Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 277: Bình Hoa Có Quỷ

Tới nhà Trần thái thái, La Mai Anh, cũng chính là chị dâu lớn của Thường Mộng Khiết giới thiệu mọi người một phen, sau đó liền tiến vào chủ đề chính.

Trần thái thái từng gặp qua Tống Triết ở yến tiệc Tiêu gia, vì vậy khi thấy La Mai Anh dẫn Tống Triết tiến vào, bà quả thật rất kinh ngạc, bởi vì bà biết vị đại sư này có hậu trường rất lớn, người bình thường không thể nào mời được.

Tuy đoạn thời gian trước Tiêu gia có thả ra tin tức, nói là nếu có người cần Tống đại sư hỗ trợ thì có thể tới xin giúp đỡ. Thế nhưng hình như đám người đó đều đã chọc giận đại sư nên Tiêu gia cấm không cho người không quan trọng tới cửa nữa.

Lúc nhận được tin, Trần thái thái không biết đã mắng đám người đó biết bao nhiêu lần, tự mình tìm đường chết cũng thôi đi, lại còn kéo cả người khác theo, thật đáng giận mà.

Bà không ngờ, La Mai Anh lại có thể mời được Tống Triết. Hai người có giao tình gì sao?

Bất quá chuyện này tạm thời để qua một bên không nói tới, trọng điểm là những chuyện bà gặp phải gần đây.

"Tống đại sư, mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy hình như có thứ bẩn gì đó ở trong phòng, lúc ngủ mơ mơ hồ hồ hình như có thể nhìn thấy bóng người. Bình thường ngồi ở trong phòng, có đôi khi lại có cảm giác có cảm giác có người kéo mình. Có lúc còn nghe thấy tiếng cười quỷ dị nữa, có phải trong phòng tôi có thứ không tốt không?" Trần thái thái lo lắng, tới tuổi này của bà thật sự rất kiêng kỵ những thứ này.

Tống Triết vốn tưởng tình huống của Trần thái thái giống Thường Mộng Khiết, thế nhưng trên người Trần thái thái rõ ràng có một luồng âm khí quanh quẩn, thậm chí Tống Triết còn nhìn thấy dấu tay âm khí trên cổ Trần thái thái.

Sự tình tựa hồ không đơn giản như cậu tưởng!

Cậu nói: "Buổi tối Trần thái thái cũng đốt nhang đó khi ngủ à?"

Trần thái thái gật đầu, quầng thâm dưới mí mắt có dùng phấn cũng không giấu đi được: "Đúng vậy, bởi vì buổi tối cứ nghe thấy âm thanh đáng sợ nên luôn đốt nhang khi ngủ, hi vọng sẽ không bị ảnh hưởng."

Tống Triết lại hỏi: "Vậy Trần tiên sinh cũng gặp tình huống như vậy sao?"

Trần thái thái lắc đầu: "Chồng tôi đi công tác cũng được một tuần rồi."

Tống Triết hiểu ra, cho nên ông ấy đã bỏ lỡ thời gian đốt số nhang mà Vân Sinh động tay động chân.

"Vậy bà còn nhang đó không?"

Trần thái thái gật đầu: "Còn, vẫn chưa dùng hết!" Nói xong, bà liền gọi người giúp việc đi lấy, sau đó do dự nói: "Đại sư, việc này có liên quan tới nhang à?" Bà thấy Tống Triết vẫn luôn đặt lực chú ý vào nhang nên trong lòng cũng không khỏi bồn chồn, lẽ nào hết thảy là do nhang có vấn đề?

Nghĩ như vậy, bà nghi hoặc nhìn về phía La Mai Anh, số nhang này là do La Mai Anh bán cho bà.

La Mai Anh vội vàng cười lấy lòng, giành lên tiếng trước: "Trần thái thái, bà không biết đâu, tôi cũng bị sư thầy kia lừa." Vốn chỉ là một câu kêu oan mà thôi nhưng lại hù dọa Trần thái thái.

"Cái gì?" Trần thái thái nghi ngờ.

La Mai Anh tức giận nói: "Vị sư thầy làm nhang lúc ban đầu không biết đã đi đâu rổi, đổi thành sư đệ Vân Sinh, số nhang gần đây chính là do người này làm. Hắn động tay động chân ở trong nhang nên người đốt khi ngủ sẽ bị sinh ra ảo giác, không chỉ Trần thái thái, ngay cả Mộng Khiết nhà tôi cũng bị như vậy. May mà tìm được đại sư, phát hiện sự tình không đúng, còn vạch trần được âm mưu của tên Vân Sinh kia. Thì ra hắn muốn giở trò để lừa tiền. Thật không ngờ làm người xuất gia mà lại mất trí như vậy.

Nghĩ tới chuyện này truyền ra, lợi nhuận từ nhang không còn, khẳng định còn bị người ta oán giận, tâm La Mai Anh thít đến phát đau.

Trần thái thái cực kỳ khϊếp sợ: "Lẽ nào lại như vậy chứ? Đó là sư thầy kiểu gì vậy? Cư nhiên làm ra chuyện như vậy!"

