*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Bọ ngựa bắt ve: có nguồn gốc từ câu truyện "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng". Đại ý chỉ những người chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau.
Ngô Du nhìn Chung Ích Nhu, vài giây sau mới bảo, "Đồ miệng quạ đen."
Chung Ích Nhu bị cậu ta nói vậy, nghẹn lời, "Gì chứ, ai mà nghĩ được nhanh thế đã có quyết đấu?"
"Nhất định là do Dương Minh ra lệnh." Ngô Du đoán ngay chẳng hề do dự, nhưng lại ngay lập tức nhíu mày, không hiểu nổi hướng phát triển của sự việc, "Anh chẳng có vật tư, quyết đấu để làm gì?"
Biểu tình trên mặt An Vô Cữu không thay đổi nhiều lắm - cậu có vẻ giống một AI đã được đào tạo hơn là một con người.
"Trong rất nhiều trường hợp, cướp được sinh mạng còn có ý nghĩa hơn việc cướp vật tư của người khác."
An Vô Cữu tự hỏi - tình huống trong hiện tại có ba khả năng:
Khả năng đơn giản nhất, cũng là khả năng đầu tiên: đường đen của Lưu Thành Vĩ là cậu.
Khả năng thứ hai: đường đen của Dương Minh là cậu.
Khả năng cuối cùng: đường đen của cả hai đều không phải cậu, bọn họ chỉ đơn giản hận cậu nên muốn gϊếŧ cậu mà thôi.
Nhìn tình hình hiện tại, khả năng thứ ba có vẻ đúng nhất. Bởi vì, nếu là khả năng thứ nhất hoặc thứ hai, có lẽ bọn họ đã ra tay từ khi hệ thống thông báo đường đỏ đen và quy tắc quyết đấu rồi. Nếu đã biết đối tượng mình nguyền rủa chính là An Vô Cữu, bọn họ không có khả năng đợi đến tận bây giờ.
Nhưng thật trùng hợp, người bắt đầu quyết đấu có lẽ không ngờ rằng bản thân mình lại tình cờ chính là mục tiêu nguyền rủa của An Vô Cữu.
Khi các quy tắc được công bố, hệ thống đã chỉ định ngẫu nhiên cho mỗi người một đường màu đỏ và một đường màu đen.
Khi mở màn hình ra, An Vô Cữu thấy đường màu đỏ của cậu được kết nối với người vô gia cư Lão Vu, trong khi đường màu đen là tên cướp Lưu Thành Vĩ.
Đây là đường đỏ đen rất kém, dù người cậu yêu thầm có sống và người bị nguyền có chết đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ được cộng tối đa 5 điểm.
May mà cậu còn có kỹ năng thay đổi đường đỏ và đen.
Nếu không có kỹ năng này, việc cậu lật lại thế cờ rất khó.
Lúc cậu bước qua, cửa phòng đã mở rộng, tất cả mọi người đều có mặt. An Vô Cữu bước vào trong phòng. Căn phòng này lớn hơn cậu nghĩ
một chút, bốn đường lazer đỏ tươi lơ lửng ở giữa bao quanh một khu vực rộng lớn, trên đầu là bốn cái đèn trần. Cả căn phòng không có đèn đóm gì khác, trông rất giống một nơi tập luyện đấm bốc được phóng đại.
Bên ngoài khu vực có một cột ngắn, bên trên là một cái nút tròn.
An Vô Cữu ngạc nhiên cảm thấy rất quen thuộc với khung cảnh này.
Răng và tay cậu lại vô thức run lên một lần nữa.
Ngô Du nhìn chằm chằm khu vực quyết đấu, "Nếu đã xác định thắng thua bằng tổng số thanh máu, vậy thì tại sao lại còn phải đi đến cái khu vực quyết đấu này?"
"Đấy là tại vì có thể chọn phe. Nhìn qua thì có vẻ người nào có số thanh máu cao hơn sẽ thắng, đúng không, nhưng kể cả Thẩm Thích có số thanh máu cao nhất nếu gặp phải đối thủ tận ba đến bốn người, tổng số thanh máu của bọn họ chắc chắn cao hơn hẳn cậu ta." Chung Ích Nhu cười lạnh một chút, "Nhưng mà, nếu chỉ quyết đấu bằng tổng số thanh máu, không ai bị thương, thế thì cái giá phải trả cho việc quyết đấu lập tức trở nên rất nhỏ, ai cũng có thể chọn phe hết. Chỉ có việc đánh nhau đến đổ máu lúc quyết đấu, sau đó tốn vật tư để chữa trị, mới có thể khiến mọi người suy nghĩ lại trước khi tùy tiện chọn phe mà thôi."
