Nông Gia Viện đúng là mới được xây dựng, toàn bộ căn nhà nhìn trong cũng được, nhưng mà cũng không phải là loại sang trọng hay xa hoa giống như trong lời của mẹ cô nói, thậm chí trong vẫn còn ám lại mùi nước sơn tường, NhanThiến bước vào nhà, nhịn không được còn bị hắt xì mấy cái.
Gia đình của bọn cô là xuất phát vào buổi sáng hôm nay, giữa trưa mới đến Nông Gia Viện, sau khi dàn xếp ổn thỏa, buổi chiều mới ra ngoài đi tham quan vài địa điểm xung quanh đây.
Hiện tại đang là thời điểm người ta đi du lịch vui chơi nhiều, Triệu Điềm cũng suy xét đến việc những địa điểm nổi tiếng sẽ có rất nhiều người, liền tìm lối tắt, để cho ba cô lái xe, chở gia đình bọn họ, mang theo đồ ăn, đi tìm một chỗ gần
bờ sông phong cảnh tự nhiên mát mẻ làm một buổi dã ngoại nấu ăn ngoài trời.
Nhan Thiến cảm thấy hơi do dự, quyết định không đem bài tập ôn thi theo, để cho bản thân có thể trải qua một buổi chiều nhẹ nhàng thư giãn. Nhưng mà, hôm nay giống như đã định sẵn là cô không thể nào trôi qua một buổi chiều yên bình vui vẻ được.
Ý tưởng của mẹ đúng là rất tốt, phong cảnh bên bờ sông cũng khá đẹp, nhưng mà thiên thời địa lợi lại thiếu nhân hoà, trên đường đi ba và mẹ lại vì vấn đề nuôi dạy Nhan Hạo mà cãi nhau.
Ngày thường ba cô cũng không phải là một người thích nói chuyện cho lắm, đối mặt với mẹ cô đang trở nên không khống chế được bản thân như vậy, cũng không còn tiếp tục trầm mặc nữa, mà là châm chọc mỉa mai nói bà chiều hư
Nhan Hạo.
Hai vợ chồng cãi nhau um xùm, kết cục là mẹ cô tức muốn hộc máu mang theo Nhan Hạo, tức giận mà lái xe đi mất, ném hai ba con bọn cô ở đây. Nhan Thiến yên lặng cắn một miếng bánh mì vào miệng, cảm thấy bản thân rất
vô tội, từ đầu đến đuôi cũng không nói ra một câu, thế mà không hiểu được bị đẩy vào cùng một phe với ba cô, cô rõ ràng là giáo phái của Ma giáo a!
Cho dù là cãi nhau um xùm với vợ mình, nhưng mà biểu tình trên mặt của Nhan Tê Trì cũng không có xảy ra biến hoá quá lớn, nhìn thấy chiếc ô tô chạy xa dần cho đến khi khuất bóng, mới quay đầu qua nhìn về phía Nhan Thiến, bình tĩnh
hỏi: "Bị dọa sợ rồi sao?"
Bánh mì trên tay có hơi khô, Nhan Thiến liền nhai hai ba cái, dùng sức nuốt
xuống, giọng hơi bị nghẹn lại mở miệng trả lời:
"Có… Có một chút."
Sau khi nói xong, cô không được mà ho sặc sụa. Nhan Tê Trì cũng không nói gì thêm, chỉ lấy ra một chai nước uống đưa cho cô. Đối với sự quan tâm chăm sóc hiếm có từ ba mình, Nhan Thiến cảm giác có chút ngoài ý muốn, nói lời cảm ơn, nhận lấy chai nước, vặn nắp ra rồi uống một ít nước để đỡ bị nghẹn....