Thiếu Niên Ca Hành

Chương 208: Thiếu niên xuống núi Thanh Thành

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Núi Thanh Thành.

Toàn bộ núi để tang suốt ba tháng.

Hôm nay, hai vị đệ tử xuất sắc nhất đồng lứa của núi Thanh Thành, truyền nhân Vô Lượng Kiếm Pháp của Triệu Ngọc Chân - Lý Phàm Tùng, truyền nhân Đại Long Tượng Lực của núi Thanh Thành - Phi Hiên cởi bỏ bộ quần áo màu trắng. Bọn họ quỳ gối trước bức tượng Tam Thanh tổ sư trong điện Thanh Tiêu, trước bài vị các đời đại tông sư của núi Thanh Thành.

“Sư thúc tổ, hôm nay đệ tử Phi Hiên phụng lệnh sư môn hạ sơn. Trong vòng ba năm ta sẽ chứng kiến mọi chuyện trong thiên hạ, gặp hết mọi người trong thiên hạ, xin hãy đợi ngày đệ tử về núi!” Phi Hiên khấu đầu trước bài vị.

“Sư phụ, đồ nhi Lý Phàm Tùng bất hiếu, kiếm pháp chưa thành, không báo thù được cho sư phụ. Đợi đồ nhi hạ sơn rèn luyện, trong ba năm chắc chắn sẽ tự tay đâm kẻ thù!” Lý Phàm Tùng cúi người quỳ lạy.

Người có bối phận cao nhất trong núi Thanh Thành ngày hôm nay, quyền chưởng giáo núi Thanh Thành, Ân Trường Tùng đứng sau bọn họ, bất đắc dĩ thở dài: “Mấy đời nay núi Thanh Thành luôn có nhân tài kiệt xuất, không biết là may mắn hay là bất hạnh của núi Thanh Thành.”

Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đứng dậy thi lễ với Ân Trường Tùng. Phi Hiên nói: “Thái sư tổ, hôm nay Phi Hiên và tiểu sư thúc xuống núi, xin thái sư tổ bảo trọng.”

“Khi ta còn nhỏ, chưởng giáo khi đó, sư tổ của ta mất. Khi ta tới tuổi trung niên, sư phụ ta mất, sau đó khi ta tới lục tuần, sư đệ ta chết. Hôm nay ta thất tuần nhưng lại phải đưa tiễn vị chưởng giáo thứ tư của núi Thanh Thành.” Ân Trường Tùng cười một tiếng: “Chỉ mong khi ta chết có thể thấy vị chưởng giáo thứ năm được lựa chọn nhậm chức, Phi Hiên.”

Phi Hiên lắc đầu: “Phi Hiên tự thấy không gánh vác nổi.”

“Nếu so với Triệu Ngọc Chân, như vậy e là núi Thanh Thành sẽ không có chưởng giáo cả trăm năm rồi. Phi Hiên,ngươi học được đạo pháp của Triệu Ngọc Chân, hơn nữa lòng cầu đạo còn cao hơn Triệu Ngọc Chân. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ngồi lên vị trí chưởng giáo núi Thanh Thành. Đừng từ chối, đây là ý của Ngọc Chân.” Ân Trường Tùng vuốt râu nói.

Phi Hiên cúi đầu, không nhiều lời tiếp: “Phi Hiên xin nhận lệnh.”

“Sau này ngươi là chưởng giáo, phải là ta nhận lệnh của ngươi mới đúng. Sư phụ ngươi ra đi rất sớm, vừa nhận ngươi về núi Thanh Thành đã mắc bệnh qua đời. Ngươi xem như được Ngọc Chân nuôi lớn, đừng phụ lòng hắn. Phi Hiên!” Ân Trường Tùng quay sang: “Phàm Tùng!”

“Có Phàm Tùng!” Lý Phàm Tùng vội vàng nói.

“Từ nay trở đi ngươi không phải đệ tử núi Thanh Thành nữa.” Ân Trường Tùng bình tĩnh nói.

“Cái gì!” Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đều giật mình.

“Thật ra ngươi chưa bao giờ là đệ tử núi Thanh Thành ta. Ngươi chỉ là đệ tử của Ngọc Chân mà thôi. Năm xưa cha mẹ ngươi là bạn cũ với sư đệ, cha mẹ ngươi mất sớm, giao phó ngươi cho hắn. Từ nhỏ ngươi đã rất có thiên phú về kiếm pháp, năm đó Ngọc Chân cũng có tính thiếu niên, ngươi chưa đầy sáu tuổi đã nhận ngươi làm đệ tử. Mấy năm nay Vô Lượng kiếm pháp của ngươi đã rất có thành tựu. Ngọc Chân không ở đây, toàn bộ núi Thanh Thành này không ai dạy được ngươi nữa.” Ân Trường Tùng nói.

“Nhưng mà...” Lý Phàm Tùng gấp tới mức đổ mồ hôi đầy đầu: “Đệ tử chưa bao giờ muốn rời khỏi núi Thanh Thành, xin Ân sư tổ nghĩ lại!”

“Đâu phải đuổi ngươi khỏi sư môn. Ngươi muốn làm đệ tử núi Thanh Thành, nhưng ngươi tự hỏi lại mình xem, ngươi có lòng cầu đạo không? Ngươi phải rời núi Thanh Thành mới có thể tìm được kiếm đạo của mình.” Ân Trường Tùng chậm rãi nói: “Ngọc Chân từng nói trong số mệnh của ngươi có hai phần duyên phận sư môn, một phần là với hắn, còn một phần ẩn giấu trong nơi sơn dã giang hồ. Ngươi đi tìm đi.”

