Tiêu Vũ đã sáng tỏ tất thảy, hiểu được lí do vì sao Sở Nguyệt Hiên lại có những hành vi và lời nói kì lạ như vậy.
Y luôn miệng nói là hắn đã lựa chọn việc quên đi.
Vì y biết Tiêu Vân luôn có ý định phải quên đi một điều gì đó.
Có lẽ Tiêu Vân đã dùng một cấm thuật xóa trí nhớ, đem những kí ức về người cha đáng ghê tởm, và cả người sư tôn mà y luôn kính trọng cất vào một góc thật sâu trong tiềm thức.
Đó cũng là lí do vì sao Sở Nguyệt Hiên trở về tu chân giới nhưng lại không dám đi gặp “Tiêu Vân” là hắn, cho tới khi phát hiện hắn đây hoàn toàn không nhận ra y, Sở Nguyệt Hiên lại bổ não cho rằng y đã mất trí.
Tiêu Vũ cảm thấy thứ mình xuyên vào không phải là “ Cuồng ngạo thần ma” mà đơn giản là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ có tag sư đồ luyến to bự!!!!
Bán Nguyệt chân nhân boss cuối hung tàn đi yêu đồ đệ mình là Tiêu Vân.
Đến lượt nam chính Thẩm Huyền Vũ lại bị hắn “vô tình” bẻ cong, đây là cái nghĩa lí gì?
Sau một loạt những suy nghĩ bát quái, Tiêu Vũ nhận ra mình đang túm lấy cổ áo Sở Nguyệt Hiên, giật mình buông ra, khó chịu nhìn nam nhân trước mắt, à không, phải là nhìn lão già trước mắt mới đúng.
Tuy rằng tuổi tác của Sở Nguyệt Hiên đặt trong hoàn cảnh tu chân giới thì vẫn còn trẻ chán.
Sở Nguyệt Hiên đau lòng nói:
- Ta đã từng tự sát.
- Vậy sao ông con chưa chết? – Tiêu Vũ nổi “cộc” với Sở Nguyệt Hiên.
- Ta đã hoàn toàn không chống đỡ thiên kiếp thứ chín trong lần Phi Thăng hơn ba mươi năm trước.
Tiêu Vũ nghệch mặt, cảm giác hoang mang lan tỏa, tự hỏi sao lão già này còn sống hay vậy?
Thiên kiếp thứ chín, là đợt lôi kiếp khủng khϊếp nhất, có sức sát thương khiến không ai có thể tưởng tượng được, vậy mà Sở Nguyệt Hiên không thèm đỡ luôn?
Lẽ nào Sở Nguyệt Hiên mới là nhân vật chính?
- Ta vẫn không hiểu vì sao, dường như Thiên Đạo ép buộc ta phải tới Thần Giới.
Không phải Thiên Đạo đâu, Thiên Đạo là cái quỷ gì chứ? Là tác giả đại nhân nhé.
Nếu như Sở Nguyệt Hiên Bán Nguyệt chân nhân không Phi Thăng tới Thần giới, thì làm cách nào nam chính mới có thể gϊếŧ chết được Tiêu Vân. Cho dù năm đó Thẩm Huyền Vũ có năng lực khiêu chiến vượt cấp cũng vẫn chưa đủ thời gian để một trận sinh tử với đẳng cấp Độ Kiếp.
Sở Nguyệt Hiên lơ lửng chính mình ngồi trên một cành cây, ánh mắt nhuốm tuyệt vọng.
Tiêu Vũ cũng bay tới ngồi cạnh y, cố gắng điều tức cơn tức giận của mình.
- Ngươi thực sự … rất yêu Tiêu Vân sao? – Tiêu Vũ chậm rãi hỏi, cảm giác lời nói mình có sức nặng ngàn cân.
Sở Nguyệt Hiên ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt kia dường như đã thay câu trả lời.
- Vậy tại sao ngươi lại bỏ đi? Nếu ngươi không bỏ đi … - Biết đâu được Tiêu Vân sẽ không thu Tần Thiên Dật, sẽ không tiếp tay cho Tần Thiên Dật bắt nạt Thẩm Huyền Vũ nhỏ bé, biết đâu đấy đồ đệ mà ngươi yêu thương sẽ không phải chết, những lời kia Tiêu Vũ làm sao dám nói ra.