Lưu Thành Vĩ đứng ở võ đài bên trái cách đó không xa. Có vẻ như gã đã chuẩn bị tốt, đôi mắt gần như mù ánh lên một tia dữ tợn.
Xét về thể trạng, An Vô Cữu gầy nhưng rắn chắc, cơ thể thon gọn, thế nên cân nặng của cậu nằm ở thế yếu, mà cận chiến một chọi một thế này cân nặng lại thường mang đến lợi thế áp đảo. Vì thiếu ăn thiếu uống, thanh năng lượng trên đầu cậu đã bắt đầu giảm đi, mà thanh năng lượng của đối phương thì vẫn đầy như cũ.
Huống chi, một tay An Vô Cữu hiện giờ còn đang trọng thương.
Thánh Âm lại vang lên một lần nữa.
"Các quy tắc của quyết đấu đã được giải thích từ trước. Xin nhắc lại cho các bạn một lần nữa: kết quả quyết đấu của tất cả người chơi trong vòng này không phụ thuộc vào sức mạnh và kỹ năng của chính bạn, mà phụ thuộc vào số lượng thanh máu của cả hai bên. Bên nào có tổng số thanh máu cao hơn sẽ quyết đấu thắng. Người chơi cũng có thể lựa chọn đứng ngoài cuộc. Bên có tổng số thanh máu thấp hơn sẽ trở thành bên thua trong cuộc đấu và sẽ bị mất một thanh máu, bên thắng được giữ nguyên."
"Khi bên thắng rút cạn được một thanh máu của bên thua, quyết đấu sẽ kết thúc."
Trong cuộc đấu này, kẻ mạnh sẽ càng mạnh, mà kẻ yếu thì sẽ càng yếu.
Đối với An Vô Cữu, lần quyết đấu này, nếu không ai gia nhập phe của cậu, một mình cậu đối đầu với Lưu Thành Vĩ có 7 thanh máu chắc chắn sẽ thua.
"Tuy nhiên, trong trò chơi, cơn đau của các bạn sẽ gần giống trong thực tế, vì vậy kỹ năng và sức mạnh của các bạn sẽ quyết định mức độ sát thương mà các bạn gây ra cho đối phương. Những vết thương này không thể phục hồi được, các bạn chỉ có thể sử dụng vật tư để giảm đau và điều trị mà thôi. Hãy yên tâm, ngay cả khi các bạn thực hiện hành động gây chết người như rạch cổ họng của đối phương, người bị thương sẽ không thực sự chết - miễn là họ vẫn còn một thanh máu và có đủ vật tư."
Gia nhập phe sẽ phải tự mình tham gia quyết đấu, vậy sẽ bị thương. Thiết lập này khiến những người muốn gia nhập phe càng thận trọng hơn - không ai muốn dùng đống dược phẩm vốn đã rất ít ỏi của mình cả.
Cổ tay cậu vẫn còn run, vết thương vừa mới khâu chưa được mấy phút, nếu phải thực hiện động tác mạnh chắc chắn sẽ bung ra.
An Vô Cữu bắt đầu nghiêm túc tính toán xem liệu số tiền trong tài khoản của mình có đủ vài lần phẫu thuật của Chung Ích Nhu không.
Lưu Thành Vĩ đã dựa theo yêu cầu tiến vào võ đài bên trong tia laser. An Vô Cữu không có quyền từ chối, cũng đi vào theo. Các đường lazer của võ đài mở rộng đồng thời về phía trên và phía dưới, tạo thành bốn bức tường kín bằng ánh sáng đỏ tươi nhốt bọn họ lại. Cả căn phòng thiếu sáng trong chốc lát trở nên quỷ dị đến lạ thường.
"Trước khi bắt đầu quyết đấu, các bạn sẽ được cung cấp vũ khí ngẫu nhiên."
