Quý Thanh Trác tay đang định mở cửa viện treo lơ lửng giữa không trung, mặt cô bởi vì câu "song tu" này của hệ thống mà đỏ lên.
Khi ở hiện đại, cô cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết tu tiên cùng loại, bởi vì nếu không đọc sách liền sẽ thực nhàm chán, cho nên cô tự nhiên biết ý tứ song tu.
Nhưng là, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cùng cô?
Quý Thanh Trác vỗ vỗ gương mặt chính mình, đầu ngón tay cô hơi lạnh, nhiệt độ hơi thấp làm chính mình bình tĩnh lại.
Cô không phải là người như vậy, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc khẳng định cũng không phải người như vậy, bọn họ sao có thể song tu được?
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ở ngoài cửa, dưới ánh trăng, hắn đứng thẳng tắp, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân của Quý Thanh Trác, cũng cảm ứng được khí tức của cô khi tới gần, nhưng là ở trước cửa thì cô dừng lại không hề động.
Nhĩ lực của hắn cũng rất tốt, liên tục, cũng nghe được tiếng tim đập của Quý Thanh Trác, từ sau khi cô dừng lại, tim cô đập nhanh hơn một chút.
Cảm xúc của cô có dao động, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nghĩ.
Quý Thanh Trác vẫn là mở cửa, cô nuốt nuốt nước miếng một chút, chỉ kêu một tiếng: "Tiểu Ngọc sư huynh. ”
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc trên mặt không lộ ra chút tình cảm nào, hắn chỉ đi vào tới, bước đến trong tiểu đình thì gọi Quý Thanh Trác lại: “Trác Trác”.
Quý Thanh Trác quay người đóng cửa viện lại, ôm quyển sách trong tay, chạy chậm tiến lại gần.
Dưới tiểu đình, ánh trăng hơi lạnh, bóng dáng trăng rằm chiếu rọi trên mặt nước, dẫn đến cá trong suối lại gần qua, mổ hình ảnh phản chiếu của mặt trăng khiến mặt nước gợn sóng.
Trong lòng Quý Thanh Trác không có gợn sóng, cô đã sớm bình tĩnh lại, hơn nữa còn đem quyển sách hôm nay mình lấy về đẩy cho Tɧẩʍ ɖυng Ngọc.
Cô nhỏ giọng nói rõ tình huống của chính mình: "Mộ trưởng lão nói phải hít sâu, dồn khí đan điền, nhắm mắt lại bắt lấy linh khí du đãng chung quanh, khi thân thể thả lỏng đến cực hạn, tiên cốt biến sẽ giống như lỗ chân lông mở ra, đem linh khí chung quanh hấp thu vào, lại thở ra, tiên cốt lọc ra trọc khí cũng phóng thích mà ra. ”
"Tốc độ tu luyện cùng tốc độ tiên cốt hấp thu linh khí có cùng một nhịp thở, thiên phú là điều kiện tiên quyết rất quan trọng." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc khép lại sách, chậm rãi nói.
Hắn vươn tay về phía Quý Thanh Trác: "Đưa tay cho ta. ”
Quý Thanh Trác do dự trong chốc lát, chung quy vẫn là đem tay mình đặt trên tay hắn, tay của cô so với người bình thường còn nhỏ hơn một vòng, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đại chưởng khép lại, có thể dễ dàng đem tay cô nắm lại trong lòng bàn tay.
Móng tay của cô được cắt tỉa gọn gàng, nhưng bất quá lòng bàn tay cô lại lạnh ngắt.
Bởi vì muốn dạy Quý Thanh Trác hấp thu linh khí, cho nên Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cũng không có thao tác khí lưu đem ngăn cách hai người, hắn cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc hơi kinh hãi, hắn rũ mắt nhìn về phía Quý Thanh Trác, cô cúi đầu, mi mắt dài bất an khẽ run, cô cũng không phải là tươi mà càng giống như hoa vĩnh sinh khô héo không còn khả năng sinh trưởng.
Hắn gập ngón tay lên, các đốt ngón tay nổi lên đem tay cô hợp lại.
Trong nháy mắt, có khí lãng cường đại từ trên người Tɧẩʍ ɖυng Ngọc truyền tới, nhưng là cỗ khí tức này chỉ là len lỏi bên ngoài thân thể Quý Thanh Trác, không có cách nào xâm nhập vào, thân thể cô đang kháng cự biến hóa từ bên ngoài.
"Trác Trác." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc gọi cô một tiếng, đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, ngữ khí của hắn mang theo một chút ý cười, "Ngươi thả lỏng. ”
Kỳ thật Quý Thanh Trác rất khẩn trương, cô nhún vai, đầu vai run nhè nhẹ, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc gọi cô như thế, cô chỉ có thể nỗ lực làm cho thần kinh chính mình không cần quá căng thẳng.
