Cửa phòng cô không khóa, nhưng gõ cửa lại chẳng có tiếng trả lời. Anh liền đẩy cửa ra, bước vào.
Hình ảnh trước mắt khiến anh cảm thấy thật kinh diễm. Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, mặt đặt lên thành cửa, mắt nhắm nghiền, ánh nắng chiếu vào, nổi bật làn da trắng, tuy vết thương chưa lành hẳn nhưng cũng đã đỡ sưng hơn.
Dường như cô nghe thấy tiếng động, đôi lông mi khẽ rung rung, rồi mắt ngọc từ từ mở ra. Dưới nắng vàng, gương mặt cô như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, còn mơ mơ màng màng, cô đưa tay lên dụi dụi mắt, lúc này trông cô siêu cấp đáng yêu.
Anh suýt không kiềm chế được mà đuổi hai người kia ra ngoài, hành động này, vẻ mặt này của cô, chỉ một mình anh mới được thấy thôi. Ôi thật ấu trĩ quá mà.
Nhưng, cô lơ mơ ôm lấy cánh tay anh, đưa lên mặt mình dụi dụi, miệng lầm bầm:
“Đừng mà, ở đây với mình đi, mình thích cậu…”
Anh biết cô chưa tỉnh ngủ nên mới nói những lời này. Nhưng anh vẫn không ngăn được trái tim đang đập nhanh trong l*иg ngực kia, anh cố giữ cho giọng mình bình thường, hỏi cô:
“Cậu thích tôi? Hửm?”
Giọng anh nghe khá lạnh, nó khiến cô tỉnh ngủ luôn. Cô vẫn giữ cái tư thế ôm lấy cánh tay anh, mặt vẫn đang dính vào tay anh. Ôi mặt cô đỏ quá, cô lại vừa làm điều ngu ngốc gì rồi?
Hoàng Bạch Phong và Lục Tuyết Nhi đứng nhìn như hai chiếc bóng đèn 200W, cậu ta liền kéo tay cô, đi nhanh ra ngoài phòng, nhưng cô liền quay sang nói:
“Này, cậu làm gì đây?”
“Ở đấy để ăn cẩu lương à?”
“Nhưng tôi muốn xem nam nữ thần diễn trò tình cảm. Tôi là fan couple của hai người ấy. A tại cậu hết, làm tôi không xem được nữa rồi.”
Hoàng Bạch Phong ngây ra, ôi lý do.
Trong phòng.
“Tỉnh ngủ chưa?”
Anh hỏi cô, giọng đã bớt lạnh.
Cô gật đầu liên tục:
“Tỉnh rồi, đương nhiên là tỉnh rồi. Xin lỗi, ban nãy làm phiền cậu.”
Anh cúi người xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ghé vào tai cô, nhả từng chữ:
“Thật sao? Hay tôi hiểu là cậu đang tỏ tình tôi nhé?”
Hơi thở của anh phả lên da thịt cô, khiến cô khẽ rùng mình, hai má cô đỏ ửng, nhưng vẫn quay mặt lại, định trừng mắt với anh. Thế nhưng, khi vừa quay mặt lại, do khoảng cách giữa hai người cực hẹp, môi anh khẽ lướt qua má cô.
Môi anh lành lạnh, sượt qua bên má vừa nóng vừa rát của cô khiến cô dịu đi phần nào. Nhưng ba giây sau, lại càng nóng thêm, chóp mũi cao của anh đã chạm vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô rồi. A khoảng cách gần, quá gần rồi.
Thân thể anh cũng cứng nhắc sau cái hôn lên má đó, rồi anh cũng nhận ra giữa hai người thực sự rất hẹp, anh nhìn cô, amjwt cô đã đỏ ửng hết lên, không biết vì ngại ngùng hay vì vết thương nữa.
Cô đặt tay lên vòm ngực của anh, khẽ đẩy anh ra, nhưng vô ích, cô đâu có sức bằng anh cơ chứ. Nhưng anh cũng nhận ra mình hơi thất thố, liền đứng thẳng dậy, khẽ ho mấy tiếng, rồi nói:
“Cậu thế nào rồi, vết thương đã đỡ hơn chưa?”
Cô lắp bắp trả lời:
“Ừm, rồi… đỡ nhiều rồi… cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Hai người rơi vào trầm lặng.
Cô thấy không khí này thực sự hơi ngượng ngùng, liền nhớ ra Hoàng Bạch Phong và Lục tuyết Nhi, hình như ban nãy, khi cô đang mơ màng cũng nhìn thấy hai người họ, cô liền hỏi:
“Tiểu Tuyết và Hoàng Bạch Phong cũng đến sao? Họ đâu rồi?”
Anh lúc này cũng như sực nhớ ra:
“Ừm, họ ngoài cửa.”
Đúng lúc đó, Hoàng Bạch Phong cùng Lục Tuyết Nhi đẩy cửa bước vào. Lục Tuyết Nhi đi nhanh đến chỗ cô, quan tâm hỏi han:
“Sao lại thế này? Tiểu Tịch, ai đánh cậu? Nói đi, mình đánh trả lại cho, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà cũng nỡ ra tay, đúng là vô nhân tính mà.”
Cô cười cười, haiz, có bạn thân là con gái cũng tốt đấy chứ. Cô xua xua tay:
“Không sao, cũng không cần đâu. Nếu đánh được mình đã đánh rồi.”
Lục Tuyết Nhi thở dài:
“Ôi khuôn mặt này, bao giờ mới lành đây. Mặc dù cậu vẫn rất xinh đẹp nhưng cư nhiên lại có hai dấu tay đỏ như vậy, mình đau lòng lắm.”
Hoàng Bạch Phong xen vào:
“Tiểu Tuyết Nhi, chưa đến lượt cậu đau lòng đâu.”
Cô quay sang hỏi cậu:
“Ý cậu là sao?”
“ý trên mặt chữ đó, có người lo lắng, đau lòng rồi, đâu cần chúng tôi đau lòng hộ nữa đâu. Đúng không Thiên Vũ.”
Anh không trả lời, vẫn đứng yên nhìn cô, trong mắt lóe lên ý cười và tia vui mừng. Bắt gặp ánh mắt này của anh, Hoàng bạch Phong như hiểu ra gì đó, vội nói:
“Này, chúng tôi đã bỏ lỡ gì rồi sao?”
Anh lạnh giọng:
“Chưa có.”
Ơ sao lại là chưa có, nên trả lời là không có chứ. Chưa có, nghĩ là bây giờ thì chưa, nhưng tương lai thì có sao?
Nghe anh trả lời, mặt cô lại nóng hơn. Cô nói:
“Thôi, ba người xuống nhà trước đi, mình rửa mặt rồi sẽ xuống ngay. Hôm nay cũng chỉ có mình với dì Lâm ăn cơm, các cậu ở lại ăn cùng mình cho vui nhé. Nói thật, mấy hôm nay có rác thải trong nhà, không khí khó chịu lắm. May hôm nay không có ở đây.”
Được mời cơm, nên cả ba người đều không từ chối, họ xuống giúp dì Lâm sắp bàn ăn. Sau đó cùng nhau ăn bữa cơm trưa cực kỳ vui vẻ, tràn đầy tiếng cười nói.