Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Bảo chủ, sao người của Tuyết Nguyệt thành còn chưa tới? Sắp qua giờ lành rồi, thế này thì có đến cũng chẳng sao.” Lôi Thiên Ngân nhìn về phía xa, nhưng vẫn không một bóng người: “Nhưng khách khứa bên trong phải đợi lâu rồi.”
“Đợi thêm khoảng một nén nhang nữa đi.” Lôi Thiên Hổ nhẹ giọng nói.
“Được.” Lôi Thiên Ngân đáp.
Đường lão thái gia dẫn đám người Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát vào trong phòng khách xong, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị lão thái gia nổi danh khắp thiên hạ này. Đường lão thái gia vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, từ từ đi tới. Khi đi qua bàn của Thiếu Lâm tự còn quay sang nói: “Viên Huệ đại sư.”
Trong Thiếu Lâm tự Viên Huệ là trưởng lão với bối phận rất cao, nhưng vẫn thấp hơn một lứa so với Đường lão thái gia, vội vàng cung kính đáp lễ: “A Di Đà Phật. Lâu rồi không gặp Đường lão tiền bối, thần thái vẫn hồng hào như xưa.”
“Nhờ phúc của đại sư.” Đường lão thái gia không nói nhiều, đi mấy bước tới ngồi xuống ghế chủ, ba người còn lại ngồi bên cạnh Đường lão thái gia.
Nhưng trên bàn có hai thanh trường kiêm ngâm vang không dứt.
Đường Hoàng nhíu mày nhìn hai người trẻ tuổi đối diện.
Đường lão thái gia chậm rãi rót cho mình một chén trà rồi từ từ nói: “Thể diện của Lôi bảo chủ còn lớn hơn tưởng tượng của ta, Kiếm Tâm trủng cũng phái người tới à.”
“Xin chào Đường lão tiền bối.” Hà Tòng cực ít khi mở miệng đè thanh trường kiếm đang ngâm vang không ngừng xuống. “Không phải hai người vãn bối vô lễ, nhưng thanh kiếm này...”
“Ta biết, kiếm của Kiếm Tâm trủng được coi là có kiếm tâm, thông mang linh tính.” Đường lão thái gia đặt chén trà xuống, xua tay: “Không sao.”
Hai thanh kiếm lập tức yên tĩnh lại.
Hà Khứ lau mồ hôi trên trán: “Đúng là kỳ quái.”
“Không có gì kỳ quái, khi lão thái gia ngồi xuống còn cố ý để lộ sát khí thăm dò hai người, giờ lai lịch đã rõ, đương nhiên không cần để lộ thần thông nữa.” Ôn Lương vẫn ngồi bên cạnh cười xem mở miệng nói.
“Ai, sao lại vô lễ như vậy!” Đường Huyền trợn mắt nhìn sang.
“Tại hạ Ôn Lương.” Ôn Lương ôm quyền đáp.
“Người của Lão Tự hào Ôn gia? Ngươi là đệ tử của ai?” Đường Huyền lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là kẻ bất tài, nói ra sợ làm nhục thanh danh của sư phụ.” Ôn Lương lắc đầu.
“Bảo ngươi nói thì nói đi, sao phải nói nhảm nhiều như vậy?” Đường lão thái gia cầm bình trà lên, rót một chén mới: “Uống chén trà rồi nói.”
“Đúng, rồi nói.” Đường Huyền nhận lấy chén trà của Đường lão thái gia, đưa cho Ôn Lương.
Ôn Lương vội vàng cung kính nhận lấy chén trà này, uống một hơi cạn sạch: “Trà của Đường lão thái gia, không dám không uống.”
“Ngươi không sợ bỏng miệng à.” Đường Huyền hừ lạnh nói.
“Làm sao lại bỏng miệng được, vừa rồi trong chén trà của lão thái gia, Đường Huyền huynh có nhỏ một giọt Băng Thanh Thủy. Người thường mà uống vào chắc là máu huyết đông cứng mà chết?” Ôn Lương cười hì hì đáp.
Đường Huyền bị người ta nhận ra cũng chẳng tức giận, hắn nhìn Ôn Lương nói: “Nhãn lực có vẻ không tệ, lá gan cũng rất to. Nói đi, sư phụ ngươi là ai, đừng để lúc sau lại nói ta ức hϊếp vãn bối.”
“Nói ra thì, ta không tính là vãn bối.” Ôn Lương gãi đầu một cái: “Sư phụ ta cũng cao tuổi rồi. Ông ấy tên là...”
“Ôn Hồ Tửu.”
Ôn Hồ Tửu, đây không giống tên người bình thường, nếu thật sự nói cái tên này ra thường sẽ khiến người ta khác cười nhạo. Đâu có ai tên là ‘Ôn Hồ Tửu’ kia chứ? Nhưng phòng khách vừa rồi còn huyên náo lại yên tĩnh trở lại, không ai dám cười, yên tĩnh hệt như lúc Đường lão thái gia bước vào. Bởi vì cái tên này, rất đáng sợ.
