Bởi vì tu vi thấp, pháp lực yếu cho nên động tác của cô cần thiết phải nhanh, trước khi cái mà cô có căn bản không thể xem như năng lượng pháp lực kia hao hết, cô muốn thu hồi ba tấm tín hiệu kia.
Lúc này trên vách núi đá trắng không có sương mù, dưới ánh mặt trời thấu triệt, Quý Thanh Trác phảng phất như một con cá nhỏ xuyên qua đó, động tác của cô không thể nói là uyển chuyển, chỉ có dùng lưu loát chính xác tới hình dung. Quỹ đạo của cô là ngự phong mà đi, cắt tiết tấu của gió, giống như dùng một cái kéo dài mảnh mai dọc theo đường nét được chỉ định chặt chẽ nghiêm ngặt mà cắt mở.
Đây cũng có thể được xem là một loại nghệ thuật, lông mày vốn đang nhíu chặt của Diệp Đoạn Hồng đứng trên vách núi đá trắng cũng chậm rãi giãn ra, liền tính hắn không thích Quý Thanh Trác cũng không thể không vì loại phương thức sử dụng pháp thuật dứt khoát đơn giản như vậy mà khuynh đảo.
Tu hành không có điểm cuối, nhưng tu hành đến mức cực hạn tỷ như những đại năng giả tu vi cực cao trong Vân Trạch Vực, bọn họ cho dù sử dụng những tiểu pháp thuật đơn giản nhất cũng là thuận buồm xuôi gió, mỗi một chi tiết xử lí đều xảo diệu như vậy, không nghĩ tới một phàm nhân vừa mới tiếp xúc với tu hành này thế nhưng lại có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Quý Thanh Trác cũng không quản người khác nghĩ như thế nào, cô tìm lại vị trí của mấy tấm tín hiệu trong trí nhớ của mình, vòng tay áo quanh nó, cổ tay trắng nõn khẽ chuyển đem con chim trắng làm bằng giấy kia hái xuống nhét vào trong lòng bàn tay.
Lấy biểu hiện ở trung tâm vách núi, động tác của cô nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng chỉ có Quý Thanh Trác biết pháp lực của mình đã thực mau thấy đáy.
Luồng khí lưu nho nhỏ dưới chân cô hơi chuyển, mang theo thân mình của cô xoay tròn, làn váy cô nâng lên trên vách núi quay một vòng ròi bay trở về.
Tất cả đệ tử trên vách núi đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ biết tốc độ của Quý Thanh Trác nhanh như thế nào.
Sau khi Quý Thanh Trác bước lên vách núi đá trắng, ba tấc hương dài trước mặt Diệp Đoạn Hồng bất quá mới chỉ đốt hết một tấc.
Kỳ thật, độ khó của việc lấy tín hiệu chính là Ngự Không Thuật của những đệ tử này chỉ là "học được" mà thôi, bọn họ không thể hoàn mỹ khống chế kích thước khí lưu của mình, tín hiệu kia lại là bạch điểu làm bằng giấy, cho nên gió do khí lưu gây ra quá lớn sẽ thổi bạch điểu ra xa, tăng độ khó của bài kiểm tra.
Nhưng Quý Thanh Trác thì không giống, pháp lực cô phát ra có thể cực nhỏ cho nên khí lưu gây ra căn bản không đủ để thổi bay tín hiệu.
Cô đưa cho Diệp Đoạn Hồng ba tấm tín hiệu còn nguyên vẹn, tay cô hư hư khép lại những con chim giấy yếu ớt này, cho nên những tín hiệu này không bị hư hỏng hay bị nhăn nhó, chỉ là lòng bàn tay cô bởi vì khẩn trương quá độ mà đổ nhiều mồ hôi, cho nên trên tấm tín hiệu nhiễm một chút mồ hôi.
Lúc trước các đệ tử khác giao tín hiệu cho Diệp Đoạn Hồng đều là có nhiều hư hao, bằng không chính là bị nắm chặt đến nhăn nhúm, tấm tín hiệu Quý Thanh Trác mang lên coi như có thể lọt vào mắt.
