Thiếu Niên Ca Hành

Chương 188: Ước định bảy ngày

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Bốn ngày sau, rốt cuộc Hà Khứ và Hà Tòng cũng chạy tới Kiếm Tâm trủng. Bọn họ chạy thẳng vào trong Kiếm các: “Hoa Cẩm đâu? Hoa Cẩm đang ở đâu?”

Hộ kiếm sư Vô Pháp đi ra, thấy sắc mặt hai người lấy làm khó hiểu: “Sao mà nôn nóng vậy? Hoa Cẩm và lão gia tử ra sau núi hái thuốc, chắc lát nữa là về.”

“Không được, mau tìm bọn họ. Không thể để lâu được.” Hà Khứ lập tức đi thẳng ra ngoài, lại nghe tiếng nói của một già một trẻ vang lên ngoài cửa. Hoa Cẩm đi đang cùng lão trủng chủ Lý Tổ Vương đi vào.

“Hoa Cẩm, Hoa Cẩm! Mau theo ta tới Lôi gia bảo!” Hà Khứ vội vàng la lên.

Hoa Cẩm vẻ mặt ngây ngốc: “Hả? Sao ta lại phải tới Lôi gia bảo?”

Lý Tổ Vương thấy Hà Tòng vốn luôn bình tĩnh lúc này lại có vẻ cực kỳ lo lắng, biết tình huống đang hết sức cấp bách: “Ngươi cứ nói từ từ thôi, kể hết mọi chuyện đã.”

Hà Khứ thở hổn hển, đang định mở miệng thì đầu óc lại choáng váng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Hà Tòng vội vàng tới giúp hắn. Hoa Cẩm tiến tới bắt mạch nói: “Không sao, hắn chỉ đi đường mệt mỏi qua mức, giờ lại gấp tới mức tâm hỏa công tâm nên trực tiếp hôn mê bất tỉnh thôi. Hà Tòng, rốt cuộc có chuyện gì, sao phải tới Lôi gia bảo?”

“Ngươi còn nhớ người trẻ tuổi tên là Tiêu Sắt đi cùng thiếu chủ ngày trước không?” Hà Tòng hỏi.

“Đương nhiên là nhớ.” Hoa Cẩm gật đầu.

“Lần này Ám Hà đánh lén Anh Hùng yến, hắn bảo vệ anh hùng trong thiên hạ cưỡng ép vận công, hiện nay đã bị thương nặng, lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. May mà có Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên tiền bối ở đó nên tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng Tạ tiền bối nói tối đa ông ấy cũng chỉ bảo vệ được bốn ngày. Cộng thêm viên Tam Nhật hoàn kia, nhiều nhất là bảy ngày. Cho nên lệnh cho hai người chúng ta mời Hoa Cẩm cô nương tới!”

“Tam Nhật hoàn!” Hoa Cẩm kinh hãi: “Hắn uống Tam Nhật hoàn à?”

“Sao vậy?” Hà Tòng ngạc nhiên.

“Tam Nhật hoàn đó sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả sinh mệnh lực trong người, cho nên bất luận thương thế nặng đến đâu cũng có thể kéo dài tính mạng ba ngày. Nhưng sau ba ngày nếu vẫn không trị được, như vậy dẫu là thần tiên cũng khó lòng cứu nổi.” Hoa Cẩm xoay người, cõng rương thuốc lên: “Lão gia tử, ta phải tới đó ngay.”

Hà Tòng gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, ta đi cùng ngươi.”

Lão trủng chủ lắc đầu: “Lần này tới Lôi gia bảo nhanh nhất cũng phải bốn ngày. Ngươi cưỡi Tử Lưu Câu của ta đi. Hà Tòng, ngươi đã mệt lắm rồi, Vô Pháp, ngươi đi cùng Hoa Cẩm.”

“Vâng.” Vô Pháp đáp, cùng Hoa Cẩm chạy ra ngoài các.

Lý Tổ Vương nhìn theo bóng lưng cô đi khỏi, khẽ cau mày, thở dài nói: “Xem ra đã bắt đầu thật rồi.”

Lôi gia bảo.

Tạ Tuyên và Vô Tâm cùng đi từ trong nhà ra, hai người đều có vẻ mệt mỏi kiệt sức. Bốn ngày liên tục thay nhau truyền khí cho Tiêu Sắt, cho dù có tu vi Thiên Cảnh cũng khó lòng chống đỡ nổi.

“Sao rồi?” Lôi Vô Kiệt tiến tới hỏi.

“Tam Nhật hoàn đó đúng là dược vật tuyệt diệu nhất trên thế gian. Hiện giờ mạch đập của Tiêu Sắt đã ổn định, chân khí thông suốt, nhìn qua còn tưởng thương thế đã khỏi.” Tạ Tuyên nói.

“Vậy... đã ổn chưa?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu.

“Tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng có nhìn thế nào cũng giống bốn chữ.” Vô Tâm đột nhiên nói.

“Bốn chữ nào?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Hồi quang phản chiếu.” Vô Tâm gằn từng chữ một.