Một hình chiếu ba chiều hình vuông màu xanh lam xuất hiện ở giữa khu vực giao đấu, trên đó có các ký tự đại diện cho hai người, bên dưới các ký tự là một thanh vũ khí trống. Giống như máy đánh bạc, thanh trống bắt đầu chuyển động, sau đó nhanh chóng dừng lại, những vũ khí trong thanh cũng dần ngừng di chuyển.
An Vô Cữu nhìn chằm chằm vào cây gậy đinh trong thanh vũ khí.
Đây là một vũ khí khá được, nhưng cuối cùng nó lại biến mất.
Thanh vũ khí cuối cùng cũng dừng lại ở hình chữ thập đỏ. Bên Lưu Thành Vĩ, thanh vũ khí cũng giống y như vậy.
"Lần quyết đấu này không dùng vũ khí."
"Có ai khác muốn tham gia quyết đấu không? Hãy chọn phe mà các bạn muốn tham gia, sau đó đặt cược toàn bộ thanh máu của mình trong màn hình trò chơi. Bắt đầu tính giờ - một phút."
Một phút này dài đến lạ thường, cả căn phòng quyết đấu im ắng đến đáng sợ. An Vô Cữu không nhìn vào khán đài - cậu nhìn chằm chằm vào con mắt tàn tật của Lưu Thành Vĩ và nghĩ về bố cục của trò chơi sau khi thua trận quyết đấu này.
Một phút trôi qua, không ai đưa ra lựa chọn gì hết.
Tất cả đều chọn đứng nhìn, đây thực ra lại là khả năng tốt nhất mà An Vô Cữu dự đoán được.
"Không có ai gia nhập phe nào. An Vô Cữu có 3 thanh máu, Lưu Thành Vĩ có 7 thanh máu. Sau năm giây đếm ngược, quyết đấu sẽ bắt đầu. Mời chuẩn bị."
Hình chiếu ba chiều ngay lập tức thay đổi thành một con số đếm ngược khổng lồ hết sức áp lực từ 5 xuống 1, khiến người ta bất giác nín thở.
"Bắt đầu."
Thanh máu ngay lập tức xuất hiện bên trên đầu của hai người. An Vô Cữu chỉ có ba thanh, cơ bắp của cậu vẫn đang vừa tê vừa mỏi. Nhưng chỉ trong một hai giây ngắn ngủi này, một nắm đấm rất lớn đã mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt cậu.
An Vô Cữu vô thức phản ứng lại - chính cậu cũng không hiểu tại sao mình có thể phản ứng nhanh như thế.
Một quyền này bị cậu né được, cuối cùng nện mạnh xuống phần rìa ánh sáng của võ đài. Ánh sáng li ti lóe ra ở chỗ bị nện xuống, sau đó những tia sáng này lại khôi phục như cũ.
Lưu Thành Vĩ không thể tin nổi An Vô Cữu lại né được cú đấm của gã - ngoài hiện thực gã là một tay xã hội đen có vô số lần đánh nhau trên đường phố, vì vậy cũng có thể nói rằng gã rất có kinh nghiệm trong những trận đấu tay đôi kiểu này.
Nhưng mà, mỗi cú đấm của gã An Vô Cữu đều tránh được.
Mỗi động tác né cũng nhanh xé gió.
Sự tức giận khiến gã bùng lên khát khao chiến thắng - Lưu Thành Vĩ không thể chịu được việc đối thủ không hề ra tay, bằng tốc độ ấy vẫn phán đoán được động tác của gã để né sạch toàn bộ như vậy được.
"Tao xem mày trốn đến khi nào!" Lưu Thành Vĩ rống lên một tiếng, xoay người vung ra một quyền nữa, nhưng trong chớp mắt cánh tay của gã lại dao động.
An Vô Cữu nhận ra động tác giả của gã, nhưng cơ thể đang di chuyển của cậu bất chợt cảm thấy không ổn - như thể cơ bắp cả người cậu bỗng đóng băng tại chỗ vậy.
Không động đậy nổi.
Lưu Thành Vĩ nhấc một chân lên, đá mạnh vào bụng An Vô Cữu. Cơn đau như nhấn chìm cả cơ thể cậu - cậu lảo đảo về phía sau, tựa vào bức tường ánh sáng vừa cứng vừa lạnh.