La Mai Anh lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự quá đáng! Trần thái thái, là tôi có lỗi với bà, không ngờ sư thầy Vân Sinh kia lại làm ra chuyện như vậy, làm hại bà sợ như vậy."

Trần thái thái nhìn La Mai Anh, thản nhiên nói: "Cũng không thể trách cứ cô được, dù sao thứ này cũng là do người bên chùa miếu làm, đang yên đang lành đột nhiên biến thành như vậy, cho dù là ai thì cũng không ngờ tới được." Trần thái thái không phải người giận chó đánh mèo, chuyện này quả thực không liên quan tới La Mai Anh, bà cũng không tức giận, chỉ là trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Chị dâu nhỏ cùng Thường Mộng Khiết nhìn chị dâu lớn nhà mình nịnh nọt Trần thái thái như vậy, thật sự không biết nên nói gì. Thường gia bọn họ mặc dù không bằng Trần gia, thế nhưng cũng không đến mức để chị dâu lớn nịnh nọt lấy lòng như thế.

Hạ thấp tư thái như vậy, thật sự làm người ta cay mắt!

Nhất là chị dâu nhỏ, mắt đã sắp bốc lửa tới nơi, trong lòng thì chửi mắng không ngừng nghỉ.

Thường Một Khiết bình thường ít tiếp xúc với chị dâu lớn, tiếp xúc với chị dâu nhỏ nhiều hơn, cũng không biết hóa ra trước mặt người khác chị dâu lớn có bộ dáng như vậy, cô nhìn thôi cũng cảm thấy khổ sở, anh cả có biết vợ mình ở bên ngoài như vậy không? Quả thực....

Cô thật sự không có lời nào để nói.

Người giúp việc mang nhang tới, Tống Triết liền bẻ gãy kiểm tra, quả nhiên bên trong lộ ra chút phấn vàng, thật sự là được điều chế từ mê huyễn hoa.

Cho nên tình huống của Trần thái thái có một phần là do nhang gây ra, còn phần khác...

Tống Triết nhìn bàn tay đang cầm tách uống nuốc của Trần thái thái, nơi cổ tay có một vết bằm xanh tím tỏa ra âm khí nhàn nhạt.

Cậu đặt nhang trong tay xuống, mỉm cười chỉ tay Trần thái thái: "Dấu vết trên tay Trần thái thái là do đâu mà ra vậy?"

Trần thái thái đặt tách xuống, nhìn tay mình nói: "Cái này à? Vài ngày nay thứ đồ bẩn kia bắt đầu kéo tôi, có khi còn nhéo tôi nữa. Vết ở cổ là mới xuất hiện hôm nay."

Thường Mộng Khiết nghe vậy liền nghĩ tới vết bằm xanh tím trên người mình, có chút lo lắng nói: "Đại sư, trên người tôi cũng có, có phải là có chuyện gì không? Không phải cậu nói là ảo giác à?"

Tống Triết nhìn cô nói: "Của cô là cô tự nhéo mình."

Vẻ mặt Thường Mộng Khiết ngơ ngác: "Tự nhéo mình?"

"Đúng vậy, không tin thì cứ hỏi chị dâu nhỏ của cô, chị ấy cũng nhìn thấy."

Thường Mộng Khiết vội vàng nhìn về phía chị dâu nhỏ, nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy trước đó, chị dâu nhỏ gật đầu nói: "Đúng rồi, là em tự nhéo mình ấy Mộng Khiết. Sau khi đại sư đốt nhang lên, em liền tự nhéo tự đánh mình, giống như trúng tà vậy."

Thường Mộng Khiết cực kỳ khϊếp sợ, bởi vì cô hoàn toàn không có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy sau khi tỉnh mộng thì thân thể đặc biệt đau nhức, hóa ra là chính mình đánh mình sao?

Trần thái thái nghe vậy cũng an tâm hẳn, Thường Mộng Khiết tự đánh mình thì chắc tình trạng của bà cũng vậy. Thế nhưng câu nói tiếp sau đó của Tống Triết lại làm trái tim của bà giật thót.

"Thế nhưng tình huống của Trần thái thái thì khác."

Tay Trần thái thái khẽ run, mi mắt cũng run: "Đại sư, không phải cậu nói nhang có vấn để à?"

La Mai Anh cũng hoảng sợ: "Đại sư, làm... làm sao vậy?"

Thường Mộng Khiết cùng chị dâu nhỏ nghiêng đầu nhìn về phía Tống Triết, biểu tình khẩn trương.

Tống Triết cười nhạt: "Cần phải tới phòng Trần thái thái xem một chút."

Trần thái thái lập tức đứng dậy: "Được được, để tôi dẫn cậu đi." Bà thật sự là hoàn toàn tín nhiệm Tống Triết, dù sao cậu cũng là đại sư ngự dụng của Tiêu gia a! Thậm chí, ngay cả Hoàng đại sư cũng không được đãi ngộ như Tống Triết.

Có người nói người phụ trách Tiêu gia, Tiêu Thiên vẫn luôn ở chung một chỗ với Tống đại sư.

