Anh Nghĩ Em Có Bệnh?

Chương 2: “... Hoàng Thượng?”

Edit + Beta: Meow Sama

Ngoài cửa Hứa trạch, một chiếc xe dừng lại trước mặt Hứa Nguyện.

Cô đã không còn cảm thấy hiếm lạ đối với ô tô, thình thoảng ở trên ban công sẽ nhìn thấy ba Hứa hoặc anh trai Hứa bước từ trên xe xuống, cũng từ TV mà biết đây là một phương tiện đi lại thay cho đi bộ, như thể xe ngựa ở thời đại của cô, đương nhiên là ô tô thực sự thoải mái hơn xe ngựa nhiều.

Hiện tại Hứa Nguyện luôn thầm cảm thấy may mắn, may mắn đã có mấy năm kinh nghiệm trong cung, nếu không như cô trước đó vẫn là một đứa trẻ mới vừa tiến cung, có lẽ nhìn thấy cái gì cũng phải kinh ngạc trố mắt nhìn.

Hứa phu nhân lời nói thấm thía: “Sau khi trở về nhớ phải chủ động nhận sai với Tranh Vanh, vừa lúc trong khoảng thời gian này con cũng không có việc gì, vậy cứ giành nhiều thời gian thăm mẹ chồng con chút, mẹ chồng con mẹ cũng biết, tâm địa không xấu, cũng dễ nói chuyện.”

Trong một gia đình mẹ chồng có sức ảnh hưởng rất lớn, điều này Hứa Nguyện cũng biết, gật gật đầu, những tin tức Hứa phu nhân cung cấp đối với cô rất hữu dụng.

“Xe của con còn đang đem đi sửa, có lẽ phải mất một thời gian, mấy ngày này để tài xế đi theo con, mẹ cũng yên tâm hơn.” Như thể sợ con gái không nghe lời mình nói, Hứa phu nhân lại cường điệu một lần nữa, “Trong khoảng thời gian này co cũng đừng có lái xe, mấy ngày trước dọa mẹ sợ chết khϊếp, cũng may mà con không có chuyện gì đấy.”

Trước khi Hứa Nguyện mơ hồ phát hiện mình thực sự biến thành Hứa gia đại tiểu thư, nguyên chủ suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ, có điều cũng may người không làm sao, chỉ là xe bị hỏng chút.

Cũng không biết việc cô xuyên tới đây còn nguyên chủ rời đi có liên quan gì đến trận tai nạn xe cộ này hay không.

Hứa phu nhân lo lắng dư thừa rồi, cho dù cô có muốn lái xe thì hiện giờ cũng không có năng lực đó, cô ngoan ngoãn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đã biết, mẹ cứ yên tâm đi.”

“Đời này mẹ đúng là thiếu nợ hai anh em con, nếu thật sự muốn mẹ yên tâm thì sống tốt cùng Tranh Vanh đi.” Hứa phu nhân nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nhanh chóng mở cửa xe, để Hứa Nguyện lên xe.

Có thể là tâm tình chim non rời tổ, trong lòng Hứa Nguyện thật ra không muốn rời xa Hứa phu nhân, cô vừa tới thời đại xa lạ này, tuy rằng biết tình cảnh trước mắt của mình cũng coi như khá tốt rồi, ít nhất không cần phải luôn nơm nớp lo sợ mất mạng, nhưng giờ lại muốn tới một hoàn cảnh khác hoàn toàn mới, thậm chí còn phải đối mặt với một ông chồng hoàn toàn xa lạ, nội tâm Hứa Nguyện tuy không đến mức hoảng loạn nhưng cũng có chút bài xích.

Hứa Nguyện vẫn là ngoan ngoãn ngồi trên xe, thò tay ra vẫy tay tạm biệt với Hứa phu nhân, nhìn Hứa trạch càng ngày càng xa, cô mới thu hồi tầm mắt.

