Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 97

Bướm đuốc nói xong, Quý Thanh Trác lại phát hiện Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ôm cô trong lòng ngực càng lúc càng lạnh băng.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc biết, bướm đuốc nói chính là chuyện mà hắn chưa từng biết được, theo miêu tả của nàng, mẫu thân hắn từ trên tháp cao rơi xuống, khiến cho toàn bộ hoàng cung kinh hoảng.

Nhưng trong trí nhớ của hắn, mẫu thân hắn hoặc là hắn, chết ở trong một cái góc nào đó ở trong cung, sẽ không khiến cho tâm của bất kỳ kẻ nào gợn sóng.

Này hẳn là sự kiện xảy ra trước khi hắn giáng sinh.

Quý Thanh Trác nhìn búi tóc tròn tròn của bướm đuốc, cô nhẹ nhàng giật giật, nắm lấy tay Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, lòng bàn tay hắn cũng là lạnh lẽo.

Cô cảm giác được một loại cảm xúc khó chịu đến khó hiểu, điều này khơi dậy ý muốn bảo hộ không biết từ đâu mà đến, cô luôn muốn hết thảy những thứ bên người đều tốt, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đương nhiên cũng phải tốt.

Nhưng hắn là vai ác, hắn sẽ không bao giờ được tốt.

Bướm đuốc đứng dậy, nàng đi đến phía sau bức họa, sau khi bức họa này được treo lên, bên cạnh còn đặt một cái rương lớn, ở nắp rương có dán giấy niêm phong, trên đó mơ hồ có thể thấy được con dấu in hình là ấn giám của Hoàng tộc Đông Sơn.

"Đây là tín vật mà thúc tổ phụ ta lưu trữ, hắn chưa bao giờ mở ra, ta cũng liền đặt ở chỗ này, vẫn luôn không có động đến." Hoàng đế Lương quốc nhìn cái rương lớn kia, phát ra một tiếng thấp thấp thở dài.

Có một số chuyện xưa, chỉ cần lắng nghe một ít mảnh nhỏ liền biết rằng kết cục của nó chú định là bi thảm, giống như thúc tổ phụ của hắn ôm lấy mồi lửa rồi tự mình dập tắt.

"Ta đối với sự tình của nhân loại không dám có hứng thú." Bướm đuốc thu lại ánh mắt, cười nói, "Lương Hạnh, ngươi muốn xem sao?”

Hoàng đế Lương quốc tên là Lương Hạnh, bướm đuốc trực tiếp xưng hô tên húy của hắn, xa cách lại vô lễ, nhưng bản thân hắn tựa hồ cũng không thèm để ý cái này.

"Tò mò cũng không phải là chuyện tốt, ta đã vì tò mò mà trả giá đại giới." Lương Hạnh trầm giọng nói, "Đưa ngươi trở về, ta cũng liền đi rồi, bọn họ sẽ không trở lại trong cung, ngươi phải bảo vệ tốt chính mình, ta chỉ là phàm nhân, có thể ước thúc cũng chỉ có khả năng là đạo đức môn phái chính đạo của bọn họ.”

"Ngươi tin tưởng nhân loại có đạo đức?" Bướm đuốc lại nhếch miệng cười, “Chúng ta đều giống nhau.”

Lương Hạnh cười khổ một tiếng, hắn rời khỏi mật thất của Chúc cung, chỉ để lại bướm đuốc một mình đứng tại chỗ.

Bướm đuốc vẫn chưa đem đối thoại vừa rồi để ở trong lòng, tay áo vẽ đôi mắt cổ quái của nàng giật giật, hướng về phía trên bay lên, nàng thích sống ở trên xà ngang.

Nơi nàng đáp xuống cách nơi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cùng Quý Thanh Trác ẩn nấp chỉ cách trong gang tấc, Quý Thanh Trác lại nhìn thấy mái tóc tròn tròn quỷ dị kia hướng về phía cô chớp chớp.

Thân thể bướm đuốc lạnh lẽo, cái râu trên trán nàng buông xuống lắc qua lắc lại, quỷ dị đến cực điểm.

Thân thể Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cũng là lạnh, hắn ôm cô lạnh băng lại cứng ngắc, phảng phất như hắn đã chết.

Quý Thanh Trác bị kẹp ở giữa bọn họ, chỉ mở to mắt, không biết làm sao.