Ai ai cũng biết Tiêu Thiên sống không được bao lâu, thế nhưng hiện giờ vẫn khỏe như rồng như hổ, còn dẫn dắt Tiêu thị phát triển không ngừng, hoàn toàn không có dấu hiệu nào bất ổn. Này không phải đều là công lao của Tống đại sư sao?

Trần thái thái mở cửa, âm khí ập thẳng tới làm Tống Triết kinh hoảng.

Nơi này mà là phòng ở gì chứ, rõ ràng chính là âm phủ!

Âm khí dày đặc như vậy, Trần thái thái không xảy ra chuyện gì lớn thật sự là may mắn trong xui rủi!

Tống Triết mặc niệm đọc chú ngữ, bấm pháp quyết hấp thu âm khí, đồng thời cũng trừ khử số âm khí tới gần nhóm Trần thái thái rồi mới nhìn về phía căn phòng.

Căn phòng bố trí rất sang trọng, Tống Triết liếc mắt liền nhìn thấy bình hoa trên kệ, không chỉ một cái, hoa văn cổ quái phức tạp, âm khí chính là từ nơi đó không ngừng toát ra.

Trần thái thái thấy động tác bấm pháp quyết của Tống Triết, bà nheo nheo mắt, có cảm giác sự tình không hề đơn giản.

"Đại sư, trong phòng thật sự có thứ gì sao?" Trần thái thái hoảng loạn nói.

Tống Triết đi tới kệ đặt bình hoa, cầm lấy một cái tỉ mỉ quan sát: "Trần thái thái, mấy cái bình hoa này là bà mới mua gần đây à?"

Trần thái thái nói: "Là hai hôm trước con dâu mang tới, biết bà thích mấy thứ này nên đặc biệt mua ba cái. Tôi cảm thấy không tệ nên đặt trong phòng."

Nói xong, Trần thái thái nhìn số bình hoa kia có chút hoảng sợ, bà nhớ là mới đầu Tống Triết hỏi về nhang, sau đó nhang thật sự có vấn đề, bây giờ hỏi tới bình hoa, vậy có khi nào bình hoa cũng có vấn đề không? Ngay cả nhóm Thường Mộng Khiết cũng bắt đầu lo lắng.

Ba chiếc bình hoa này kỳ thực chỉ là bình hoa bình thường, không thể coi là quá đẹp mắt, thế nhưng lúc con dâu mang tới, Trần thái thái giống như bị quỷ mê hoặc cực kỳ yêu thích. Nói tới thì bà rất có phẩm

vị, đâu thể nào thích loại bình hoa làm ẩu làm tả này được chứ, Trần thái thái cũng không hiểu mình bị gì."Có!"

Chỉ một tiếng của Tống Triết đã đủ làm tim Trần thái thái giật thót, nhịn không được lùi lại mấy bước.

La Mai Anh vội vàng đưa tay đỡ Trần thái thái, thận trọng nói: "Đại sư, có thể giải quyết không?"

Tống Triết gật đầu: "Có thể! Trong ba chiếc bình hoa đều ẩn giấu một con quỷ. Tới tối chúng nó sẽ xuất hiện, vết bằm trên người Trần thái thái kỳ thực chính là do chúng nó làm ra."

Tống Triết nhìn Trần thái thái, sắc mặt bà lúc này đã tái nhợt, lộ rõ kinh sợ. Ở mi tâm của bà, Tống Triết nhìn thấy có ba âm hồn cuồng ma loạn vũ lúc nửa đêm.

Chúng nó không cố ý tổn thương Trần thái thái, đúng hơn chỉ là đứa bé nghịch ngợm trêu chọc bà mà thôi.

Tống Triết bảo Thường Mộng Khiết kéo rèm cửa sổ che lại ánh mặt trời, sau đó đóng cửa lại, đặt ba bình hoa dưới đất, ép ba tiểu quỷ kia ra ngoài.

Trong ánh mắt hoảng sợ của nhóm Trần thái thái, ba tiểu quỷ xuất hiện trước mặt bọn họ, lạnh run, thoạt nhìn so với bọn họ còn kinh sợ hơn.

Tựa hồ nhân vật điên đảo hết vậy!

"Bọn con không có hại người, đại sư đừng thu thập bọn con mà!" Bé gái ở giữa ủy ủy khuất khuất nhìn Tống Triết, cầu xin tha thứ.

Hai cô bé gái thoạt nhìn lớn hơn một chút đứng ở phía trước, tuy rất sợ nhưng vẫn rất dũng cảm ngẩng đầu nhìn Tống Triết, ý đồ muốn dùng ánh mắt hung ác dọa cậu.

Tống Triết sờ sờ cằm, có lẽ chúng không soi gương nên không biết, soi rồi khẳng định sẽ nhìn thấy dáng vẻ manh chết người của mình.

Trần thái thái nhìn ba tiểu quỷ, nhất thời có chút mờ mịt, bà cho rằng mình sẽ nhìn thấy cái loại quỷ hung ác, thật không ngờ lại là ba đứa nhóc con.

Này là chuyện gì a?

[end 277]