Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 3: Giấu tài

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ai muốn chết một cách vô duyên vô cớ cả.

Mục tiêu của An Vô Cữu lúc này cũng giống như những người khác trong phòng - trở thành người sống sót trong trò chơi. Và trong trò chơi khởi động này, cậu cần làm hai điều:

1, không thể thắng lợi.

2, bí mật khiến Dương Minh thắng.

Thật ra thua thì rất đơn giản - chọn 1 hoặc 100 chắc chắn sẽ thua, nhưng bàn thua này lại quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết là cố tình. Cái khó của trò này là làm sao để cậu có thể thua một cách không lộ liễu, để Dương Minh và những người khác nhìn kết quả xong thì tin rằng bản thân mình thật ra cũng không "quá mạnh" như trong lời đồn, như vậy thì những người khác mới bớt sợ và hạ thấp phòng bị với cậu.

Cơn mưa bóng mây rơi xuống chiếc bàn tròn, bao bọc nó trong mùi vật liệu hóa học và bụi bẩn, chân thật đến mức đáng sợ.

Thời gian không còn nhiều.

Mục đích ban đầu của trò chơi này là phân tích và dự đoán kết quả của những người khác để con số mình chọn sẽ gần hơn với một nửa trung bình cộng của lựa chọn của những người khác.

Còn ngược lại thì sao?

Cậu muốn số Dương Minh chọn là số gần nhất với một nửa của trung bình cộng tổng các số, vì vậy cậu cần phải đoán được các số mà những người khác và Dương Minh sẽ chọn, và cuối cùng quyết định cậu sẽ viết số nào.

Để đạt được kết quả mong muốn, An Vô Cữu cần phải đoán được phạm vi lựa chọn số của mỗi người càng nhiều càng tốt.

Các số có thể chọn nằm trong khoảng từ 1 đến 100. Giả sử rằng có đủ số người hợp lý tham gia trò chơi này, nhiều đến mức có thể bỏ qua định hướng cá nhân của mỗi người, thế thì các con số được đoán sẽ được phân bổ đều từ 1 đến 100, khi đó trung bình cộng sẽ là khoảng 50. Sau khi lấy đi một nửa, các con số có thể chọn sẽ được thu hẹp hơn nữa từ [1...100] đến [1...50], và những người chọn hơn số cao hơn 50 sẽ không thể có lựa chọn bằng một nửa trung bình cộng. Dựa vào xác suất hoặc số trung vị, con số mà mọi người thường đoán sẽ là một nửa giá trị trung bình của 50 - tức số 25.

Bằng cách chọn một số trên 25, cơ hội chiến thắng sẽ giảm đi rất nhiều.

Chọn một số quá lớn sẽ gây áp lực lớn về mặt tâm lý, người chọn số này sẽ sợ lựa chọn của bản thân rớt khỏi khoảng giá trị trung bình. Dựa trên tâm lý này, chọn số nhỏ hơn một chút mới là cách chơi an toàn.

Nhưng đây chỉ là tầng logic thứ nhất.

Nếu ai cũng nhận ra điều này và tuân theo tầng logic này, con số được chọn đa phần sẽ ít hơn 25, do đó một nửa của trung bình cộng cuối cùng lại bị chuyển xuống khoảng 12,5. Và cứ tiếp tục như vậy, lớp tiếp theo sẽ là 6,25...

Người chơi ở tầng logic đầu tiên sẽ đoán một số bằng với một nửa trung bình cộng theo cảm nhận của mình.

Người chơi ở tầng logic thứ hai sẽ đoán một số bằng với giá trị một nửa của trung bình cộng mà họ nghĩ những người khác sẽ nghĩ.

Hoặc thậm chí là, đoán một giá trị bằng với một nửa của trung bình cộng mà họ nghĩ những người khác sẽ nghĩ rằng những người còn lại sẽ nghĩ...

Khi người chơi bước lên từng tầng của hệ thống logic này, cuối cùng bọn họ sẽ đoán các số càng ngày càng nhỏ, đến tận khi họ đoán được số 1, bởi vì không người chơi nào sẽ nghĩ rằng những người khác sẽ chọn một số nhỏ hơn họ. Trạng thái cân bằng này là trạng thái cân bằng Nash.

Vì vậy, phần khó nhất của trò chơi này không phải là đoán điểm trung bình, mà là đoán xem tám người chơi này đang đứng ở tầng logic nào.

