Edit: Gypsy.
Sau khi về đến nhà, cô cũng đến giúp sắp xếp đồ mua sắm.
Thật vất vả mới thu dọn xong, cô chỉ muốn dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại một lúc.
Ra ngoài cả tiếng đồng hồ, tất cả năng lượng đều đã cạn sạch.
“Túc Hà, thể lực của cô kém quá, ngày mai bắt đầu đến phòng gym chạy bộ với bọn tôi đi.” Mạnh Vũ Trạch nhìn cô dựa vào sofa, chóp mũi hơi rỉ mồ hôi, cả người vẫn đang bình phục hô hấp.
Cô lắc đầu, tuy rằng không có ý kiến gì, nhưng cô biết mình cần từ chối khi nào nên từ chối.
Có quỷ biết được cô đã vất vả thế nào mới sống sót vượt qua kỳ kiểm tra thể chất trong bốn năm đại học, không muốn chạy bộ thêm lần nữa.
“Rồi rồi, không đi thì không đi. Uống một ít sữa chua và ăn một lát bánh mì đi, chút nữa dùng bữa là vừa.”
Bữa trưa do hai người Mạnh Vũ Trạch và Biên Húc cùng nhau chuẩn bị, Túc Hà loanh quanh trong phòng bếp mấy vòng, muốn xuống tay hỗ trợ, còn chưa mở miệng đã bị Mạnh Vũ Trạch chỉ huy tìm cây lau nhà giúp quét dọn phòng khách.
“Không cần cô hỗ trợ đâu, nếu không muốn nghỉ ngơi, cô hãy giúp lau nhà đi.”
“Được.”
Cô dường như vừa mới nhận nhiệm vụ, còn có chút vui vẻ.
Mục đích xử sự trước mắt của cô trong nhà này, chính là lúc nên làm việc tuyệt đối không được lười biếng, chỉ có làm việc mới có thể khiến cô thoát khỏi sự lúng túng, hiện giờ cô vô cùng nhiệt tình thích làm việc.
Mạnh Vũ Trạch nhìn cô có chút ngốc nghếch, cười cười lắc đầu.
Bữa trưa hôm nay phải làm là món thịt cừu hầm rượu vang, thịt bò xào nấm Khẩu Bắc và khoai tây chiên cay, không có sự hỗ trợ của Biên Húc, ba người phỏng chừng phải đợi đến chiều mới có thể ăn cơm.
Túc Hà nhìn hai người trong phòng bếp nấu cơm, cũng có chút không chân thật.
Chiều cao của hai người có vẻ đều trên 185m, Biên Húc còn cao hơn một chút, buổi sáng khi cô đi bên cạnh hai người như vách đá, độ cao giảm mạnh.
Cô còn phải cảm tạ hai người không để cho cô đi ở giữa, bằng không một mét sáu vừa mới xuất đầu như cô sẽ biến thành lòng chảo di động.
Từng món ăn được bưng lên bàn, bát đũa đều được bày biện một cách chu đáo.
Thịt cừu hầm vừa phải, vào miệng liền tan, mấy món ăn khác cũng rất tốn cơm.
Cô bắt đầu lo lắng tuần tới có thể đến lượt cô nấu ăn, nhưng cô chưa từng nấu ăn, thứ giỏi nhất là nấu cơm, bởi vì chỉ cần đong nước đến một đốt ngón tay là đủ.
Nấu ăn cô ù ù cạc cạc, cũng không thể mỗi ngày nấu thức ăn nhanh lừa gạt hai người họ.
Sống chung thật khó, nhưng cô không thể đóng cửa chỉ sống cuộc sống của riêng mình, nếu không phải xuất gia, vẫn phải hoà thuận với bạn cùng phòng.
Trong lòng Túc Hà vừa trộm thở dài vài hơi, vừa cảm thán đồ ăn thật ngon.
Phòng bếp hôm nay do Mạnh Vũ Trạch dọn dẹp, ngược lại cô và Biên Húc có thể trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng, cô nằm sấp trên giường, gọi điện thoại cho mẹ, báo cáo tình hình xong, cơn buồn ngủ ập đến, lại trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Thức dậy lần nữa thì trời đã gần tối, cô ra khỏi phòng, vừa kịp lúc mặt trời lặn.
Trực tiếp mở cửa ban công, ngồi trên ghế, từ từ ngắm nhìn vào bầu trời màu hồng tím.
Từ hồng sang cam, thời gian mặt trời lặn, con người luôn có thể tĩnh tâm lại, nhìn mặt trời từng chút một khuất dần về phía chân trời, toàn bộ thành phố lên đèn rực rõ, màn đêm mới bắt đầu.
Tại thời điểm này, lợi thế của ngôi nhà mới được tiết lộ.
Phía trước rộng mở, không bị che chắn bởi bất kỳ tòa nhà nào.
Ngoài cửa sổ kính là ban công ngoài trời, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, bầu trời cũng chuyển sắc.
“Đẹp không?”
Giọng nói bất thình lình khiến Túc Hà đang ngẩn người hoảng sợ, trái tim cũng run rẩy theo.
Biên Húc thấy cửa ban công không đóng, thì ra là cô đang ngắm cảnh.
“Ừm… đẹp.”
Cánh tay Biên Húc chống lên lan can, cũng ngắm nhìn hoàng hôn.
“Tuần sau đến phiên tôi nấu cơm đúng không?” Túc Hà hỏi ra vấn đề cô suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng cô mới ngủ được một giấc ngủ trưa, cô còn gặp ác mộng, trong mơ bởi vì nấu cơm quá khó ăn nên cô đã bị hai người đuổi ra khỏi nhà.
Thật sự là nhà dột còn gặp mưa đêm, sợ cái gì là đến cái đó.