Cô muốn xoay người, ôm Tɧẩʍ ɖυng Ngọc một cái, nhưng tình huống hiện tại, cô căn bản không dám động đậy, hơn nữa, bướm đuốc ở chỗ này, bọn họ muốn rời đi như thế nào?

Bầu không khí ngưng đọng lại, thẳng cho đến khi Quý Thanh Trác vẫn luôn trầm mặc lần đầu tiên chủ động phá vỡ yên tĩnh.

"Đuốc nga." Cô gọi bướm đuốc một tiếng.

Không biết từ nơi nào phát ra giọng nữ mềm mại, làm cho bướm đuốc cảnh giác ngồi thẳng thân mình…Nàng quả thật không có phát hiện Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cùng Quý Thanh Trác tồn tại.

“Ngươi...Ngươi có thể nhường ra môt chút sao, phía trên này có chút chật.” Quý Thanh Trác nói.

Thanh âm sắc bén của bướm đuốc truyền đến: "Ngươi là ai?!"

"Ngươi...Ngươi không cần quan tâm ta là ai." Quý Thanh Trác ngay cả hù dọa tà ma, tiếng nói chuyện cũng lắp bắp, "Ngươi nhường một chút, chúng ta phải trở về.”

"Là tu sĩ hôm nay vào trong cung?" Bướm đuốc nheo mắt lại hỏi.

"Không phải." Quý Thanh Trác phủ nhận, cô là tu sĩ, nhưng không phải Mạnh Dao Lam.

Bướm đuốc âm thầm suy nghĩ, có thể ở trước mặt nàng ẩn nấp, đối phương ít nhất là có cùng tu vi như nàng, hiện tại ngoài cung có tu sĩ cường đại nhìn chằm chằm, nổi lên xung đột không phải là hành động sáng suốt.

Giao dịch giữa nàng và Lương Hạnh cũng không phải thứ gì không thể cho người khác nhìn thấy, nàng không sợ bại lộ, nhân loại nếu tham lam thì phải trả giá đại giới khi giao dịch với tà ma…bao gồm cả thanh danh của hắn bị hao tổn, cũng là một trong những cái giá phải trả.

"Ta...Ta có điểm tò mò. "Quý Thanh Trác thấy Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ôm mình vẫn luôn trầm mặc, cô nhớ tới Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không lâu trước đó mới dạy cho cô, nếu muốn biết cái gì liền phải chủ động nói ra, cho nên cô mới đánh bạo, phản khách thành chủ, trực tiếp hỏi bướm đuốc.

"Ngươi tò mò cái gì?" Bướm đuốc thế nhưng cùng Quý Thanh Trác trò chuyện…bởi vì lời nói của Quý Thanh Trác có một loại du͙© vọиɠ làm người muốn tâm sự.

"Cái nữ tử trong cung kia." Quý Thanh Trác nói, cô cảm giác được Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ôm cô giật giật.

"Nàng là hoàng hậu trong cung, vạn người tôn kính, phong quang cỡ nào, ta cũng không biết vì sao nàng phải nghĩ quẩn trong lòng, từ trên tháp cao nhảy xuống." Bướm đuốc nghiêng đầu nói, cái râu trên trán nàng lại run run, "Ánh mắt nàng phảng phất có ánh sáng, nhưng sau đó ta lại gặp nàng…nàng chính là hoàng hậu a, trong cung làm sao có thể để cho nàng chết được, trước khi nàng ngã xuống đất, nàng đã được hộ vệ trong cung cứu lên.”

"Nhưng ánh sáng kia diệt chính là diệt, rốt cuộc không còn gặp lại được nữa." Bướm đuốc hướng về phía nguồn âm thanh, "Ngươi là ai, ngươi là nhân loại sao, nếu là nhân loại, ta cần phải đem ngươi ăn.”

Thời điểm nàng sắp đυ.ng phải Quý Thanh Trác, huyết tuyền vô hình của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đánh ra, trực tiếp đem nàng đánh lui, té rớt xuống xà ngang.

Trong mắt bướm đuốc cảm xúc bạo ngược thuộc về tà ma dâng lên, nàng trở tay ném ra, trên tay áo có độc lân phấn rào rạt rơi xuống, nhưng không cách nào tạo thành thương tổn đối với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.