Cái tên này là do người đó tự đặt, khi còn trẻ người đó nói: “Ôn Hồ Tửu, xông xáo giang hồ”, sau đó rất phóng khoáng sửa lại tên mình.
Giờ người này đã già, già tới mức nửa người đã xuống mồ nhưng vẫn không đổi tên, lời nói lại thành “Ôn Hồ Tửu, nhìn ánh trời chiều hạ xuống phía tây.”
Khi còn trẻ hắn được tôn là Độc Bộ Thiên Hạ, sau này trở lại Ôn gia, thân phận địa vị không ngừng tăng cường, cuối cùng trở thành đệ nhất tại Lĩnh Nam Ôn gia.
Gia chủ Ôn gia, Ôn Hồ Tửu.
Luận bối phận, đúng là không thấp hơn Đường lão thái gia chút nào.
Ngay cả Đường lão thái gia cũng lộ vẻ hiếu kỳ: “Ngươi là đệ tử mà lão độc vật vừa thu nhận mấy năm gần đây?”
“Tại hạ Ôn Lương, người trong Ôn gia gọi ta là ‘Tiểu Độc Vật’. Hân hạnh được gặp mặt.” Gương mặt Ôn Lương đầy tự hào, chắp tay nói.
Đường Huyền sắc mặt âm trầm: “Sao nào, lần này ra khỏi Ôn gia, định khơi mào danh hiệu trên giang hồ à?”
“Không sai.” Ôn Lương nhẹ nhàng cầm bình trà lên, cũng chậm rãi rót một chén trà đưa cho Đường Huyền: “Nếu thắng được người dùng độc thứ hai trong Đường môn Đường Huyền, chắc là nhát pháo đầu này sẽ nổ rung trời.”
“Thứ hai Đường môn?” Đường Huyền gõ nhẹ lên bàn, lạnh lùng hỏi.
“Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân.” Ôn Lương cố ý nghiêng đầu ngâm: “Người dùng độc đệ nhất Đường môn đương nhiên là Liên Nguyệt huynh.”
“Láo xược!” Đường Huyền cả giận quát.
“Im miệng.” Đường lão thái gia đột nhiên mở miệng, không biết đang nói với Đường Huyền hay đang nói với Ôn Lương.
Nhưng hai người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ có Ôn Lương giơ tay chỉ vào chén trà, nháy mắt với Đường Huyền.
Đường Huyền tức giận giơ tay ra định cầm chén trà, nhưng lại bị một người khác lấy trước.
“Ai!” Đường Huyền quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Thiên Hổ người mặc áo lông hổ cầm chén trà, nhìn Ôn Lương lắc nhẹ nói: “Cho gì vào trong vậy?”
“Hổ gia tuyệt đối đừng uống.” Ôn Lương giơ tay ngăn lại: “Tuyệt đối đừng uống.”
“Là độc gì đó thấy máu là chết à? Hạ độc gϊếŧ chết ta, ngươi dương danh giang hồ càng nhanh hơn chứ?” Lôi Thiên Hổ giơ chén trà lên miệng.
Cuối cùng Ôn Lương không nhịn nổi nói: “Bên trong vốn không có độc, chỉ móc ít ráy tai cho vào thôi...”
Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ.
Lôi Thiên Hổ trước nay không lộ vẻ vui buồn, lúc này sắc mặt cũng không nhịn nổi, lúng túng đặt chén trà xuống. Quản gia Lôi Thiên Ngân lập tức tiến tới, lặng lẽ nhận lấy chén trà.
Đường Huyền ngồi đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngại thể diện của Lôi Thiên Hổ nên không phát tác.
Ôn Lương đùa dai bị vạch vấn quay đầu đi, không dám nhìn Lôi Thiên Hổ, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiên Hổ, Tuyết Nguyệt thành còn chưa phái người tới à?” Đường lão thái gia phá vỡ cục diện lúng túng này, mở miệng hỏi.
Lôi Thiên Hổ lắc đầu nói: “Trước đó Tư Không thành chủ đã nói đại đệ tử Đường Liên sẽ tới dự tiệc, nhưng phải qua Đường môn trước. Vốn ta tưởng mọi người sẽ cùng tới.”
“Vốn định đi cùng nhau, thế nhưng Đường Liên có chuyện đột xuất nên đi trước, ta tưởng hắn tới trước rồi cơ.” Đường lão thái gia đáp: “Chắc là đi đường gặp chuyện nên đến muộn. Khách khứa đợi cũng lâu rồi, hay là mở tiệc trước đi.”
Lôi Thiên Hổ gật đầu một cái, ngồi xuống.
Lôi Thiên Ngân vừa xử lý chén rượu xong nhìn Lôi Thiên Hổ một cái rồi gật đầu, cao giọng nói.
“Mở tiệc!”