Từ khi xuyên qua, cô chưa từng ra ngoài, sắc trời dần tối, thành phố lên đèn, ngựa xa như nước, ánh đèn đan xen, một chút bóng dáng của thời đại trước cũng không tìm thấy.

Từ góc nhìn của tài xế, Hứa Nguyện đang mắt không biểu tình nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Nhưng chỉ có Hứa Nguyện biết, nhìn cảnh vật xa lạ mới mẻ trước mắt này, trong lòng cô là sóng to gió lớn cỡ nào.

Trước đây Hoàng Thượng nhiều lần oán giận nói với cô, đèn cung đình trong cung không được sáng, ban đêm xem sách lâu mắt sẽ không thoải mái, cô còn từng thầm cân nhắc muốn đi tìm một loại đèn vừa sáng lại không đong đưa nữa, hiện tại nhìn ánh đèn khắp nơi, Hứa Nguyện nghĩ thầm, nếu có thể lấy một cái đem về thì hay quá, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng sực nhớ ra, Hoàng Thượng đã băng hà, lập tức có chút khổ sở không tên.

Cũng không biết qua bao lâu, xe lái vào một khu biệt thự, ngừng lại trước một cánh cửa biệt thự lớn, Hứa Nguyện còn chưa xuống xe đã có hai người từ trong đi ra, cung kính đứng ở một bên.

Người đàn ông trong đó động tác nhanh nhẹn chạy đến đuôi xe, mở cốp xe, lấy vali hành lý của Hứa Nguyện ra ngoài. Người phụ nữ nhìn qua hơi lớn tuổi mở cửa xe, nhìn Hứa Nguyện cười tủm tỉm hỏi: “Phu nhân đã ăn cơm chưa ạ? Bên phía phòng bếp đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

Hứa Nguyện thuận thế xuống xe, liếc mắt nhìn qua biệt thự một cái, cũng lớn cỡ Hứa trạch, “Vẫn chưa ăn cơm.”

Người phụ nữ gật đầu, dừng một chút, lại cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy phu nhân chờ tiên sinh trở về rồi cùng nhau ăn, hay là ăn luôn bây giờ?”

Từ ngữ khí và ánh mắt của người phụ nữ này có thể đoán được, bà ấy hẳn là hy vọng cô chờ Mạnh Tranh Vanh trở về cùng nhau ăn.

Nhưng mà...

Hứa Nguyện nghĩ nghĩ nói: “Tôi mới không đợi hắn đâu.”

Cô còn chưa từng thấy Mạnh Tranh Vanh, hơn nữa trước kia trong mắt người ngoài nguyên chủ coi như là một người hành động “tùy hứng”, lúc này cô mà vội vã muốn sắm vai một người vợ hiền thì thật không sáng suốt, hơn nữa, Mạnh Tranh Vanh cũng đã tự gửi tin nhắn bảo mình không cần chờ hắn, để bụng đói đi lấy lòng hắn thật không đáng.

Người phụ nữ nghe vậy có chút thất vọng, nhưng vẫn nhiệt tình gật đầu nói: “Vậy được, phòng bếp làm toàn những món phu nhân thích ăn, giờ có thể ăn luôn.”

Hứa Nguyện đi theo bà vào biệt thự, mắt nhìn thẳng phía trước, cố nhịn xuống xúc động muốn đánh giá ngôi nhà này.

Cô đi theo bên người Hoàng Thượng ít nhiều gì cũng mười năm, không dám nhận đã thử qua mọi món sơn hào hải vị, nhưng cũng ăn không ít thứ tốt, hai thời đại cách nhau không biết bao nhiêu năm, đầu bếp nơi này làm đồ ăn thật sự không tồi, nhưng nói về độ tinh tế trong nguyên liệu nấu ăn thì vẫn kém xa ngự trù trong cung.

Hứa Nguyện khá có khẩu vị, uống một chén canh, lại ăn một chén cơm, vừa thấy thời gian đã 8 giờ rưỡi, có thể không chút khó khăn xem hiểu đồng hồ ở nơi này, cũng là bản năng mà nguyên chủ lưu lại thân thể này.