Không ổn rồi.
Cậu muốn đánh lại, nhưng cơ bắp của cậu càng ngày càng co rút nghiêm trọng hơn, đến má của cậu cũng vô cớ run rẩy. Sau khi thất thần nửa giây, cánh tay bị thương của cậu đã bị Lưu Thành Vĩ dẫm chân lên, khiến cậu không thể nhúc nhích được.
Máu bắt đầu loang ra từ dưới lòng bàn chân gã. Nắm đấm của Lưu Thành Vĩ giáng hết cú đấm này đến cú đấm khác. Mặc dù đây là một trận đấu không có vũ khí, nhưng các khớp ngón tay của gã đều được bọc ngoài bằng kim loại, nên gã dùng nắm đấm của mình tấn công phần thịt vốn đã bị thương nặng của cậu dễ như bỡn.
"Thanh máu tụt nhanh thật đấy..."
Lưu Thành Vĩ quả nhiên ra tay rất tàn nhẫn.
Ngô Du dưới đài nhìn thanh máu tụt nhanh của An Vô Cữu, ngơ ngác đứng tại chỗ, tay cũng không cử động được.
Cậu liếc sang bên cạnh, thấy Chung Ích Nhu đang cau mày. Đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn An Vô Cữu trong võ đài chằm chằm, biểu tình dường như nói rằng cô đã nhận ra điều gì khác thường.
"Cậu ta có hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn*..." Chung Ích Nhu lẩm bẩm.
(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn ()
Ngô Du nghe thấy, bước lại gần Chung Ích Nhu, "Chị nói gì?"
Chung Ích Nhu liếc cậu ta, hạ giọng, "Rối loạn căng thẳng. Cậu ta phản ứng chậm, tốc độ nói của cậu ta cũng không ổn, lại còn kèm theo chứng run tay. Tôi đã nghĩ liệu cậu ta có mắc phải một loại rối loạn tâm thần nào đó không, nhưng động tác né vừa rồi của cậu ta trông có vẻ giống như đã được huấn luyện bài bản thì đúng hơn. Ngay khi đối mặt với trận quyết đấu, cơ bắp của cậu ta lập tức trở nên căng thẳng, cậu ta run rẩy, tinh thần cũng không ổn định. Rất có thể cậu ta đã trải qua một cuộc chiến tàn khốc nào đó," Cô dừng lại, "hoặc gϊếŧ chóc."
Nhưng mà...
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn còn có một biểu hiện hoàn toàn khác biệt nữa.
Sau khi Ngô Du nghe xong, không ngờ lại cảm thấy đồng cảm một chút với cái người cậu ta vẫn luôn đề phòng này. Cậu ta nghiêng mặt, nhìn về phía hai người trên võ đài.
Đây là một trận ác chiến bị động không có cơ hội thắng.
Như thể được điều khiển bởi trí nhớ cơ bắp*, An Vô Cữu cố gắng đỡ đòn bằng cánh tay không bị thương của mình, nhưng cơ bắp co giật còn gây ra nhiều khó khăn hơn cho cậu so với những đòn tấn công dữ dội liên tiếp của đối thủ.
(*) trí nhớ cơ bắp/muscle memory: trí nhớ được hình thành do cơ thể đã thực hiện một hành động nào đó rất nhiều lần.
Đáng sợ nhất là, dưới những nắm đấm của Lưu Thành Vĩ, dường như An Vô Cữu bỗng gặp ảo giác. Cậu cảm thấy máu mình chảy ngược, cảm thấy trái tim đang đập dữ dội của mình bỗng nghẹn ở cổ họng.
Những mảnh ký ức cứ xuất hiện trước mắt cậu - dao nhọn đâm vào thắt lưng và bụng, tay chân bị gãy, ống thuốc cắm vào họng... Cơn đau trong ảo giác dường như còn thật hơn, còn đau đớn hơn so với cơn đau trong hiện thực này.
"Trốn đi! Tao xem mày trốn thế nào!" Lưu Thành Vĩ giật ngược mái tóc dài của cậu lại, buộc An Vô Cữu phải ngẩng đầu lên. Gã tàn nhẫn thỏa mãn cười to rồi đứng lên, cũng xách cả An Vô Cữu đứng lên cùng, bóp chặt cổ cậu hướng cậu về phía Dương Minh.
