Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 40: Đảo nhỏ (4)

Thay áo xong, hai người đi xuống vườn ăn hải sản. Vốn định sẽ trả thêm tiền cơm, nhưng Neil đã giảo hoạt cười nói: “Bọn họ đã chuẩn bị tiền bạc đầy đủ cả, không thiếu phần hai người đâu.”

Tuy có lý do chính đáng ăn cơm, nhưng ai người vẫn tìm một góc trong vườn ngồi ăn. Mà thực tình cũng không thể nói là vườn hoa được: rất nhiều cây bụi thấp bao quanh những tảng đá kỳ dị khổng lồ, mặt sau dựa vào phòng khách sạn, vách núi thẳng ngay biển – không cần đến hàng rào để ngăn cách với bên ngoài làm gì.

Hai người ngồi trong góc, dựa lưng vào tảng đá. Tư Ngôn Tang chậm rãi bóc vỏ tôm hùm, thịt tôm béo ngậy toàn rơi vào đĩa đồ ăn của cô cả. Thỉnh thoảng lại có tiếng nữ cười duyên từ ban công mấy gian phòng liền kề nhau tựa vào triền núi ở phía sau truyền đến.

Trong đó có một cô gái người Mỹ. Có lẽ vì chất giọng thân thiết nên Sở Vọng nghe rất rõ.

Cô ấy nói: “Không biết vì sao lại cứ nhất thiết phải đến hòn đảo này làm gì. Ở Hương Cảng không có bãi biển khác à? Vô vị quá.”

Người còn lại nói: “Ở vịnh Nước Cạn đông lắm. Nghe nói cha của Tse có danh vọng ở đây nên mới đến? Á, Tse đi đâu rồi?”

“Nói là có dì Cát gì đó là bạn của cha, đã mấy năm không gặp nên giờ đang ngồi nói chuyện ngoài kia.”

“Tse đi gặp cha mà không dẫn cô đi cùng à? Con gái da trắng chúng ta đáng sợ vậy sao?”

Mấy người phụ nữ khác cười ha hả.

Có vẻ cô gái người Mỹ cảm thấy ấm ức, im lặng một khắc, rồi bất chợt gọi với xuống lầu: “Tse ——!”

Cách đó không xa là Tạ Trạch Ích và bà Cát đang nằm phơi nắng. Cả hai đều đeo kính râm, ngồi trên ghế đối diện nhau trò chuyện. Tiếng gọi của cô gái người Mỹ đã khiến tất cả mọi người trong vườn đồng loạt ngoái đầu nhìn sang chỗ của Tạ Trạch Ích, cũng hại hai người bọn cô đang ăn tôm hùm dọa giật mình.

Một vị đại tá không quân đi đến gần Tạ Trạch Ích, vỗ ai anh cười nói: “Zoe, còn không mau đi an ủi bạn gái cậu đi.”

Tạ Trạch Ích cười hỏi bà Cát, bà Cát chỉ nheo mắt, sờ soạng rút ra hai điếu thuốc. Còn chưa châm lửa đã gật đầu. Vị đại tá kia ngồi xuống chỗ của Tạ Trạch Ích, đến gần châm lửa cho bà Cát. Bà cũng không từ chối, chỉ cười nhạt với ông ta, bình tĩnh hút hai hơi rồi kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt lại nhìn sang phía Sở Vọng.

Người đại tá kia cũng nhìn sang đây, sau đó ngoái đầu hỏi bà Cát một câu, bà Cát chỉ lắc đầu chứ không trả lời.

Tôm hùm trong đĩa Sở Vọng ngày càng nhiều, xem ra không thể ăn hết ngay được. Cô cảm thấy thân làm vãn bối, nói gì cũng nên đi chào hỏi trước. Vậy là cô mỉm cười với bà, lau miệng rồi đứng lên định đi tới. Bàn tay cầm thuốc của bà Cát lại hạ xuống, ý bảo cô ngồi xuống.