Bởi thế, từ sau khi biết được quy tắc trò chơi, An Vô Cữu đều dồn hết sức vào việc quan sát - đây là cách thu thập thông tin về người khác duy nhất mà cậu có thể làm bây giờ. Mô hình tư duy của một người chủ yếu dựa vào trải nghiệm hàng ngày, tùy thuộc vào kinh nghiệm sống, cách người đó được giáo dục, và mô hình tư duy của họ sẽ ảnh hưởng đến cách họ ăn mặc và đối xử với mọi người.

Lưu Thành Vĩ không có học vấn, không nhận được một nền giáo dục cơ bản, đại khái sẽ không biết lý thuyết trò chơi (game theory).

An Vô Cữu liếc Lưu Thành Vĩ, phát hiện gã không dứt khoát viết đáp án mà thay vào đó vò đầu bứt tai cố gắng nghĩ một lúc lâu.

Nhưng nhận được loại câu hỏi này, luôn luôn có thể nghĩ được con số nên được chọn sẽ ở gần giữa. Dựa vào trình độ của Lưu Thành Vĩ, xác suất gã nghĩ giá trị trung bình là 50 là lớn nhất.

Khi nhìn những người khác, An Vô Cữu đột nhiên nhận ra rằng mình thức dậy với bảng hiển thị vòng chơi thứ năm, không biết những người chơi khác có giống vậy không, nhưng ít nhất có thể nói rằng không ai ở đây là người mới. Bởi vì không ai trong số bọn họ quá bối rối, không quen thuộc với các quy tắc, và không ai suy sụp khi thấy những người vi phạm bị bắn chết cả.

Những người này đã vượt qua các vòng trước và sống sót, và ở vòng này không phải là tay mơ nữa. Dựa vào độ khó của trò chơi khởi động này, e rằng bọn họ đã từng trải qua những thứ tương tự trước đây.

Những người còn sống sót đến bây giờ đều không phải là kẻ ngốc.

Ngô Du, người trẻ tuổi nhất ở đây... An Vô Cữu cảm thấy hết sức kỳ lạ, một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể bước vào một trò chơi sinh tử như này; mà nhìn cách ăn mặc thì cậu ta có vẻ cũng không giống một người có thể trả tiền ăn học. Nhưng lúc nói về bông hoa trên cổ An Vô Cữu, cậu ta lại có thể nói được đây là loài hoa gì, điều này chứng tỏ gia đình cậu ta cũng không phải một gia đình bình thường.

Tất nhiên cậu ta có thể nghĩ đến giá trị 25 ở tầng suy nghĩ đầu tiên, nhưng mà nếu thật sự chọn 25, cậu ta cũng sẽ sợ người khác sẽ chọn những số nhỏ hơn, thế thì trung bình cộng sẽ giảm xuống.

Có lẽ đáp án của cậu ta sẽ gần với 12,5.

Ueno và Lao Yu dường như thuộc cùng một kiểu người - cẩn trọng và kỹ tính, ngại chơi xấu và suy nghĩ nhiều. Ueno đeo kính và có vết chai mỏng - dấu vết để lại sau khi sử dụng bàn phím - trên ngón tay, có lẽ là do sử dụng bàn phím trong thời gian dài, vậy thì hẳn là đã được học hành, thậm chí có thể đã học lên cao đẳng. Bọn họ có lẽ sẽ đứng ở tầng logic cao hơn Lưu Thành Vũ và Ngô Du, vậy thì sẽ chọn một số ở khoảng 6,25. Bởi vì chỉ có thể chọn số tự nhiên, vậy thì số đấy sẽ là 6.

An Vô Cữu lâm vào trầm tư. Nghĩ được đến 6 đã không dễ, nếu giảm xuống nữa sẽ khá nguy hiểm, bởi vì tầng logic của mỗi người đều khác nhau. Mặc dù ai cũng có thể nghĩ đến tầng logic sâu hơn, nhưng bọn họ cũng sẽ sợ những người khác không nghĩ sâu được đến thế, nên bọn họ sẽ không chọn những con số quá bé.

Chung Ích Nhu thì sao?

Cô rất thông minh.

Đây là ấn tượng của An Vô Cữu đối với cô.

Cô giỏi đối nhân xử thế và quan sát, mà trong khi những người ở đây vẫn chưa hiểu được bản chất của trò chơi này thì cô đã đoán được nghề nghiệp của Dương Minh. Loại khả năng thu thập thông tin này tuyệt đối không phải khả năng của người bình thường.