Cùng lúc đó, Mạnh Tranh Vanh ngồi trên xe, chỉ còn mười mấy phút đi đường nữa là về đến nhà, đi động hắn vang lên, vừa cầm lên nhìn, là mẹ mình gọi tới.

Mạnh Tranh Vanh có chút đau đầu, nhưng vẫn nhận điện thoại, thanh âm có chút nhu hòa hơn so với lúc nhận điện thoại của Hứa Nguyện, “Mẹ.”

Mẹ Mạnh quan tâm hỏi: “Tranh Vanh, giờ con xuống máy bay rồi đúng không? Đã ăn cơm chưa?”

“Đã xuống máy bay, hiện tại đang trên đường về nhà, cơm tối cũng là về nhà rồi ăn.” Mạnh Tranh Vanh trả lời.

“Vậy ngày mai con có trở về ăn cơm không?” Chuyện mẹ Mạnh quan tâm chính là cái này, đã rất lâu rồi bà không gặp con trai, đương nhiên là vô cùng nhớ mong.

“Ngày mai trở về ăn cơm.” Mạnh Tranh Vanh nghĩ nghĩ lại nói: “Giữa trưa và buổi tối đều trở về ăn.”

Nghe đến đó, mẹ Mạnh mới xem như vui vẻ, nhưng nhớ đến con dâu nhà mình, sắc mặt lại suy sụp, thanh âm cũng đông cứng hơn nhiều, “Hứa Nguyện cũng thật là, tuy rằng nói con vừa mới kết hôn liền đi công tác là bỏ bê con bé, nhưng con cũng không phải đi ra ngoài chơi, là đi công tác, nó không thông cảm cho con thì thôi, vậy mà còn chạy đến nhà mẹ đẻ ở liền nửa tháng, người biết thì nói con bé nhớ nhà, người không biết còn tưởng là Mạnh gia ta bạc đãi con bé đấy!”

Chuyện này làm Mạnh Tranh Vanh đau đầu cực, bản thân hắn đối với chuyện Hứa Nguyện về nhà mẹ đẻ ở không chút ý kiến, dù sao hắn cũng không ở nhà, cô lại mới vừa kết hôn, nhất định là rất nhớ người nhà, nhưng mẹ mình có ý kiến như vậy cũng có thể hiểu được.

Chẳng qua trong lòng Mạnh Tranh Vanh cũng hiểu rõ, hắn tuyệt đối không muốn thấy giữa vợ và mẹ mình có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không thể hóa giải, ở công ty hắn giải quyết vấn đề với vai trò là ông chủ, ở nhà hắn cũng phải giải quyết tốt vấn đề làm con làm chồng.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tranh Vanh ôn hòa nói: “Mẹ, là con bảo cô ấy trở về ở một đoạn thời gian.”

Lời này vừa ra, mẹ Mạnh cũng ngơ ngẩn, sau khi phản ứng lại thì bất mãn chất vấn: “Con bảo nó trở về? Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Nào có ai mới vừa gả chồng đã chạy về nhà mẹ đẻ ở chứ!”

“Còn không phải con phải đi công tác sao? Để cô ấy ở nhà một mình sợ cô ấy ủy khuất nên mới bảo cô ấy về, nếu con chú ý điều đó, chắc chắn con sẽ không đề nghị như vậy, mẹ, ngày mai bọn con đến nói lời xin lỗi với mẹ được không?”

Dù sao cũng là con nhà mình, làm mẹ chính là như vậy, đối với con mình cũng sẽ khoan dung hơn chút, thật ra mẹ Mạnh cũng không định nắm mãi không buông chuyện này, nếu không cũng sẽ không chờ Mạnh Tranh Vanh trở về mới nói, giờ nghe được là chủ ý của con trai mình, vậy lại càng không có lý do truy cứu đến cùng nữa.

