công đôi mật đào căng tròn. Cô cảm động trước sự dịu dàng của anh, cơn đau ở hạ thể đã hết, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cô cong người lên, bầu ngực dán sát vào l*иg ngực anh, đôi môi bên tai anh, khẽ rêи ɾỉ kiều mị:
“Ân... động... ưʍ... em hết đau rồi... tiếp... a... tiếp tục...”
Tiếng nói cô vào lúc này như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh, ôm lấy mông và eo cô, anh dần đẩy nhanh tốc độ. Tiếng thở dốc của cô ở bên tai ngày càng nặng nề hơn, tiếng rên rit da^ʍ mĩ cũng ngày càng lớn hơn. Anh đổi tư thế, để cô chống hai tay hai chân xuống giường, còn chính mình ở phía sau ôm lấy cặp mông trắng mịn mà điên cuồng luật động.
Dường như anh muốn thông qua cách bày tỏ trần trụi nhất, nguyên thủy nhất để cho cô thấy được tình cảm của anh đối với cô sâu nặng như thế nào. Mặc dù là lần đầu, nhưng trong chuyện ‘tính’ này, phàm là đàn ông đều có thiên phú, không thầy tự hiểu.
Cả một đêm, hai người, hai thân thể quấn chặt lấy nhau không buông. Chiếc giường liên tục rung động, tiếng thân thể va chạm phát ra tiếng ‘lạch bạch, lạch bạch’ khiến nguời ta không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dường như cũng cảm thấy ngượng ngùng, liền lẩn sau những đám mây mà che đi khuôn mặt. Diệp Linh Hồng đứng trước cửa sau khi hai người lên phòng không lâu, nghe thẩy tiếng động mờ ám, cũng hiểu ý, không khỏi cường ngượng, lắc lắc đầu rồi đi xuống bếp, nói với dì Lâm nấu canh bổ cho cô, còn mờ ám mà nói rằng muốn để cho cô bồi bổ. Nhưng bà nào biết, cô con dâu nhỏ của bà còn đang mải vắt cạn con trai của bà cơ chứ.
Khoảng đến gần sáng, nơi chân trời thấp thoáng tia nắng đầu tiên, khi đó, Hạ Thiên Vũ – người vừa được nếm trải cảm giác thiên đường sau hơn hai mươi năm giữ thân trong sạch mới miễn cường dừng lại. Thảo mãn ôm cô vợ đã mệt không còn sức vào nhà vệ sinh, tắm rửa qua cho cả hai, tự mình thay luôn cả khăn trải giường, sau đó mới ôm cô trở lại giường. Hàn Tiểu Tịch mệt mỏi chui vào l*иg ngực anh, hai mắt díp lại, nhưng trước khi chìm vào mộng đẹp, vẫn cố nhoài người lên, cắn vào cổ anh một cái, nhìn dấu vết của riêng mình mới thỏa mãn mà nghỉ ngơi.
“Vợ yêu, ngủ ngon!”
Hôn lên cái trán xinh đẹp của cô, anh càng siết chặt vòng tay ôm cô hơn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ rồi nhưng khóe môi vẫn không hạ xuống, sự thỏa mãn ngọt ngào không thể che dấu được.
Cô gái thời thanh xuân của anh nay đã trở thành người phụ nữ của anh rồi!