Ngoài ra, sự phân bố của các vết chai trên ngón tay của cô cũng trông không giống như vết chai sau khi sử dụng máy tính, mà loại sẹo nhỏ này có vẻ giống sẹo do dao rất mảnh để lại thì đúng hơn.

An Vô Cữu lại nhìn bộ dụng cụ trên người cô, cẳng chân với lớp da nhân tạo và bàn tay đã cải tạo của cô.

Hẳn là có liên quan đến chỉnh sửa bộ phận giả hoặc dùng máy móc để sửa lại.

Nhưng vì cô ấy đủ thông minh để có thể phân tích được những người kia giống cậu, đối với cô, cả Dương Minh và cậu đều là đối tượng cần phải đề phòng.

Dựa theo thông tin Dương Minh đã đưa ra về An Vô Cữu, thông tin hữu ích trong số đó đơn giản là việc cậu quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo trá như thế nào. Bởi vậy, hình tượng này sẽ khiến Chung Ích Nhu cho rằng [An Vô Cữu sẽ đưa ra lựa chọn rất khó tin, ví dụ như một con số rất thấp.]

Đối với cô, kết quả cuối cùng không có khả năng gần bằng 6. Một khi ai đó chọn một con số rất nhỏ, sau khi tính tổng cùng sự lựa chọn của Lưu Thành Vĩ và những người khác trước đó, không chừng kết quả có thể kết thúc ở vị trí của cô ấy chứ.

Suy nghĩ của mọi người lúc này chỉ có thể suy đoán, An Vô Cữu cũng biết rất rõ mình chỉ đang phỏng đoán, kết quả cuối cùng có thể cũng trật lất hoàn toàn.

Nhưng đương nhiên, đoán cũng được chia thành hai loại - dễ đoán và khó đoán. Đối với cậu, khó đoán nhất chính là Thẩm Thích.

Người này là người chơi duy nhất trước giờ vẫn chưa từng để lộ chút sơ hở nào.

Trên mặt anh ta là mặt nạ nên không nhìn rõ được diện mạo, trang phục cũng không có gì đặc biệt, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa nói câu nào. An Vô Cữu trong lúc tự hỏi không thể không ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện mình, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt của hai người lại chạm nhau, An Vô Cữu hơi nheo mắt lại.

Đối phương cũng đang quan sát cậu.

Đối với những người chơi trong vòng này, An Vô Cữu được miêu tả là kẻ điên chắc chắn là một quả bom hẹn giờ nguy hiểm, e rằng Thẩm Thích cũng rất tò mò.

Trong mắt cả hai, đối phương đều là nhân tố không thể xác định, là điểm chịu lỗi* của đối phương. Chỉ là, một người không để lộ sơ hở gì, một người lại hoàn toàn bị vạch trần.

(*) 容错/Fault tolerance: khả năng tiếp tục hoạt động mà không bị gián đoạn của một hệ thống (máy tính, hệ thống network,..) khi một hoặc nhiều thành phần của nó gặp sự cố. Mục tiêu của việc tạo ra một hệ thống chịu lỗi (fault-tolerant system) là để ngăn chặn sự gián đoạn phát sinh từ một điểm thất bại duy nhất.

Không đúng. An Vô Cữu cúi đầu nhìn tờ giấy.

Không hề có sơ hở chính là sơ hở lớn nhất.

Thẩm Thích lựa chọn việc không hề để lộ sơ hở chứng minh rằng anh ta hiểu được những nguyên tắc cơ bản của trò chơi này. Như vậy, đối với anh ta, lựa chọn của những người đi trước cũng có thể đoán được. Có ít nhất hai người sẽ chọn một số cao hơn 6, vì vậy Thẩm Thích sẽ không chọn một số quá thấp nếu anh ta muốn chiến thắng.

Nhưng con số cụ thể nào trong khoảng từ 6 đến 12,5, An Vô Cữu chỉ có thể đặt cược.

Hiện tại có một số có thể xuất hiện gần 25, một số có thể xuất hiện gần 12,5 và ba số có thể xuất hiện gần 6. Không tính Thẩm Thích, Dương Minh và bản thân cậu, giá trị trung bình cậu tính ra tạm thời khoảng 11, vì vậy một nửa của trung bình cộng sẽ là 5 hoặc 6.

Về mặt logic, nếu ba người còn lại đều hiểu rõ các tầng tư duy, bọn họ sẽ chọn một số khá thấp, hoặc thậm chí sẽ đưa ra lựa chọn giống tầng logic thứ ba. Nhưng cũng vì thế, bọn họ hiểu rõ cách trò chơi này hoạt động, nên những gì bọn họ thực sự làm sẽ không phải là đoán sâu hơn, mà là đến gần câu trả lời của những người khác hơn.