Sở Nguyệt Hiên càng tuyệt vọng, nhưng lại cố tình không nhận ra điểm kì lạ trong lời nói của Tiêu Vũ.
- A Vân luôn là một người lí trí, ta lại làm những điều có lỗi với ngươi như vậy, lí nào ngươi còn có thể chấp nhận ta. Từ cái ngày định mệnh đó, ngươi đã không còn coi Sở Nguyệt Hiên này là sư tôn của mình rồi. Ta ở lại … chỉ càng khiến ngươi nhớ về những kí ức không tốt đẹp.
Tiêu Vũ trầm mặc, dĩ nhiên hắn biết Sở Nguyệt Hiên rất yêu Tiêu Vân, trước đây luôn cứ tưởng rằng đấy là tình sư đồ, nhưng … một vị sư tôn sẽ phát điên tới mức từ bỏ chính đạo, ngày ngày chìm trong tâm ma bởi vì đồ đệ mình bị sát hại ư?
Đã vậy còn là một người đã Phi Thăng, vứt hết những tạp duyên hồng trần, Sở Nguyệt Hiên … rất yêu, cực kì yêu Tiêu Vân.
Tiêu Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi, tàn hồn Tiêu Vân vẫn ngủ yên trong cơ thể này, vậy mà hắn lại ngang nhiên chiếm lấy.
Đáng lẽ ra hắn phải trả thân xác này lại cho Tiêu Vân …
Nhưng nếu thật sự làm như vậy … hắn sẽ không được gặp người ấy nữa.
Hắn còn chưa gặp lại người ấy từ khi đó, không biết vết thương khi ấy hắn gây ra đã lành lặn chưa?
Sở Nguyệt Hiên nhìn Tiêu Vũ trầm ngâm, thản nhiên hỏi:
- A Vân đang nghĩ tới đồ đệ mình sao?
- …!!! – Tiêu Vũ bị nói trúng tim đen, giật thót một cái, dường như có dòng điện xẹt qua.
Sở Nguyệt Hiên thấy mang tai đối phương ửng đỏ, tỏ vẻ đã hiểu ra điều gì, nói như tự chế giễu chính mình:
- Nếu như năm đó ta không làm điều có lỗi với ngươi, thì có phải ngươi cũng sẽ yêu ta không? Không phải … ngươi cũng đã yêu chính đồ nhi của mình sao?
- Khoan …!! Ta nào có – Tiêu Vũ gần như ngay lập tức muốn phủ nhận, nhưng không hiểu vì sao hắn không thể nói hết câu.
Tiêu Vũ nhớ lại lần đầu hắn gặp Thẩm Huyền Vũ, nhớ lại mười năm nuôi nấng, từng ngày nhìn thiếu niên kia trưởng thành, nhớ tới đêm ngắm hoa đăng cũng y, càng nhớ tới những cái ôm nũng nịu mà khi đồ nhi hóa thành cún con sà vào lòng …
Và cả nụ hôn đó! Vừa nghĩ đến liền khiến Tiêu Vũ đỏ ửng mặt.
Chẳng lẽ hắn thực sự bị bẻ cong ngược lại?!
Sở Nguyệt Hiên thở dài, bất giác đưa tay vuốt mái tóc Tiêu Vũ nhưng chưa kịp chạm đến đã bị Tiêu Vũ hoàn hồn né tránh. Sở Nguyệt Hiên cũng không giận, mỉm cười nói:
- Dường như ba mươi năm qua A Vân đã thay đổi.
- Như.. như thế nào? – Tim Tiêu Vũ như đồng hồ quả lắc, âm thầm thuyết phục bản thân rằng mình chưa bị lộ.
Sở Nguyệt Hiên cười rộ, hai mắt bỗng chan chứa yêu thương:
- Trước đây … nói sao ta … A Vân rất khả ái, rất quyết tuyệt. Những người đắc tội với ngươi, ngươi sẽ trả lại gấp mười lần. Những người không đắc tội với ngươi, nhưng ngươi không thích, ngươi sẽ kiếm cớ để bắt nạt người ta. Ha ha, thật đáng yêu!
Tiêu Vũ hạn hán lời: … - Cái này là gì đây? Vì yêu mà cứ đâm đầu sao? (=>-