Tạ Tuyên gật đầu: “Đúng là hồi quang phản chiếu, ít nhất có một điểm có thể xác nhận. Nếu sau ba ngày vị tiểu thần y kia còn chưa chạy tới, cho dù hai người chúng ta cố gắng tới đâu cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.”

Lôi Vô Kiệt xiết chặt nắm tay, quay sang nhìn về phía xa, hạ giọng nói: “Hoa Cẩm, ngươi mau đến đây đi.”

Vô Tâm đi tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, vỗ vai hắn nói: “Yên tâm đi, Tiêu Sắt không dễ chết như vậy đâu.”

“Hòa thượng, chẳng phải ngươi về Thiên Ngoại Thiên rồi à? Sao lại tới Lôi gia bảo?” Mấy hôm nay Vô Tâm không ở trong phòng chữa thương cho Tiêu Sắt thì là nghỉ ngơi điều dưỡng khí tức. Lôi Vô Kiệt vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với hắn. Tới giờ mới hỏi câu hỏi cất giữ trong lòng bấy lâu.

“Ta tới cứu các ngươi. Phật gia chú trọng nhận ơn phải báo đáp. Các ngươi đã cứu ta một lần cho nên ta cũng tới cứu các ngươi một lần.” Vô Tâm cười nói: “Cho nên ta từ Thiên Ngoại Thiên xa xôi chạy tới. Nếu cuối cùng Tiêu Sắt vẫn chết chẳng phải ta mất mặt lắm sao?”

“Ngươi có cách gì không?” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

“Không có cách nào.” Vô Tâm nhún tai: “Đừng nhìn giờ ta chuyện trò vui vẻ với ngươi, thật ra ta còn chẳng có sức về phòng nữa cơ.”

“Vậy ngươi còn đứng đây làm gì?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu.

“Chẳng hay Lôi huynh đệ có thể nể tấm lòng son chạy tới cứu giúp, cõng ta về phòng được không?” Vô Tâm đan tay thành chữ thập, vẻ mặt thành khẩn.

“Hòa thượng này, đúng là không thay đổi gì cả.” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nhún người, cõng Vô Tâm lên: “Đi thôi.”

Hai người từ từ đi khỏi. Đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng và con gái đứng ngoài cửa nhìn bóng lưng Vô Tâm như đang suy ngẫm. Đột nhiên hắn quay sang hỏi Tạ Tuyên: “Tạ tiên sinh, mặc dù ta chưa từng gặp Diệp Đỉnh Chi nhưng vị tiểu tông chủ Thiên Ngoại Thiên này trông có vẻ quen quen.”

“Ồ?” Tạ Tuyên vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Giống ai?”

“Tiên sinh không thấy vậy à?” Diệp Khiếu Ưng hỏi ngược lại.

Tạ Tuyên nhún vai: “Giống Diệp Đỉnh Chi mà.”

“Vậy chắc là Khiếu Ưng hoa mắt rồi.” Diệp Khiếu Ưng lắc đầu một cái, không hỏi tiếp.

Diệp Nhược Y lại gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Đúng là khá giống.”

“Hòa thượng, làm tông chủ Thiên Ngoại Thiên có thoải mái không?” Lôi Vô Kiệt vừa đi vừa hỏi.

“Cũng được. Mỗi ngày chỉ cần uống rượu, ngắm tuyết, cuộc sống tiêu dao tự tại. Nếu không vì chuyện của các ngươi, giờ ta còn đang ngủ trong phúc địa cơ.” Vô Tâm vừa ngáp vừa lười biếng nói.

Lôi Vô Kiệt cười nói: “Mặc dù kinh nghiệm giang hồ của ta không nhiều nhưng mấy lời của ngươi không lừa được ta đâu. Chuyện của chúng ta ngay cả Tuyết Nguyệt thành cũng không biết, ngươi ở Thiên Ngoại Thiên cách xa ngoài ngàn dặm, làm sao mà biết được? Vừa rồi đang trước mặt nhiều người ta cũng ngại vạch trần ngươi. Nói đi, rốt cuộc vì sao lại tới?”

“Đúng là tới vì bảo vệ ngươi. Có người nhờ ta ra tay cướp lấy Tiêu Sắt, ta bèn thuận nước đẩy thuyền.” Vô Tâm bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử nhà ngươi mới lăn lộn trên giang hồ đã nửa năm mà biết dùng đầu óc rồi cơ đấy.”

“Đương nhiên.” Lôi Vô Kiệt nói: “Ta học theo Tiêu Sắt mà.”

“Vậy ngươi nghe cho kỹ, ba ngày sau nếu tiểu thần y chạy tới chữa khỏi cho Tiêu Sắt, ngươi nhất định phải bảo vệ bên cạnh Tiêu Sắt. Ngươi đã biết thân phận của hắn, chắc cũng biết chỉ riêng trong Lôi gia bảo này đã có bao nhiêu người muốn cướp hắn đi.” Giọng nói của Vô Tâm nghiêm túc hiếm có.

“Vậy ngươi thì sao? Ngươi có cướp không?” Lôi Vô Kiệt thản nhiên hỏi.

"Không biết."

“Vì sao?”

Vô Tâm ngẩng đầu lên, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên gương mặt hắn. Hắn cười một tiếng: “Vì chúng ta là bằng hữu.”