"Ngươi cũng là ma?" Bướm đuốc đề phòng hỏi.

"Ta không phải.” Quý Thanh Trác lập tức nói, cô đè tay Tɧẩʍ ɖυng Ngọc lại, “Ngươi không nên động thủ, ta chỉ là…muốn hỏi vấn đề ta tò mò.”

Bướm đuốc "Hì hì" mà nở nụ cười, nàng cười nhạo nói: "Một cái tà ma, như thế nào còn có hai khuôn mặt, ngươi thật không bình thường."

Thời điểm bướm đuốc nói ra những lời này, Quý Thanh Trác cùng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đồng loạt ngây ngẩn cả người, huyết tuyền Tɧẩʍ ɖυng Ngọc tính toán đánh rơi bướm đuốc cũng uể oải xuống dưới.

Bướm đuốc cảm nhận được không khí trong nháy mắt biến hóa, mặc dù hiện tại Tɧẩʍ ɖυng Ngọc thu thế công, nhưng tựa hồ lại có sát ý tĩnh mịch lan tràn ra, liền tính tà ác như nàng cũng có chút sợ hãi.

"Ta mặc kệ ngươi tới nơi này là muốn làm cái gì, nhưng các ngươi tốt nhất hiện tại nên rời đi, bằng không ta hiện tại cá chết lưới rách, cùng ngươi đánh nhau, đem tu sĩ ngoài cung dẫn tới, chúng ta đều đừng nghĩ sống." Bướm đuốc cũng không phải ngốc tử, nàng biết ai chiếm ưu thế lực lượng tuyệt đối trong Tuyết Đô này.

Quý Thanh Trác nhìn búi tóc tròn tròn của nàng, không nói gì nữa, bướm đuóc lui về phía sau, đem cơ quan trên bức tường phù điêu mở ra, để cho bọn họ rời đi.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc không động thủ nữa, chỉ mang theo Quý Thanh Trác rời đi, từ đầu đến cuối, bọn họ đều không có ở trước mặt bướm đuốc bại lộ.

Sau khi rời khỏi Chúc Cung rất xa, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mới đem ngụy trang dỡ xuống, thân ảnh Quý Thanh Trác cùng hắn đột nhiên xuất hiện trên mặt tuyết.

"Tiểu Ngọc?" Quý Thanh Trác quay đầu lại, nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.

"Ừm?" Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυng Ngọc như thường, hắn đem cảm xúc của chính mình khống chế thực tốt, nhưng nhiệt độ cơ thể còn chưa ấm lên bại lộ hắn.

"Là chuyện rất khó chịu sao?" Quý Thanh Trác nhỏ giọng hỏi hắn.

"Không phải." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc lại nói dối.

Cũng không phải chuyện gì thực khổ, thậm chí, đoạn thời gian kia hắn ở Đông Sơn hoàng tộc, đã được coi như là thiên đường an nhàn hạnh phúc rồi.

Quý Thanh Trác không biết an ủi người khác, nhưng mà, cô luôn cảm thấy ngực mình bị nghẹn, cô cơ hồ chưa bao giờ sinh ra lòng hiếu kỳ lớn như vậy đối với một người.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, đến tột cùng là một người như thế nào đây, hắn lại đã trải qua những chuyện như thế nào đâu?

Bước chân cô hướng trở về U Trúc Uyển ngừng lại, lúc này, trên trời có tuyết rơi xuống.

"Tiểu Ngọc, ta sẽ không dỗ dành người khác." Quý Thanh Trác nói.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cũng từng nói qua những lời tương tự, ý tứ của hắn là, hắn không muốn dỗ dành người khác, nhưng ý của cô là cô thật sự sẽ không dỗ dành người khác.

Cô có những cảm xúc cần được biểu đạt như vậy, nhưng không biết làm thế nào để thể hiện nó.

Vì thế cô xoay người, nhón chân lên, lần đầu tiên hướng về phía Tɧẩʍ ɖυng Ngọc dang hai tay.

Cô ôm lấy vòng eo hẹp của hắn, gắt gao ôm lấy hắn, gương mặt nghiêng đi dán vào l*иg ngực hắn.

"Tiểu Ngọc, ngươi rất tốt, ta hy vọng ngươi có thể vui vẻ một chút." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói với hắn.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nói: "Cũng không có không vui."