Quý Thanh Trác thậm chí không dám quay đầu lại nhìn độ cao của vách núi, cô nhặt áo choàng bị ném bên cạnh cây lên, một lần nữa khoác lại trên người, đem dây rút buộc đến rất chặt.
Kỳ thật cô có chút đứng không vững vì pháp lực tiêu hao còn chưa được hồi phục, cô tựa vào bên cạnh cây nhẹ nhàng thở phì phò.
Người sáng suốt đều nhìn ra được cô hoàn thành bài kiểm tra này thật sự khó khăn, nhưng vậy thì có thể như thế nào, cô xác thật dựa theo tiêu chuẩn hoàn thành hoàn mỹ nhiệm vụ.
Khi hương thiêu đốt một tấc, thời điểm Quý Thanh Trác đi lên, Thu Minh Tuyết đã có chút đứng không vững được nữa, tầm mắt của nàng ta vẫn luôn đi theo Quý Thanh Trác, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Đáng giận, thật sự là quá đáng giận, rõ ràng nhanh nhất vốn nên là nàng mới phải, Quý Thanh Trác căn bản cũng không có hoàn toàn nắm giữ cái Ngự Không Thuật này, cô chỉ là ở trong tiêu chuẩn trước mắt ứng phó khảo nghiệm, căn bản không thể dùng đến chỗ thực tế.
Nàng ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Đoạn Hồng đang ghi chép điểm số, mắt thấy không còn kịp nữa rồi, nàng ta chỉ có thể mở miệng nói: “Diệp trưởng lão, ngươi không cảm thấy nàng ấy vẫn là đầu cơ trục lợi sao? Nàng chỉ là ứng phó với trắc nghiệm của ngươi, hiện tại để cho nàng bay về phía trước mười thước hoặc là ở trong gió lớn ác liệt bay, nàng căn bản không có khả năng đứng vững còn nói gì đến học được Ngự Không Thuật. ”
Đầu bút Diệp Đoạn Hồng đang ghi lại trên bìa cứng một chút, hắn ngẩng đầu, nhìn Thu Minh Tuyết liếc mắt một cái, sau đó tầm mắt chuyển đến trên người Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác cũng nghe thấy Thu Minh Tuyết nói, cô thừa nhận, cô chính là đang ứng phó với bài kiểm tra của Diệp Đoạn Hồng, trước mặt có một mục tiêu, lấy dung lượng não cằn cỗi của cô chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất để hoàn thành, bởi vì phương pháp phức tạp cô sẽ không.
Cô dùng hai tay siết chặt y bào của mình, trầm mặc không nói.
Hồi lâu, Diệp Đoạn Hồng trầm giọng nói: "Nhưng nàng là nhanh nhất. ”
"Ta có thể lên vách đá ôm một con heo trở về, nàng có thể sao?" Thu Minh Tuyết hỏi ngược lại.
Loại sự tình này, Quý Thanh Trác tự nhận mình là không thể, bởi vì ngay cả khi ở trên mặt đất bằng phẳng cô đều không ôm được heo.
"Chớ có nhiều lời, liền như thế." Diệp Đoạn Hồng cắt ngang lời Thu Minh Tuyết, hắn căn bản không có tính toán phản ứng lại đệ tử này.
Nói đến cùng, Thu Minh Tuyết, Quý Thanh Trác...Hoặc là những cái tiểu đệ tử khác, trong mắt hắn chỉ có thực lực mạnh yếu khác nhau.
Diệp Đoạn Hồng công bố điểm số cuối cùng, chỉ có một mình Quý Thanh Trác được Giáp đẳng, bởi vì dưới sự phụ trợ biểu hiện của cô, các đệ tử khác đều lộ ra quá mức vụng về.
Vốn dĩ Thu Minh Tuyết căn bản không coi Quý Thanh Trác là đối thủ cạnh tranh, nhiều lắm là gặp phải liền trừng mắt trào phúng hai câu, nhưng sau khi tiết học này kết thúc, nàng ta liền hung hăng nhét sách pháp thuật của mình vào trong túi.
"Nàng dựa vào cái gì?!" Thu Minh Tuyết lớn tiếng nói với Doanh Tụ: “Ai cũng có thể nhìn ra được chính là Ngự Không Thuật của ta là tốt nhất.”