"Đây là cái tên mà anh bảo là "tàn nhẫn"?" Lưu Thành Vĩ cười khẩy, nhổ một bãi lên mặt đất. "Xem ra cũng chẳng ra gì lắm."
Ảo giác không ngừng xuất hiện che mất tầm mắt của An Vô Cữu, cơ bắp tê liệt khiến cậu cũng không thể làm được gì, nên cậu không thể làm gì khác ngoài nhìn gã đàn ông này tiêu nốt chút máu cuối cùng trên đỉnh đầu mình.
Tất cả kết thúc.
Bây giờ cậu chỉ còn hai thanh máu, bằng với số thanh máu của Dương Minh.
"Quyết đấu kết thúc." Thánh Âm vô cảm thông báo kết quả. "Nhân vật [Tên cướp] thắng, [Thực tập sinh] bị thua, thanh máu sẽ giảm đi một thanh."
"Mời hai vị rời khỏi sàn đấu."
Lưu Thành Vĩ rõ ràng không ngờ quyết đấu lại kết thúc nhanh như vậy, gã thậm chí còn cảm thấy chưa chơi vui chút nào. An Vô Cữu bị Dương Minh nhắm vào trong trò chơi này, được miêu tả là sự tồn tại bug trong trò chơi sinh tồn này. Có thể đánh bại một kẻ như vậy, Lưu Thành Vĩ bỗng đạt được chút hư vinh gã chưa bao giờ có được.
Sống sót trong trò chơi này có là cái gì.
Gã muốn trở thành chúa tể, thành kẻ đứng đầu có thể kiểm soát được mọi người.
"Nếu biết được thanh máu tụt nhanh như vậy, lẽ ra tao nên tra tấn mày từ từ mới phải." Gã ném An Vô Cữu xuống đất, phủi tay rời khỏi khu vực quyết đấu.
An Vô Cữu ngã nghiêng trên mặt đất, đưa tay chậm rãi lau máu chảy ra. Cậu cố gắng điều khiển cơ bắp bất thường của mình, dùng cánh tay bị thương nhẹ hơn chống xuống đất, gian nan đứng lên.
Vừa lảo đảo vừa tái mặt, An Vô Cữu bước ra khỏi khu vực quyết đấu.
Mặc dù quyết đấu khó chịu hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, nhưng bước đầu tiên trong kế hoạch của cậu ít nhất cũng đã thành công.
Khu vực quyết đấu hết sức im lặng - giống y như lúc bắt đầu quyết đấu vậy, chỉ là biểu tình trên mặt mỗi người đã thay đổi.
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Là Dương Minh.
Hắn tươi cười vỗ tay, đi từ góc tối của căn phòng đến trước mặt An Vô Cữu, hết sức vừa lòng thưởng thức dáng vẻ chịu nhục của cậu bây giờ.
"An Vô Cữu, mày đã trải qua những gì sau vòng chơi trước vậy?" Dương Minh nhướng mày, đôi mắt hẹp đánh giá An Vô Cữu. "Nhìn mày bây giờ đi, e rằng mày không thể quay lại như trước đây được đâu."
Hắn luôn nhớ về những gì mình đã trải qua trong mười ngày như ác mộng của vòng chơi trước - cách hắn cúi đầu khúm núm với An Vô Cữu như một con chó nhưng lại bị cậu ta đấy ra. Cuối cùng, vì tham sống sợ chết, hắn đã phải gϊếŧ một người, cướp điểm của người đó mới có thể sống đến cuối vòng.
Thế mà cái thằng như ma như quỷ trước mặt hắn tự nhiên lại bảo mình mất trí nhớ, chẳng nhớ được cái gì.
Rõ ràng, ở vòng chơi trước cậu ta đã thắng được trò chơi chẳng tổn hại tí gì, thế mà lúc vào đến vòng chơi này cậu ta lại biến thành một kẻ yếu đuối bị thương nặng.
Đây đều là lời nói dối An Vô Cữu dùng để che giấu người khác mà thôi.
"Chính mày nói Thánh Đàn là đấu trường của học thuyết Darwin*, kẻ yếu thì phải chết," Dương Minh nhịn sự phẫn nộ xuống, bóp chặt cằm cậu.