Hắn trở tay ôm lấy lưng Quý Thanh Trác, thân thể cô nhỏ gầy, hắn chỉ cần hơi vòng một cái là có thể hoàn toàn ôm trọn cô vào trong lòng.

Quý Thanh Trác cho rằng vòng tay của mình giống như là bảo hộ cùng an ủi, nhưng do cô có vóc người nhỏ nhắn liền có chút giống như cô đang nhào vào trong lòng ngực của người khác.

Nhưng cô thực nghiêm túc.

Quý Thanh Trác trầm mặc mà ôm hắn, không biết nói cái gì mới tốt.

Thẳng đến khi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mở miệng: “Trác trác, cười một cái.”

Quý Thanh Trác có chút nghi hoặc: "Vì sao muốn ta cười?"

"Ngươi cười một cái, ta liền vui vẻ." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc rốt cục có tâm tư trêu chọc cô.

Quý Thanh Trác ngẩng đầu lên, cô sẽ không nói dối, cũng sẽ không giả cười, nhưng cô lại nỗ lực làm như vậy, cho nên bên môi kéo lên hai đạo đường cong hài hước, cô sinh đến đẹp, cho dù là biểu tình cổ quái như vậy, cô làm cũng là đáng yêu.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhìn đôi mắt cô, cảm xúc trong mắt cô vĩnh viễn mang theo mềm mại cùng bao dung, ôn nhu đủ để đem vạn vật dung nạp.

Tay hắn nâng lên, bàn tay to hạ xuống, che lại gò má Quý Thanh Trác.

"Trở về đi." Nhiệt độ cơ thể hắn dần dần trở nên ấm áp.

"Được." Quý Thanh Trác dựa vào trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói.

Cô nghĩ, cô nhất định phải bảo hộ hắn.

Ở trong tuyết hai người dựa vào tường cung, tuyết lớn bay lả tả rơi xuống, thân ảnh bọn họ ôm nhau giống như hòn đảo cô độc, nhưng ấm áp đến cực điểm, phảng phất chỉ có đối phương mới là an ủi duy nhất trên thế gian này.

Bọn họ trở lại U Trúc Uyển lúc nào cũng không biết, sau khi bọn họ rời đi, bướm đuốc hoảng hốt vô thố mà tựa vào bức tường phù điêu phía sau, nàng giơ tay chạm vào búi tóc của chính mình, tất cả những gì vừa mới phát sinh phảng phất đều là cảnh trong mộng.

Thanh âm đột nhiên xuất hiện, nàng thả cho bọn họ rời đi, hết thảy đều giống như ma xui quỷ khiến.

Bướm đuốc nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cái rương lớn phía sau bức họa, nàng ẩn ẩn biết, nữ nhân trên bức họa này không bình thường, nàng bức thiết muốn biết chân tướng, có lẽ trong cái rương lớn cùng với bức chân dung được lưu lại này có manh mối nàng muốn biết.

Nàng mở giấy niêm phong trên rương ra, động tác thực mau, tay áo giơ lên mang theo gió thổi bay trang giấy mỏng trong rương lên.

Đúng vậy, trong rương đặt rất nhiều giấy viết thư, bướm đuốc nhìn kỹ, nội dung trên những lá thư này giống như là trao đổi giữa tình nhân, cùng đặt chung một chỗ, còn có một ít đồ vật cổ xưa, phần lớn đều là đồ dùng của nữ tử, trang sức các loại đồ vật, nhưng ở dưới cùng, đặt một cuốn sách có vẻ không hợp nhau, nhìn văn tự trên sách có thể biết đây là du ký.

Bướm đuốc mở du ký ra, chỉ thấy trong đó có một trang giấy bị gấp lại, trên đó dùng đường nét đơn sơ vẽ lại phong cảnh biển, có bầu trời và đại dương, du ngư cùng chim bay, nhưng hình ảnh thập phần đơn giản, cơ hồ muốn phân biệt không rõ ranh giới giữa biển và trời.

Bên cạnh bức tranh này, có một dòng chữ non nớt nhưng nghiêm túc được viết xuống, là được viết sau khi đảo ngược cuốn sách.

"Chim bay có vảy, du ngư có cánh."

“Trác Trác đã nói, muốn cùng ta đi bờ biển.”