Thẩm Thích võ trang đầy đủ khiến An Vô Cữu cảm thấy cái gì đó. Trực giác khiến cậu nghĩ đối phương sẽ chọn một con số khá thấp.

Nếu cậu có thể nhận ra, nhất định Dương Minh cũng có thể.

Con số cuối cùng sẽ không cao hơn 6.

Dương Minh sẽ chọn số nào?

Không, đúng hơn là, Dương Minh sẽ có phỏng đoán gì về bản thân mình?

An Vô Cữu nhìn về phía Dương Minh. Đối phương đang chăm chú nhìn màn hình, không ngẩng đầu, nhăn mày, dường như đang chìm trong suy nghĩ.

"Thời gian tính toán đã hết. Kết quả của vòng đầu tiên của trò chơi "The Golden Mean" đã được công bố."

Màn hình viết tay trước mặt mỗi người lần lượt chiếu lên không trung một hình chiếu mới.

"Ngô Du: 13, Lão Vu: 6, Chung Ích Nhu: 6, Oeno Taisei: 7, Lưu Thành Vĩ: 25.

Dương Minh: 5, Thẩm Thích: 6, An Vô Cữu: 8."

"Một nửa của trung bình cộng cuối cùng là 4,75, gần với kết quả này nhất chính là Dương Minh. Dương Minh thắng."Nhìn thấy vẻ tự mãn như mong đợi và sự thư thái hiếm có trên khuôn mặt của Dương Minh, trái tim của An Vô Cữu bây giờ mới bình tĩnh lại.

Cậu không đoán sai.

Trình độ của Dương Minh không khác lắm so với suy nghĩ của cậu - hắn có thể ước lượng phạm vi trung bình của những người chơi khác, nhưng mà đối với hắn thì có thể tính được cũng vô dụng, bởi vì trong này có một người hắn vẫn kiêng kị.

Sau cuộc nói chuyện trước, An Vô Cữu đã biết bản thân nguy hiểm như thế nào trong tâm trí của Dương Minh - cậu tâm cơ và giỏi ngụy trang, không tuân theo quy tắc thông thường và không coi ai ra gì.

Nên là, làm đâu chắc đấy đúng là không phù hợp với kỳ vọng của hắn.

Dương Minh đã áp cái thiết lập "ác quỷ đội lốt thiên thần"* này lên người cậu, vậy thì An Vô Cữu đành phải lợi dụng vậy.

(*) bạch thiết hắc/白切黑: thuật ngữ xuất hiện trong giới anime, dùng để chỉ những người có gương mặt thiên thần nhưng thật ra trong lòng lại rất độc ác, kiểu ác quỷ đội lốt thiên thần.

Cậu đoán Dương Minh sẽ tính kế mình, nên cuối cùng cậu viết ra một con số có lẽ phù hợp với dự đoán của đối phương. 8 là một lựa chọn thoạt nhìn khá xem thường trình độ của những người khác.

Tuy rằng đây đúng là một kế sách không quang minh chính đại cho lắm, An Vô Cữu cũng không có biện pháp nào khác cả, cậu chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Cuối cùng, kết quả trong tưởng tượng cũng không quá tệ, nhưng lựa chọn của Thẩm Thích khá là bất ngờ đối với cậu. Anh ta không thể không đoán được kết quả sẽ không phân bố đều như vậy.

Dường như anh ta cố ý.

"Thật không hổ là anh Dương," Chung Ích Nhu đổi miệng, hất mái tóc xõa trên vai, cười ngọt ngào đến động lòng người, "Lợi hại thật."

"May mắn, may mắn cả," Nét cười trên mặt Dương Minh càng giấu không được. Lòng tự tin thường cũng dễ hình thành như vậy đấy, chỉ cần thấy đối thủ mạnh mẽ tránh không được thất bại trước mặt mình là được rồi.

"Ha, tao cứ tưởng người nào đó lợi hại thế nào," Lưu Thành Vĩ cười nhạo, "cũng đâu có khác gì đám bọn tao đâu, chẳng phải cuối cùng vẫn thua cả trò chơi khởi động à?"

Những lời này đúng là những lời An Vô Cữu đã dự kiến. Thời điểm Lưu Thành Vĩ nói câu này, thậm chí cậu còn cảm thấy được một niềm vui nho nhỏ khi đạt được mục đích.