Doanh Tụ trầm mặc thay nàng ta cầm túi xách lại đây, nàng ấy không nói một lời, tâm tư của nàng ấy chỉ có nàng ấy mới biết.
Quý Thanh Trác là người đầu tiên chạy ra khỏi địa điểm giảng dạy của Diệp Đoạn Hồng, cô luôn luôn rất tích cực với việc tan học, cho nên cô không nghe thấy Thu Minh Tuyết đang oán giận đối với Doanh Tụ.
Nhưng thật ra hệ thống lúc này mới phát ra tiếng: “Ký chủ, ngươi đây là như thế nào làm được?”
"Giống như Thu Minh Tuyết nói, ta dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra." Quý Thanh Trác nhỏ giọng giải thích với hệ thống, "Ta cũng chỉ có thể như vậy vì kỳ thật ta căn bản không bay nổi. ”
Trên vách núi có gió, cô một phần cũng là mượn lực lượng gió núi tự nhiên sinh ra.
Quý Thanh Trác đứng ở cửa động phủ Diệp Đoạn Hồng ngẩn người, cô khép tay áo mình lại, biểu tình có chút sầu, chỉ riêng một bài trắc nghiệm nho nhỏ này đã khiến cho cô cảm thấy khó giải quyết như thế, nhưng nếu muốn lấy được vị trí ba trong trung môn khảo hạch thì cô nhất định phải mỗi môn học đều đạt được thành tích tốt.
Cô chậm rì rì đi về phía trước, bước chân mềm nhũn, bởi vì pháp lực khảo thí trắc nghiệm vừa rồi còn chưa khôi phục, cô hấp thu linh khí phải dựa vào Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, hiện tại đem pháp lực dùng hết, muốn hấp thu linh khí khôi phục cũng chỉ có thể đi tìm Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.
Không có biện pháp, cô ở trên con đường tu tiên này có thể đi về phía trước chính là kỳ tích.
Quý Thanh Trác nghỉ ngơi một hồi lâu, cô đang định lấy Phi Luân của mình ra để hồi Bạch Thủy Đảo, nhưng từ phía sau nghe được một đạo giọng nữ thanh thúy.
"Một đám đệ tử chúng ta chỉ có Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cùng Mạnh Dao Lam ôm đồm vị trí đứng đầu ba cái trong trung môn sát hạch, sau đó chính là ta, ta nhưng không hy vọng có người nào đến quấy rối, dù sao ta còn muốn trở về báo cáo thành quả tu hành của ta với phụ hoàng." Thu Minh Tuyết hướng về phía Doanh Tụ nói.
Doanh Tụ túm lấy tay nải nắm chặt một chút, nàng ấy chỉ thấp giọng nói một câu: "Vâng. ”
"Phàm nhân kia dựa vào cái gì?!" Thu Minh Tuyết vẫn vô pháp tiếp thu.
Quý Thanh Trác quay đầu nhìn lại, Thu Minh Tuyết ngẩng đầu đi trước, Doanh Tụ nhắm mắt đi theo phía sau nàng ta.
Cô lấy Phi Luân của mình ra rồi đứng lên trên.
Thu Minh Tuyết nhìn thân ảnh cô rời đi, cao giọng nói với cô: "Đệ tử Giáp đẳng trong lớp Ngự Không Thuật còn muốn dựa vào pháp bảo này trở về động phủ? ”
"Thế nhưng pháp bảo của nhân gia chính là Ngu trưởng lão tự mình làm." Doanh Tụ nhắc nhở một câu.
Quý Thanh Trác đương nhiên không nghe rõ Thu Minh Tuyết đang nói cái gì, cô trở về ăn cơm, nhân tiện nghiên cứu một chút chương trình học ngày mai, sau khi Mao Mao ăn cà rốt liền nằm ở một bên nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần nó vẫn luôn không tốt lắm, khả năng yêu cầu tiên linh đan thượng phẩm mới hữu dụng.
Cô gãi gãi đầu tóc chính mình, ngày mai lớp Ngự Thú Học còn tính là đơn giản, cô hẳn là có thể ứng phó.