“Dì ấy là…”

“Là cô út của em, ngày trước trong vườn nhà em ở Thiệu Hưng, anh cũng gặp rồi đấy.”

Tư Ngôn Tang nhớ lại, gật đầu, “Anh lúc đó thế nào?”

“Lanh lợi lắm.” Sở Vọng thấy anh mở to mắt, cười nói: “Bình thường trông anh cũng rất tốt.”

Bà Cát nói với người kia hai câu rồi đứng dậy rời đi. Bên cạnh Sở Vọng và Tư Ngôn Tang có hai binh sĩ đang ngồi, trước đó thấy bà Cát được cấp trên của mình quan tâm nên cũng không dám thất lễ, nịnh nọt gọi người hầu đến thu dọn chén bát ngổn ngang trên bàn rồi mới mời bà Cát ngồi xuống.

Sở Vọng ngoan ngoãn cất tiếng “chào cô út” một tiếng, Tư Ngôn Tang cũng chào y hệt vậy.

Bà Cát nhìn lướt qua anh, hỏi, “Họ Tư?’

Tư Ngôn Tang còn chưa kịp tự giới thiệu thì bà Cát đã cười hừ, “Mấy tuổi rồi?”

Rồi vẫn không cho anh cơ hội trả lời, bà Cát hỏi liền ba câu như bắn pháo, “Tôi nhớ vẫn chưa thành thân đúng không?”

Tư Ngôn Tang cười bất đắc dĩ trả lời, “Phải đợi hai năm nữa ạ.”

“Vậy giờ cậu tìm con bé làm gì? Tuy đã đính hôn nhưng vẫn chưa chắc chắn, nếu hôm nào đó có chuyện xấu, cậu lấy gì ăn nói rõ với con bé?” Bà cát phủi tàn thuốc, mỉm cười hỏi.

“Là cháu không cẩn thận…” Tư Ngôn Tang lễ phép giải thích.

Bà Cát cũng chẳng nhìn anh, quay sang hỏi Sở Vọng: “Có người Trung nào thấy hai đứa không?”

Sở Vọng nghĩ rồi đáp: “Ở trên thuyền có gặp Tạ Trạch Ích.”

Bà Cát à một tiếng, cười nói, “Tên nhóc kia à.”

Lúc này có người hầu đi đến, trang hoàng vườn hoa thành sân khiêu vũ. Đa số khách khứa cũng đã ăn xong, đặt dao nĩa xuống nâng ly uống rượu, số ít những người đang ăn thì đều lui vào trong góc khuất. Tạ Trạch Ích đang an ủi bạn gái ở góc nào đó, nhìn vào vườn hoa cầu khẩn. Bà Cát vẫy tay với anh, anh tức khắc đi đến – dẫn theo cả cô bạn gái với vẻ mặt không mấy tình nguyện.

Tạ Trạch Ích và cô bạn gái kia vừa ngồi xuống, Sở Vọng lập tức mỉm cười chào hai người. Vì cô chào là “anh Tạ”, lại thấy cô gái người Mỹ có vẻ không vui cho lắm, mà cũng không biết họ tên cô ấy là gì, nên cô lại dùng tiếng Anh chào cô ấy là “chị Tạ”.

Chữ “chị Tạ” vừa ra khỏi miệng, cả bà Cát và Tạ Trạch Ích đều im lặng. Cô gái người Mỹ trông tươi tắn hẳn, đâu còn nét u ám như ban nãy, mỉm cười quan sát cô một hồi rồi nhíu mày hỏi: “Em từng đi Mỹ à?”

“Chưa đi lần nào.” Sở Vọng trả lời.

“Chị Tạ” nói: “Phát âm tiếng Anh của em… khiến tôi cảm thấy em đã từng đến.”

Sở Vọng cười nói: “Do có gia sư dạy kèm.”