(*) Học thuyết Darwin (Darwinism): một học thuyết về tiến hóa sinh học, nói rằng mọi loài sinh vật xuất hiện và phát triển nhờ quá trình chọn lọc tự nhiên.
"Bây giờ, không phải mày nên nghe theo niềm tin của mày đi chết đi à?"
Trong nháy mắt, An Vô Cữu chợt cảm thấy rất không đúng.
Tiếng ù tai ong ong bên đầu khiến cậu không thể dứt khỏi ảo giác được.
Cậu thấy được những cây cổ thụ Siberia khô khốc từ khuôn mặt gầy gò rắn chắc của Dương Minh, thấy một thứ ngôn ngữ cổ xưa kỳ lạ của phương Tây, thấy những chai lọ tẩm nội tạng và các bộ phận giả trên thị trường chợ đen, thấy phòng thí nghiệm hình tròn trống trơn, không có cửa sổ, giống như một nhà tù.
Thấy bầu trời xanh đến kỳ lạ trong tấm màn hình khổng lồ.
Những mảnh vỡ của mọi thứ hòa trộn với nhau, giống như một thứ ma thuật nào đó, hay một loại virus được lập trình sẵn. Chúng bay loạn trong đầu cậu, chỉ để lại cho cậu dấu tích cuối cùng là giọng nói tỉnh táo của chính mình.
Cậu tỉnh dậy mà chẳng biết gì hết, trước khi cậu có thể kịp cứu được mẹ mình.
Cậu thật sự muốn cứ thế mà chết ư?
An Vô Cữu thất thần khiến Dương Minh cảm thấy hơi nhục nhã. Hắn cười lạnh, "Hóa ra mày có thể giả vờ giỏi như này, nhịn nhục được như vậy cơ mà."
"Chẳng lẽ mày quên hết mọi thứ rồi đấy à?"
Khóe miệng bị thương của An Vô Cữu rỉ máu. Cậu yếu ớt nói, "Tôi quên thật rồi. Ông muốn gϊếŧ tôi cũng được, nhưng kể cả tôi có chết... Chưa chắc ông cũng đã sống sót được đến hết trò chơi."
"Mày nói gì cơ!" Dương Minh nắm cổ áo cậu, kéo mạnh cậu về phía hắn.
An Vô Cữu hạ giọng, khẽ nói, "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau..."
Dương Minh trầm mặc hai giây.
Nội tâm hắn giãy dụa một chút trong khoảng thời gian ngắn này. Ở vòng chơi này, An Vô Cữu trở nên ít nói hơn hẳn, nhưng mỗi một câu của cậu ta đếu khiến hắn không thể nào an tâm nổi.
Cậu ta đang thử thách quyết tâm gϊếŧ người của hắn?
Hay là cậu ta đã tìm được đồng đội thích hợp rồi, chỉ cần gϊếŧ hắn là lập tức đứng đầu? Trò chơi này không dựa vào vũ lực, nó chỉ muốn xem xem ai đạt được giá trị sống sót cao nhất lúc cuối trò chơi - ai có thể giữ cho người mình yêu thầm sống sót và gϊếŧ được người mình nguyền rủa, đây mới là giái pháp tối ưu.
Ý của An Vô Cữu chẳng lẽ là cậu ta đã tìm thấy người có thể đạt được giá trị sống sót cao nhất sau khi thực hiện giải pháp tối ưu rồi?
Là ai? Chung Ích Nhu? Hay là Ueno, hay là Ngô Du?
Hắn không tìm được đáp án, cũng tìm không thấy đáp án, thẹn quá hóa giận đột nhiên vứt An Vô Cữu ngã xuống đất.
Mặc dù trong lòng đã nghi ngờ, nhưng hắn không thể buông tha cậu ta dễ dàng như vậy được - hắn ít nhất vẫn muốn tra tấn cậu ta.
"Không thì thế này đi," Dương Minh ngồi xổm xuống trước mặt An Vô Cữu, nhìn chằm chằm vào mặt cậu một lúc lâu, sau đó quay về phía những người khác, cười cười đề nghị, "Chúng ta thử xem cậu ta có thật sự nói dối hay không."
Ueno hỏi, "Thử thế nào?"