Thú vị nhất là, người lên tiếng bênh vực An Vô Cữu lại chính là Dương Minh - người vẫn luôn coi cậu là cái đinh trong mắt mình.

"Chỉ là ngựa ngẫu nhiên bị mất móng trước mà thôi." Hắn nhướng mày, "Rốt cuộc thì, mấy năm qua tôi quần quật như vậy cũng đâu phải không để làm gì."

An Vô Cữu im lặng ngồi đó, nhìn chằm chằm những ngón tay vẫn đang nhẹ run của mình.

Bởi vì thắng cuộc, một hộp quà ánh lên ánh sáng xanh rơi xuống trước mặt Dương Minh.

"Xin chúc mừng. Trước khi công bố lợi thế mà bạn có được trong vòng này, chúng ta hãy khởi động lại trò chơi cho mọi người."

Vừa dứt lời, tất cả những người trên bàn tròn nổi lên, choáng váng như nhìn thấy ảo ảnh sau khi uống phải chất gây ảo giác quá liều. Thế giới ngập tràn ô nhiễm ánh sáng và bụi bắt đầu xoay tròn và sụp đổ, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ màu trắng.

Sau đó, từ chỗ chấm nhỏ này dường như xuất hiện một vụ nổ, dùng một tốc độ không thể thu nhận được khuếch đại thành một thế giới hoàn toàn mới.

Thánh Âm bắt đầu giới thiệu thế giới của vòng chơi mới: "Vòng chơi này có tên là [Tàn sát đỏ và đen]. Bối cảnh như sau: Những tên khủng bố đã thực hiện một cuộc tấn công bằng khí gas độc ở Miami. Mật độ của khí độc này thấp hơn không khí, hiện tại trên mặt đất đang có rất nhiều người chết và bị thương nặng. Vào thời điểm sống chết, tám người các bạn vô tình đến được boongke an toàn bên dưới tòa nhà văn phòng sau khi đi qua ống thông khí."

"Đây là một boongke hạt nhân thu nhỏ do người sáng lập tập đoàn Kamiki bí mật xây dựng và phát triển, sâu mười tám mét dưới lòng đất, an toàn nhưng bị đóng kín, lối ra đã bị phá hủy và chỉ có thể nổ tung từ bên ngoài. Tài nguyên sinh tồn ở đây rất hạn chế, chỉ đủ để tám người các bạn sống tạm bợ năm ngày bốn đêm."

Các hạt bụi dần dần tụ lại thành những mảnh vỡ, chúng di chuyển lại gần nhau hơn và được kết lại với nhau.

"Khi ở trong boongke, trên đầu các bạn sẽ hiển thị một thanh năng lượng màu vàng. Lúc khởi động, thanh năng lượng sẽ ở trạng thái đầy, nhưng sau khi cảm thấy đói và khát do thiếu thốn thức ăn, giá trị năng lượng sẽ tiếp tục giảm. Khi thanh năng lượng tụt đến 0, các bạn sẽ được coi là đã chết, sẽ bị loại khỏi trò chơi."

"Theo hệ thống, bây giờ là 9:00 sáng. Lúc 9:00 sáng ngày thứ năm, một đội cứu hộ sẽ đưa các bạn ra ngoài - đương nhiên là chỉ đưa những người còn sống ra ngoài."

Chỉ cần chống đỡ đến 9h sáng hôm đó, nghĩa là bọn họ đã thành công sống sót.

"Chỉ có vài người mà đội cứu hộ cũng phải đào tận năm ngày?" Chung Ích Nhu lên tiếng, "Cứu người hay là khảo cổ thế không biết."

Không gian trước mắt quá chói, đôi mắt có thị lực yếu của An Vô Cữu khiến cậu rất khó thích nghi được, phải gần mười giây sau tầm nhìn mới bắt đầu trở nên rõ ràng.

Cậu nghe thấy giọng của Ueno.

"Ngày thứ năm mới đến cứu chúng ta, không biết đống tài nguyên sinh tồn đó có đủ dùng hay không nữa..."

Một lúc sau, mô hình hoàn chỉnh của thế giới cuối cùng cũng hiện ra trước mắt họ.

An Vô Cữu nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đang đóng chặt trước mặt mình. Trên cánh cửa là bức họa "Cuộc khổ hình của Jesus" ①.

Tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được.

Tác giả có lời muốn nói:

① Cuộc khổ hình của Jesus/Crucifixion of Jesus: Bức tranh này là của họa sĩ Raphael, mô tả cảnh Chúa Giêsu bị đóng đinh trên cây thánh giá.