Liền ở thời điểm cô bắt đầu nghiên cứu "Những việc cần chú ý khi chăn nuôi Huyền Sương Thú tuổi dậy thì", cửa viện bị gõ vang.
Bình thường ở thời điểm vừa mới vào đêm, thời gian đầu tháng đến nơi này của Quý Thanh Trác chỉ có một người.
Hệ thống hưng phấn nói chuyện với Quý Thanh Trác, ngữ khí mang theo một tia vui sướиɠ khi người gặp họa: “Ký chủ, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc tới tìm ngươi song tu!”
-----------
Cô ngửa đầu nhìn trời thở dài một hơi.
Xe lừa chở cô chợt lung lay như tùy thời đều có thể tan thành từng mảnh.
Bên dưới dãy núi, sương mù lan tỏa khắp nơi, có con đường nhỏ uốn lượn bên sườn núi giống như tấm lụa mỏng, uốn lượn hướng lên, chiếc xe lừa nhỏ đang được Quý Thanh Trác ngồi giống như cũng được dát lên tấm lụa này.
Huyền Vân Tông là môn phái chính đạo đệ nhất của Vân Trạch Vực, là thánh địa của người có lòng mang đạo tâm, nhưng ngồi trên xe lừa đến tham gia đại hội thăng tiên năm mươi năm mới có một lần của Huyền Vân Tông thì Quý Thanh Trác vẫn là người đầu tiên.
Nguyên nhân ngồi xe lừa rất đơn giản, Quý Thanh Trác nghèo, hệ thống trói buộc cô cũng vô dụng, cô chỉ có thể dùng tiền bạc chính mình tích góp sau khi xuyên qua mua một con lừa thông minh, nó biết đường đến Huyền Vân Tông, ăn cà rốt là có thể chạy.
"Ta nói, chuyện này thật sự muốn ta làm?" Quý Thanh Trác lại sờ một củ cà rốt gồ ghề, dùng tay áo lau lau, gặm cắn răng rắc, "Trong giới tu tiên có nhiều tiên nữ xinh đẹp như vậy, thông minh hơn ta, lợi hại hơn ta, vì sao lại phải đem ta tới đây?”
"Ký chủ, lúc ấy Tɧẩʍ ɖυng Ngọc liên tục tác động quỷ khí của địa mạch, toàn bộ thế giới đều bị quỷ khí địa mạch phá hủy cho sụp đổ, thế giới này cũng không còn người sống, ta chỉ có thể tùy tiện kéo một người sống từ dị giới tới, làm sao còn kịp chọn lựa." Hệ thống nói chuyện với Quý Thanh Trác, thanh âm của nó vững vàng, giống như là máy móc không có tình cảm.
Trên thực tế, sau khi trải qua tìm hiểu, Quý Thanh Trác biết hệ thống này là hiện thân của ý thức tự cứu mình trên thế giới đáng thương, nó quả thật không phải là con người.
Cô kỳ thật cũng rất xui xẻo, vào một đêm bình thường nào đó, cô uống một ly sữa bò để đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, cô cũng không thay đồ ngủ liền nằm trên mặt đất, trong tai còn truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
“Chúc mừng ký chủ trói định hệ thống công lược thành công, xin hãy công lược Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bệnh kiều, để cho hắn có vướng bận hồng trần, trợ giúp ngăn cản thế giới này hủy diệt."
“Bị bệnh thì đi khám bác sĩ, nếu không được thì uống nhiều nước ấm, ta mới hai mươi ba tuổi, chưa từng yêu đương, ta sẽ không công lược.
“Sau khi ký chủ hoàn thành công lược, có thể trở lại thế giới ban đầu.”
“Hiện tại không thể trở về sao?”
“Không thể.”
“Vậy thì làm đi.”
Theo hệ thống nói, cái tên Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bệnh kiều này là phản diện số một sẽ hủy diệt giới này trong tương lai, mà giới tu tiên từng bị hắn hủy diệt sinh ra ý thức tự cứu mình, dưới tình thế cấp bách tùy tiện từ dị giới bắt được một kẻ xui xẻo tới công lược hắn, giống như hắn yêu đương là có thể không gϊếŧ người.