“Xin lỗi cái gì, lần sau nhớ chú ý, con về nhà cũng đừng nói với Hứa Nguyện chuyện này, ngày mai hai đứa đúng giờ trở về ăn cơm là được rồi.” Ngữ khí mẹ Mạnh khoan khoái hơn không ít.

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tranh Vanh từ đáy lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chuyện Hứa Nguyện về nhà mẹ đẻ, cô không chủ động nói với hắn, Mạnh Tranh Vanh cũng không định truy hỏi cô, dù gì bình thường xử lý công việc đã đủ mệt rồi, việc nhỏ như hạt mè hạt đậu này, cô lại còn là vợ mình, thật sự không cần so đo. Mà chuyện này xét đến cùng cũng có liên quan đến hắn, giữa hai người còn không có tình cảm mà vừa mới kết hôn đã đi công tác, hắn vẫn có chỗ đuối lý.

Mạnh Tranh Vanh nhìn túi quà lẳng lặng nằm trên ghế bên cạnh, khi hắn đi công tác nước ngoài đã bảo trợ lý đi mua túi, là quà mang về cho cô, cũng hy vọng có thể giảm bớt một chút quan hệ xấu hổ trước mắt của hai người.

Mười phút sau, xe ngừng ở trước cửa biệt thự, Mạnh Tranh Vanh xuống xe, để tài xế đưa trợ lý về nhà, hắn không mang nhiều hành lý, chỉ có một vali nhỏ, lúc này quản gia cũng đi ra, nhanh nhẹn giúp Mạnh Tranh Vanh kéo vali, đi sao hắn nửa bước, “Tiên sinh, đồ ăn đã làm xong, ngài đi tắm trước hay ăn cơm trước?”

Mạnh Tranh Vanh bước chân hơi ngừng, nghiêng đầu thấp giọng hỏi: “Phu nhân ở nhà không?”

“Có có có.” Quản gia không ngừng gật đầu.

Mạnh Tranh Vanh nghĩ nghĩ, bọn họ dù sao cũng coi như là vợ chồng mới cưới, hắn đi công tác về, nói thế nào cũng phải tạm gác chuyện khác, nói với cô một tiếng mới là chuyện quan trọng nhất, sau khi vào biệt thự, hắn lấy vali trong tay quản gia liền bước lên lầu.

Quản gia cùng một người làm khác thấy thế cũng không dám nói gì, lui qua một bên.

Đôi vợ chồng mới cưới này có lẽ cần có thế giới hai người an tĩnh chút.

Sau khi Mạnh Tranh Vanh bước lên lầu, bước chân thả nhẹ hơn chút, đi đến trước cửa phòng ngủ, đầu tiên hắn đưa tay gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa tiến vào.

Hứa Nguyện cũng vừa mới cơm nước xong, ở dưới lầu xem TV một lát, lên lầu trở về phòng ngủ cũng chưa kịp đánh giá căn phòng ngủ sau này của mình, liền đi thẳng đến toilet.

Cô mới vừa đi ra từ toilet liền nghe thấy tiếng gõ cửa, đoán hẳn là Mạnh Tranh Vanh đã trở lại.

Trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, nếu chỉ vì chuyện như này mà thấp thỏm bất an thì đúng là có chút không nói nổi.

Hứa Nguyện bình tĩnh sửa sang lại tóc tai chút, lúc đang chuẩn bị đi qua mở cửa, cửa đã trực tiếp mở ra.

Cô theo bản năng mà nhìn qua, biểu tình ban đầu còn rất trấn định, nhưng đến khi nhìn đến gương mặt Mạnh Tranh Vanh, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, không thể tin nổi nhìn hắn.

Mạnh Tranh Vanh nhìn Hứa Nguyện, chỉ cảm thấy vẻ mặt của cô thật sự rất quái dị.

Chân Hứa Nguyện mềm nhũn, trực tiếp quỳ phịch xuống thảm lông dê thật dày, run run rẩy rẩy hô: “... Hoàng Thượng?”