Cô kỳ thật đã sớm quên mất thân phận đại phản diện của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, chỉ là hiện tại nắm tay cô mặc kệ là ai, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc hoặc là người khác, cô đều sẽ khẩn trương như vậy.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhưng thật ra cực kỳ có kiên nhẫn, hắn biết Quý Thanh Trác không có tiên cốt, không có biện pháp dựa vào chính mình tu luyện, nhưng là nếu hắn hấp thu linh khí rót vào trong kinh mạch của cô, cũng có thể làm cho linh khí tẩy rửa, rèn luyện thân thể cô đạt tới hiệu quả tu luyện.
Đối với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mà nói là một trải nghiệm rất mới lạ, muốn phá hủy một món đồ vật thì thực dễ dàng, nhưng nếu muốn đem một món đồ vật sắp chết cứu sống, thế nhưng yêu cầu những bước đi rườm rà như vậy.
Không biết qua bao lâu, Quý Thanh Trác thả lỏng lại, khí tức Tɧẩʍ ɖυng Ngọc rốt cục cũng len lỏi trong kinh mạch của cô, đây là một loại thể nghiệm rất thần kỳ, cô phảng phất là một cái người gỗ bị Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nơi này phóng xuất ra linh khí đem tứ chi thân thể xâu chuỗi lại.
Nhưng là mặc dù cô có trì độn đi nữa cũng có thể cảm giác được linh khí truyền đến này đang rèn kinh mạch cùng thân thể cô, chẳng lẽ chính là chỗ tốt của tu luyện? Tựa như dùng liệt hỏa nhiều lần rèn luyện thân thể, cho đến khi đạt được một khắc biến chất kia.
Quý Thanh Trác nhắm mắt lại, cô tạm thời để làm chính mình buông bỏ cảm giác khẩn trương, đắm chìm trong cảm giác tu luyện kỳ diệu này.
Nhưng mà, khi khí tức hai người tương liên, hơn nữa ở lúc cô nhắm mắt lại, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó.
Có thứ gì đó hắn vẫn luôn tìm kiếm bởi vì chuyện cũ năm xưa mà mất đi lực lượng, sau khi cùng Quý Thanh Trác khí tức tương liên lại có một tia mảnh vụn trở về.
Hắn nheo mắt lại, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo như băng, hắn không thích chuyện không khống chế được, hiện tại Quý Thanh Trác rõ ràng cho hắn một loại cảm giác không chịu khống chế.
Tay Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nguyên bản nắm tay cô, sau đó ngón tay kia bám vào mu bàn tay cô, cổ tay, cánh tay, đầu vai mà lên, ngón cái cùng ngón trỏ dán lên cổ cô.
Khí tức hai người vẫn là tương liên, lực chú ý của Quý Thanh Trác đều đặt ở trên kinh mạch bị rèn luyện của mình, cũng không có chú ý tới biến hóa bên ngoài.
Cái gương nhỏ đeo trên cổ cô chợt lóe lên, hệ thống là cảm giác được nhưng nó không dám nói.
Tay Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bám vào cổ cô, nhịp đập huyết lưu của cô cũng rất tươi sống hữu lực, cổ này phảng phất như thân hoa dễ dàng bẻ gẫy, nhẹ nhàng vặn liền chặt đứt.
Dưới ánh trăng, hắn trầm mặc hồi lâu.
Thế nhưng, Quý Thanh Trác cũng không giãy dụa, cô an an tĩnh tĩnh ngồi thẳng sống lưng, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt bình tĩnh mà nhạt nhẽo.
Phảng phất là, có thể tồn tại cũng có thể chết, nhưng cô hiện tại không có chết, vậy thì tồn tại trong cái trạng thái kỳ lạ này là được rồi.
Chợt Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đem thu tay trở về, khí tức hai người liên tiếp bị gián đoạn, Quý Thanh Trác mở bừng mắt ra, cô cảm giác được có thứ gì đó từ trên cổ mình dời đi.
Cô ngửa đầu nhìn về phía đầu vai Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, hỏi: "Tiểu Ngọc sư huynh, như vậy chính là tu luyện sao? ”
"Ngươi không có tiên cốt, chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để tu luyện." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nói, lực lượng của hắn đặc thù, cũng chỉ có hắn mới có thể nối liền khí tức của Quý Thanh Trác, trợ giúp cô tu luyện.
“Chính là nhất định phải như vậy?” Thân thể Quý Thanh Trác nghiêng về phía sau, cô xác thật không quen tiếp xúc thân mật như vậy.
"Bằng không có thể như thế nào, nếu ngươi nguyện ý dựa vào người ta, cũng không cần mệt mỏi như thế." Ngữ khí Tɧẩʍ ɖυng Ngọc lại mang theo một chút ý cười nông cạn.