Lý Phàm Tùng lau nước mắt, im lặng hồi lâu rồi mới gật đầu: “Vâng.”

“Đừng khóc. Ngọc Chân nói kiếm pháp của người đó không thua gì hắn. Nộ Kiếm Phá Quân, Cô Kiếm Cửu Ca, Nho Sinh Nhã Kiếm, Tuyết Nguyệt Tuyệt Đại. Sư phụ ngươi chắc chắn trong bốn thanh kiếm này, đây là cơ duyên tốt, phải quý trọng.”

“Đệ tử tuân lệnh!”

Nhìn bóng lưng hai vị đệ tử bước từng bước xuống núi, Ân Trường Tùng thở dài não nề. Ba vị thiên sư thế hệ trước cũng đi tới bên cạnh hắn.

“Một nhận được đạo pháp, một được truyền kiếm thuật.” Một thiên sư nhìn bóng lưng hai người, chậm rãi nói: “Coi như Ngọc Chân có truyền nhân.”

“Một tiểu đạo đồng có thể kế thừa vị trí chưởng giáo núi Thanh Thành được không?” Một thiên sư khác hỏi, giọng nói lo lắng.

Ân Trường Tùng lắc đầu: “Được hay không được, phải xem ba năm du lãm này.”

“Nghe nói Ngọc Chân vẽ cho hai người bọn họ một tấm bản đồ. Nghĩ lại cũng buồn cười, Ngọc Chân chưa bao giờ tự xuống núi, làm sao vẽ được bản đồ?” Một thiên sư nghi hoặc nói.

“Ta xem bản đồ đó rồi, trên đó chỉ có hai nơi, bắt đầu là núi Thanh Thành, kết thúc cũng là núi Thanh Thành.” Ân Trường Tùng dừng lại một chút: “Còn giữa lúc đó, Ngọc Chân chỉ hướng dẫn tới một nơi. Còn lại tùy theo ý muốn mà đi.”

“Là đâu vậy?” Ba vị thiên sư cùng hỏi.

“Thiên Khải.” Ân Trường Tùng ngửa đầu lên nhìn bầu trời: “Khâm Thiên giám.”

Lý Phàm Tùng cõng rương sách, Phi Hiên dắt một con ngựa màu đỏ sẫm đi bên cạnh hắn, hệt như năm xưa bọn họ xuống núi du lịch. Chỉ có điều lần này tâm cảnh và tâm tính đã hoàn toàn bất đồng. Hai người đi xuống dưới núi, Lý Phàm Tùng quay đầu lại, nước mắt bất giác chảy ra.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Phi Hiên hỏi hắn.

“Ta nhớ năm xưa ta theo cha mẹ lần đầu tiên tới núi Thanh Thành. Khi đó còn chưa tới sáu tuổi, vừa theo cha mẹ lên núi đã thấy một thiếu niên ngồi trên bậc thang, ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa nhìn về phía xa. Người hỏi ta, dưới núi ra sao. Lúc đó ta thấy sau lưng người có dắt một thanh kiếm gỗ đào bèn nói: Ngươi dạy ta kiếm thuật, ta sẽ kể cho ngươi chuyện dưới chân núi. Cha mẹ trách ta mạo phạm, nhưng người lại đáp ứng rất sảng khoái. Sau đó ta mới biết người là Triệu Ngọc Chân, đạo pháp đệ nhất, kiếm thuật đệ nhất núi Thanh Thành trong trăm năm qua.” Lý Phàm Tùng vừa rơi lệ vừa cười nói: “Nhưng lúc đó chỉ cảm thấy người có vẻ hơi ngốc nghếch, tùy tiện kể vài chuyện dưới chân núi người cũng vui vẻ rất lâu. Giờ nghĩ lại quả thật có lỗi với người.”

“Sao vậy?” Phi Hiên hỏi.

Lý Phàm Tùng lau nước mắt một cái: “Lúc ấy còn nhỏ tuổi, ta đâu có trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ là những câu chuyện nghe được từ miệng cha mẹ mà thôi. Thậm chí có một số là bịa ra, thế nhưng sư phụ tin hết. Lần này xuống núi, không biết sư phụ chứng kiến cõi phàm nhàm chán như vậy liệu có thất vọng không.”

Phi Hiên cũng cười: “Không đâu, với bộ dạng của sư phụ, cho dù là chuyện nhàm chán, người cũng thấy hứng thú.”

“Cũng đúng, sư phụ không thể thấy hết, vậy để chúng ta chứng kiến thay.” Lý Phàm Tùng xoay người cao giọng nói: “Tiểu thư đồng, chúng ta lên đường.”

“Được, tiểu sư thúc!” Phi Hiên đáp.

“Đừng gọi tiểu sư thúc, phải gọi là công tử.” Lý Phàm Tùng gõ nhẹ lên đầu Phi Hiên.

Phi Hiên lại không tức giận như mọi khi, nhưng bước được vài bước lại quay đầu lại, dường như thấy trên bậc thang đó đã từng có một thiếu niên dịu dàng như ngọc, sau đó lại hóa thành một đạo sĩ trung niên để hai hàng ria nhìn về phía xa, ánh mắt đầy ao ước.

Sư phụ, mong rằng lần này xuống núi người tìm được thứ trong lòng người. Còn việc người chưa hoàn thành, cứ giao cho Phi Hiên.