“Không phải biệt thự nhà họ Kiều mời người Scotland vô dụng kia ư, đổi sang người Mỹ rồi?” Bà Cát nhìn cô, cũng chẳng nghiên cứu sâu mà đi thẳng vào trọng tâm, hỏi Tạ Trạch Ích, “Một đứa du học về không muốn bị người quen thấy, đứa kia cũng không muốn bị người ta bắt gặp mình lén chuồn đi chơi với bạn trai nhỏ, nên mới đến đảo Bồ Đài này. Hai đứa này đúng là tức cười thật đấy.”

Nghe thấy xưng hô “bạn trai nhỏ”, Tư Ngôn Tang vừa mỉm cười thì lại bị bà Cát lườm.

Tạ Trạch Ích nghe vậy, cũng cười bảo, “Vâng, đúng là rất buồn cười.”

Bà Cát liếc xéo Sở Vọng đang uống cocktail, “Cháu tự thương lượng với cậu ta đi.”

Sở Vọng gật đầu, cười nói với Tạ Trạch Ích, “Vậy chúng ta giả vờ như chưa từng gặp nhau nhé?” Cuối cùng cô còn bổ xung thêm, “Nể tình thỏa thuận Coca Cola và xá xị.”

Tạ Trạch Ích mỉm cười, “Dù không nể tình thỏa thuận Coca Cola và xá xị, tôi cũng có thể giả vờ như không biết gì.”

Bà Cát hỏi: “Cậu mời nó uống Coca?”

Tạ Trạch Ích gật đầu, “Có mời một lần, lâu lắm rồi.”

Bà Cát cười cười, “Nếu sau này con bé không cao lên được thì là lỗi của cậu cả đấy.”*

(*Trẻ

em uống nhiều nước ngọt có nhiều nguy cơ bị lùn.)

Tư Ngôn Tang nói: “Thế cũng tốt mà, đáng yêu lắm.”

Bà Cát liếc anh, rồi lại nhìn sang Sở Vọng. Sở Vọng cười hề hề, trong lòng thấy ấm ức: mình cũng có lùn lắm đâu!

Tạ Trạch Ích cười bảo: “Dì Cát đã lên tiếng, thế thì sau này tôi cũng không dám nữa.”

“Còn cả cậu nữa.” Lúc này bà Cát mới chịu nhìn Tư Ngôn Tang, “Không được có lần sau, nếu còn có thì cũng phải suy nghĩ cho con bé. Có hai năm mà không đợi được hả? Không biết cha cậu dạy cậu thế nào nữa, chuyện như thế này, tốt nhất đừng để tôi bắt gặp lần nữa.”

Tư Ngôn Tang ăn năn cười đáp, “Sẽ không có lần sau đâu ạ.”

Bà Cát nhìn anh cười, “Lần sau về là thành thân rồi hả? Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì.”

Tư Ngôn Tang mím môi, gật đầu vâng dạ.

Bà Cát hỏi ngược lại: “Lần này cậu về, là vì cha cậu muốn cùng với lão già Lâm Du đến châu Âu dạy học, cho nên về một thời gian rồi sẽ đi cùng bọn họ đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Vậy tôi hỏi cậu, nếu Lâm Du nói với cậu là ông ta quyết định dẫn Sở Vọng đi cùng. Thì cậu định trả lời ông ta thế nào?”

Tư Ngôn Tang sửng sốt, sau đó cười nói: “Dĩ nhiên là cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Bà Cát bĩu môi không nói gì. Cuối cùng chỉ khoát tay, quay sang hỏi Tạ Trạch Ích: “Chơi mạt chược không?”

Tạ Trạch Ích ôm “chị Tạ” cười nói, “Đi.”

Nhìn theo ba người đi xa, Tư Ngôn Tang thở dài một hơi, hỏi: “Đúng là kỳ lạ, vì sao nói chuyện với cô út của em mà anh còn thấy căng thẳng hơn cả bác trai thế này.”