Quý Thanh Trác mím môi, ngón tay cô xoắn góc áo mình, chỉ nói một tiếng: "Không được. ”
"Vui đùa mà thôi." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nói.
Quý Thanh Trác nhìn bàn tay hắn đặt trên bàn, gật gật đầu: "Được. ”
“Kết thúc đi, ngày mai tiếp tục là được.” Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cầm lấy Táng Tuyết kiếm trên bàn, lưu lại một câu như vậy liền rời đi.
Quý Thanh Trác ở thời điểm sau khi hắn rời đi, giơ tay sờ sờ cổ chính mình, cô có thể cảm nhận được nhiệt ý lưu lại ở chỗ này.
Đi theo một vị đại vai ác như vậy, quả nhiên là... Nguy hiểm thật lớn, cô nghĩ như vậy, nhưng lại không quá sợ hãi.
Tất cả cảm xúc của cô đều nhạt nhẽo, ngay cả nỗi sợ hãi cũng thu liễm và bình tĩnh.
Quý Thanh Trác ghé lên trên bàn, bắt đầu lật xem sách hôm nay, hệ thống không nói gì, bởi vì nó bị dọa đến, hiện tại còn không có hoàn hồn.
Ban đêm, Ngu Tố Không lại liên hệ với cô, hắn nói hắn chuẩn bị cho cô một cái pháp bảo đi lại nho nhỏ, có thể bay, hơn nữa không cần pháp lực cũng có thể thao tác, năng lượng hắn lưu lại trước đó trong pháp bảo này cũng đủ để nó sử dụng.
Đây là một pháp bảo giống như đĩa tròn, đứng trên đó dùng mũi chân thao tác liền có thể khống chế phương hướng cùng tốc độ, hơn nữa còn có thể điều chỉnh kích thước của đĩa, điều chỉnh đến kích thước lớn nhất có thể đứng đến hai ba người.
Ngu Tố Không gọi tiểu pháp bảo là "Phi Luân", Quý Thanh Trác cũng liền như vậy kêu.
Sau khi có Phi Luân, cuối cùng cô đi học cũng không cần Tɧẩʍ ɖυng Ngọc dẫn, nhưng hai người mỗi ngày đều có thể gặp nhau, bởi vì hắn còn muốn giúp cô tu luyện, cái này làm cho hệ thống nghĩ tram lần cũng không ra vì sao Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mỗi ngày đều giúp cô như thế?
Đương nhiên, ở không lâu lúc sau, trong môn có một lần tiểu trắc, Quý Thanh Trác không có gì bất ngờ mà trở trành một người cuối cùng, tu luyện cùng pháp thuật cô đây là không có biện pháp, nhưng chờ đến khóa học trận pháp, hệ thống không hiểu vì sao Quý Thanh Trác lại phải thi điểm thấp.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Quý Thanh Trác nằm trên giường phát ngốc, hệ thống ở trong đầu cô lải nhải: "Ký chủ a ký chủ, ngươi cứ như vậy thì không được, ngươi xem Tɧẩʍ ɖυng Ngọc có thể đứng đầu trong các bài kiểm tra, tên của ngươi cùng tên của hắn lại có khoảng cách xa như vậy. ”
Quý Thanh Trác ở trên giường trở mình, cô nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ trả lời: "Hệ thống, ta không muốn. ”
"Vì sao không muốn?" Hệ thống lại hỏi, lúc này nó mới xem như hiểu được chính mình đến tột cùng đã trói định một cái ký chủ như thế nào.
"Không muốn, không có lý do gì cả." Quý Thanh Trác tính tình quật cường, cô chính là sợ hãi quá mức khiến người ta chú ý, cái này có gì để giải thích?
"Ngươi như thế nào lại quật giống như lừa của ngươi vậy?" Hệ thống tức giận đến chết.
"Ừm." Quý Thanh Trác nhàn nhạt lên tiếng, cô kéo chăn của mình lên, xoay người lại rụt vào trong góc tường, "Hệ thống, coi như ngươi xui xẻo vì đã chọn ta. ”
Hệ thống tức giận không nói chuyện nữa, Quý Thanh Trác đúng giờ đi ngủ, thẳng đến nửa đêm có thứ gì đó ở ngoài cửa phát ra tiếng vang.
Mao Mao vốn đang an tĩnh ngủ trong viện, đêm khuya mở cửa phòng Quý Thanh Trác, nó đạp bước chân suy yếu đi đến bên mép giường Quý Thanh Trác, hơi thở của nó tản ra hơi nóng.
Nó dùng chóp mũi của mình cọ nhẹ vào người Quý Thanh Trác, đem cô đánh thức.