“Tối nay thương lượng lại.”
Ăn cơm tối xong, cô và Biên Húc ngồi trên sô pha, Mạnh Vũ Trạch trực tiếp ngồi xuống đất.
“Nào nào nào, cuộc họp gia đình đầu tiên chính thức bắt đầu!”
Mạnh Vũ Trạch lại bắt đầu dựa vào khả năng quản gia của mình khuấy động bầu không khí dần trở nên dí dỏm, “Chúng ta mở WeChat ra, thêm cô ấy vào.”
Nếu anh không chủ động đề cập đến chuyện thêm cô, phỏng chừng hai người còn lại sẽ không chủ động mở miệng.
Nhà này vẫn phải có người đáng tin cậy như anh mới được, anh hài lòng gật gật đầu, thuận tay tạo một nhóm.
“Tiếp theo là việc nấu cơm, tuần đầu là Biên Húc, tuần hai là tôi, tuần ba là cô Túc Hà, được chứ? Cũng không phải để một mình cô làm mọi việc, chúng tôi sẽ ở bên cạnh hỗ trợ cô.”
“Được…”
‘Được hết được hết, chỉ cần hai người không ngại khó ăn là được, ngại khó ăn cũng đừng đuổi tôi đi nha.’ Những lời này cô thầm lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra.
“Phần tiếp theo của buổi họp, thảo luận về vấn đề làm việc nhà. Chúng ta tạm thời dọn dẹp cách ngày, rác trong bếp và rác cá nhân ném thẳng vào phòng chứa rác cạnh thang máy là được, vậy chúng ta vẫn nấu ăn theo thứ tự này chứ?”
“Được.”
“Ừ.”
“Phần cuối cùng của buổi họp, để thúc đẩy sự hòa hợp và sự thấu hiểu giữa các thành viên trong gia đình, tôi hy vọng chúng ta có thể có ít nhất một cơ hội đi ra ngoài ăn tối mỗi tuần, nếu chúng ta có thể xem phim cùng nhau thì càng tốt.”
“...”
“Hai người không nói chuyện là có ý gì? Bây giờ giơ tay lên biểu quyết, không đồng ý xin hãy giơ tay lên.”
Túc Hà nhận được ánh mắt có chút uy hϊếp của anh, vẫn quyết định không giơ tay lên.
Nhưng tại sao lại có hoạt động gia đình chứ, không thể để cô yên lặng một mình được hay sao?
Trong lòng cũng có chút chua xót, biểu tình cũng không khống chế tốt, lập tức bị Mạnh Vũ Trạch nắm được nhược điểm, bắt đầu từng bước dụ dỗ nói: “Túc Hà à, bây giờ cô cũng là người nhà của chúng tôi rồi, không thể đứng ngoài mà suy xét, biết không? Trong nhà có một người bất thường là được rồi, hai chúng ta nhất định phải bình thường đến cuối cùng.”
Có một người bất thường?
Cô khó hiểu nhìn Mạnh Vũ Trạch, phát hiện anh đang nháy mắt ám chỉ cô nhìn Biên Húc.
Được rồi, hành động quá mức rõ ràng, Biên Húc trực tiếp đạp anh một cước.
Túc Hà cũng không khống chế được, trực tiếp bật cười.
Mạnh Vũ Trạch che cánh tay lại, “Cái này đúng rồi mà, hai người cười nhiều lên tốt biết bao, bằng không tôi còn tưởng rằng trong nhà có ba cái tủ lạnh đó.”
Anh như có ma lực, có thể làm người ta nhanh chóng hòa nhập vào một tập thể xa lạ, tuy rằng thích nói đùa, nhưng con người lại rất đáng tin cậy, Túc Hà đột nhiên có chút muốn biết ơn anh, cuốn đi khói mù và sự lúng túng của cô.
“Buổi họp gia đình đầu tiên kết thúc tại đây, cảm ơn tất cả các vị đã tham gia.”
Anh đi đầu vỗ tay.
“À… tôi còn có điều muốn hỏi, tiền mua sắm đồ đạc hai người mua hôm nay, tôi muốn chuyển cho hai người.”
Nếu nói không cần, có thể cô sẽ suy nghĩ nhiều hơn, Mạnh Vũ Trạch nghĩ lại, “Như vậy đi, bữa khác chúng ta ra ngoài làm thêm một thẻ ngân hàng, vừa lúc cô còn chưa có thẻ bản địa. Cũng đừng đưa tới đưa lui, sau này tiền mua đồ chuyển thẳng vào thẻ đó làm chi tiêu chung sau này.”
Nói xong, anh lại thêm một câu: “Túc Hà, cô có thể giúp chúng tôi quản lý tài khoản được không?”
“Hả.. tôi à? Có được không?”
“Sao lại không được, thoạt nhìn cô rất thông minh đó.” Anh dường như đã quên mất tiếng cười ngây ngô của cô khi vừa nhận được nhiệm vụ lau nhà vào buổi trưa.
‘Tôi có thông minh hả?’ Túc Hà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không giống như đang đùa, thật sự tin tưởng cô sao?
“Vậy được...”
Đột nhiên có cảm giác sứ mệnh, cô đồng ý.
“Được rồi, sau này hãy cố gắng làm tốt nha.” Mạnh Vũ Trạch đứng lên, dùng tay vỗ nhẹ bả vai cô, tỏ vẻ cổ vũ.
Buổi tối, Túc Hà nằm trên giường, nhớ tới nhất cử nhất động của Mạnh Vũ Trạch khi mới thảo luận, khóe miệng lại không tự chủ được giương lên, thật giống như một kẻ dở hơi.
Buổi tối Biên Húc cũng không nói gì, cô có chút tò mò anh là người như thế nào.