"Chúng ta quyết đấu tiếp. Dù sao An Vô Cữu cũng chỉ còn hai cái mạng, tôi không tin đến lúc sắp chết cậu ta vẫn có thể giả vờ được. Trong trường hợp xấu hơn, đấy là An Vô Cữu thật sự mất trí nhớ, vậy thì mọi người cũng không lỗ - mất đi một đối thủ cạnh tranh nguy hiểm, vật tư của mọi người cũng nhiều thêm. Quá hời còn gì."
Phòng quyết đấu vẫn rất im lặng - không ai lên tiếng phản đối kế hoạch tàn nhẫn này cả.
Ngô Du vừa nhấc chân lên định bước về phía trước thì đã bị Chung Ích Nhu kéo tay lại. Cô im lặng lắc đầu với cậu ta.
Lưu Thành Vĩ nói rõ gã đã về phe Dương Minh, mà người khác thì có khi cũng đã ngầm hợp tác với Dương Minh trong bóng tối rồi. Bây giờ những người có giá trị vũ lực thấp như bọn họ đứng ra, lập tức sẽ trở thành bia ngắm ngay.
An Vô Cữu ngã dưới đất, tóc bết máu dính bên má. Vì bị ký ức làm choáng váng, các giác quan của cậu trở nên rất mơ hồ, chỉ có thể nghe loáng thoáng được câu sỉ nhục của Dương Minh mà thôi.
"Ở thế giới thực chắc khối người thích cái mặt này của mày lắm nhỉ?" Bàn tay khô quắt của hắn tát hai phát không nhẹ cũng không nặng lên mặt An Vô Cữu, "Tiếc thật đấy, nghe nói sau khi chết não thì người ta cũng chết hẳn luôn. Nếu chỉ biến thành người thực vật, có khi mày còn có thể làm một con búp bê tìиɧ ɖu͙© ngoan ngoãn ấy nhỉ, mày nói coi có đúng không?"
Nghe đến đó, Lão Vu cất tiếng ngăn cản, "Dương Minh, anh đi quá xa rồi đấy."
Ý thức của An Vô Cữu dần hồi phục, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Làm sao? Lão thấy thương xót thằng này à? Thế sao lúc nãy lão không đặt cược thanh máu của mình cho nó?" Dương Minh đứng lên. "Tôi còn định cho lão lên rút bớt một thanh máu của nó nữa đấy..."
Tình hình thay đổi quá nhanh.
Mũi tên bỗng chĩa sang người khác, Ngô Du cảm thấy có gì đó không hợp lí lắm, liền khẽ hỏi Chung Ích Nhu, "Có khi nào Lão Vu là... người bị Dương Minh nguyền rủa hay không?"
Nhưng Chung Ích Nhu lại quyết đoán lắc đầu. Sau khoảng hai, ba giây, cô mới đưa ra kết luận của mình, "Đấy là do Lão Vu đứng ra." Cô khẽ bổ sung, "Gã muốn lão lên đài là để thử xem lão ở phe nào. Nếu chần chừ, lão sẽ bị gã coi là đồ bỏ đi."
Ngô Du chỉ nhìn vẻ mặt của cô, chẳng nói gì.
Đối mặt với quyết định vứt bỏ một người nữa của Dương Minh, những người khác càng chẳng ho he tiếng nào.
Cho dù chỉ là quyết đấu với An Vô Cữu còn mỗi hai thanh máu, không ai ở đây muốn bước lên võ đài cả. Kể cả có thắng, bọn họ cũng chỉ chuốc lấy thù mà thôi. Dương Minh chủ động chọn một người lại càng khiến những người khác thấy cảm kích ấy chứ.
"Đợi chút..." Dương Minh đột nhiên đổi lời.
"Nếu lão đã phản đối như vậy, thế thì tôi cho lão một cơ hội chọn phe khác vậy. Vòng này lão không cần lên."
Từng câu từng chữ hắn nói trông có vẻ thận trọng, nhưng thực ra cũng không khác đang uy hϊếp cho lắm. Sau khi nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn về phía một góc tối tăm của căn phòng quyết đấu.
"Để Thẩm Thích lên, thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thích không phải thiếu nữ công nha
Editor: Tổng hợp lại số thanh máu hiện tại của mọi người: