Hệ thống nghe xong lời này của Quý Thanh Trác liền muốn cho cô một quyền.
"Đây hẳn là một cái Ngự Linh Tác đơn giản, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đem pháp thuật ngự sứ linh thú viết vào trong phù chú, con lừa của ngươi quá ngu xuẩn, hắn muốn ngươi quản tốt nó." Hệ thống giải thích với Quý Thanh Trác .
Có lẽ chế tác một cái Ngự Linh Tác đối với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mà nói chính là động chút đầu ngón tay, nhưng đây là lễ vật đầu tiên Quý Thanh Trác nhận được sau khi đi vào thế giới này.
Cô cũng không buộc Ngự Linh Tác cho con lừa già, tuy rằng tên này quá bướng bỉnh, nhưng nó bị bịt mắt, đeo dây thừng làm việc cả đời, Quý Thanh Trác không làm được chuyện cho nó thêm một sợi dây thừng nữa.
Quý Thanh Trác đem Ngự Linh Tác của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cho cô cất lại, đặt ở trong hà bao nhỏ mang theo bên người, trong hà bao còn có tiền tiết kiệm cô tích góp được sau khi đi vào thế giới này, mua con lừa tiêu tốn hai đồng bạc, còn lại ba tiền.
Cô chậm rãi đi về phía đám người, con lừa già mang theo hành lý lên đường, một người một lừa cùng hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau.
Bên trong Vân Thủy Phong, tán cây xanh xù xì, vẽ ra màu xanh đậm, dưới ánh mặt trời sáng sủa ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, núi đá đan xen bày biện, có đạo thác nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, hội tụ ở hồ nước rộng lớn dưới chân núi, ánh mặt trời như rắc vàng trên mặt hồ mạ một tầng kim quang chói mắt.
Đại hội Thăng Tiên là nghi thức Huyền Vân Tông cứ cách năm mươi năm chọn đệ tử mới một lần, tại đại hội Thăng Tiên phải sàng lọc ra đệ tử có tâm tính cùng căn cốt tốt để nhập môn.
Quý Thanh Trác không biết ai cho hệ thống tự tin làm cho nó cảm thấy cô có thể thông qua đại hội thăng tiên này.
Nhưng nếu không thông qua đại hội thăng tiên, cô không cách nào bái nhập trong Huyền Vân tông, cô cũng không thể tiếp cận Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, năng lượng của hệ thống lại hao hết, cô cùng hệ thống liền xong đời.
Bất đắc dĩ, Quý Thanh Trác chỉ có thể nghĩ biện pháp cố gắng.
Chỗ cô đứng cách đám người không xa không gần, vừa không hòa nhập vào trong đám người, cũng sẽ không cách bọn họ quá xa, ở chỗ này cầu tiên giả tự động chia làm hai nhóm, mới vừa rồi những cầu tiên giả đi thuyền mây tự nhiên là đám người thấp nhất đẳng, mà đám người đến Vân Thủy Phong trước chính là hậu duệ của một ít thế gia tu tiên.
Nếu như nói những người cầu tiên giả vừa nhìn thấy trên thuyền mây là châu báu rực rỡ vây quanh cùng một chỗ, thì một đám tiên nhân chân chính kia là trăng sáng treo trên bầu trời, ở giữa đám con cháu thế gia tu tiên kia có một người cực kỳ lóa mắt.
Nàng ấy đứng ở nơi đó, phảng phất có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người, giống như ánh mặt trời chói lóa có vẻ đẹp mỹ lệ. Mạnh Dao Lam đứng ở giữa đám người, tóc đen buộc sau đầu, không có một tia thừa thãi, xiêm y hồng bạch làm nổi bật lên thân hình thon gọn, một bộ dáng không sợ mọi người, ánh mắt tìm tòi, hâm mộ đối với nàng ấy mà nói là nước với cá, nàng ấy thư giãn trong đó, thản nhiên tự tại.
Chân Quý Thanh Trác lười biếng giật giật, cô đối với người khác không có hứng thú, cô đang suy nghĩ khi nào mình có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ở chỗ này chân cô đứng đều muốn tê dại.
Sau khi Tɧẩʍ ɖυng Ngọc tiếp nhận cầu tiên giả vào Thủy Vân phong liền trở lại bên cạnh trưởng lão tông môn. Lần đại hội cầu tiên này, Huyền Vân tông chỉ phái hai vị trưởng lão chủ trì, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bởi vì thân phận đặc thù cho nên hắn đứng ở trước mặt hai vị trưởng lão Thủy Vân Phong, tư thái cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trong đó, chưởng quản Thủy Vân Phong trưởng lão Giang Thiên Khách cười đùa nói với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc: "Cô nương kia không có dùng Ngự Linh Tác của ngươi đâu."
"Ừm." Tɧẩʍ ɖυng Ngọc thản nhiên đáp một tiếng, giọng nói vẫn xa cách như trước, hắn đem vân thuyền trả lại cho Giang Thiên Khách.
"Trận pháp phòng hộ trên vân thuyền xảy ra vấn đề, cô nương kia cũng là xui xẻo, ta quan sát cô nương cũng không có một tia tiên duyên, tựa như đầu gỗ ngu dốt, có thể đến nơi này, không chừng thật sự là dựa vào con lừa của nàng." Giang Thiên Khách thưởng thức vân thuyền trong tay, mỉm cười nói.
Địa phương của bọn họ là trận pháp cỡ lớn treo trên Vân Thủy Phong, trận pháp này như một cái mâm tròn thật lớn dựa vào không gian thượng tầng của Thủy Vân Phong, mà dưới trận pháp các cầu tiên giả ngẩng đầu nhìn lên lại chỉ có thể nhìn thấy mây trắng đầy trời.
"Dung Ngọc, ngươi cũng đi đi." Giang Thiên Khách nói với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, "Năm đó ngươi mang theo tín vật Viễn Vụ chân nhân, chứng minh ngươi là đệ tử chân nhân, ngươi lại là hậu nhân duy nhất của Hoàng tộc Đông Sơn, cho nên Huyền Vân tông trước lưu ngươi ở trong tông môn, nhưng trong tông môn có quy củ, không thể vi phạm, đại hội cầu tiên này, ngươi vẫn là phải đi một chuyến. ”
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cụp mắt đáp lại, sự tồn tại của hắn là cực kỳ đặc thù trong Huyền Vân tông, năm đó hắn cầm tín vật của chân nhân Viễn Vụ, lấy thân phận đệ tử của hắn đến Huyền Vân tông, chân nhân Viễn Vụ là đại năng lánh đời có bối phận cực cao của Huyền Vân tông, cho nên cho dù là chưởng môn Huyền Vân tông, cũng phải xưng hắn một tiếng sư huynh.
Hắn mang kiếm phi thân rơi xuống vị trí trên mặt đất cùng vị trí của Quý Thanh Trác có chút gần, đều cách đám người khá xa.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cũng không nhất định phải đứng ở gần Quý Thanh Trác , chủ yếu là vị trí của cô quá chuẩn xác, cách đám người không quá xa, có thể quan sát tất cả hướng đi, nhưng cũng sẽ không dung nhập vào trong đám người náo nhiệt gây phiền nhiễu.
Lúc này Quý Thanh Trác còn đang cúi đầu quan sát hoa văn đá cuội trên mặt đất, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc rơi xuống đất nhẹ nhàng nhưng bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ xuống.
Quý Thanh Trác cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lễ phép nhường cho hắn một chút vị trí.
Nhưng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc là nhân vật bực nào, những cầu tiên giả biết được nội tình ở đây đều biết Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bái nhập Huyền Vân tông hơn ba mươi năm còn chưa bao giờ đi theo trình tự đại hội cầu tiên, cho nên khi biết Tɧẩʍ ɖυng Ngọc muốn cùng bọn họ đi qua đoạn đường cầu tiên này, đều đem ánh mắt phóng tới.
Quý Thanh Trác nhạy bén ngẩng đầu lên, sợi tóc dưới mũ choàng đen của cô bị gió thổi rơi xuống một chút, nhẹ nhàng lướt bên gò má, gãi đến mức cô có chút ngứa ngáy.
Mặc dù biết rõ những người đó đều là nhìn Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, nhưng cô vẫn mang theo con lừa già lui về phía sau như cũ, cô không quen với tầm mắt của nhiều người như vậy, phảng phất như là đèn chiếu sáng, chói lọi, đâm thẳng làm người đau.
Cô có thể trốn ở nơi nào đây, trước mắt chỉ có cái một vật che chắn.
Quý Thanh Trác thông minh trốn sau lưng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, cô rõ ràng nghe được tiếng thở dài của hệ thống mà không thể làm gì.
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc có lẽ là chú ý tới cô, cũng có lẽ là căn bản không để ý tới cô, tóm lại hắn đứng yên tại chỗ, không có di động, vải trắng tinh khiết trên vai phảng phất như tuyết phủ trên núi.
Lúc này, Mạnh Dao Lam bên thế gia tu tiên cũng quay đầu lại, nhìn chăm chú vào phương hướng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, nàng ấy thấy Quý Thanh Trác núp ở phía sau Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, chỉ lưu lại một góc áo màu đen nên vẫn chưa chú ý tới cô.
Đại tiểu thư Mạnh Dao Lam của Trường Đình Mạnh gia này rất cao ngạo, ngay cả Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nàng cũng đều không để vào mắt, chỉ vì tò mò liếc mắt một cái, Mạnh Dao Lam liền dời ánh mắt đi, tiếp tục làm việc của mình.
Lúc này, trưởng lão Vân Thủy Phong Giang Thiên Khách đã chuẩn bị tốt, với tư cách là người chủ trì đại hội cầu tiên lần này, đã từ trên mây bay xuống, hắn mỉm cười nhìn tất cả cầu tiên giả ở đây, tư thái ôn hòa, khuôn mặt tuấn dật bày ra khí độ của đại tông môn.
"Nếu chư vị tiểu hữu đều đã đến đông đủ, như vậy đại hội cầu tiên lần này liền bắt đầu đi. Chỗ của các ngươi đang đứng cũng không tính là đã hoàn toàn tiến vào Huyền Vân tông, để đạt được tư cách bái nhập Huyền Vân tông lại nói cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm được nơi tiến vào chân chính của Huyền Vân Tông Vân Thủy Phong là được.” Giang Thiên Khách mỉm cười nói.
Dứt lời, sương mù dày đặc phía sau hắn ôm lấy núi rừng, che đậy núi đá xanh tùng, hết thảy mọi thứ xung quanh đều chìm trong sương mù dày đặc, chỉ còn lại một mảnh hồ nước trước mắt, hồ nước rộng lớn, tầm mắt khắp nơi chỉ còn lại một mảnh ánh sáng mông lung.
Xem ra cái hồ nước này chính là khảo nghiệm thứ nhất.
Quý Thanh Trác mắt thấy rất nhiều cầu tiên giả không có chút phản đối gì mà đi vào trong hồ, nhưng nước hồ kia quỷ dị, có người bước vào trong đó, sắc mặt liền thống khổ, tựa hồ không cách nào chịu đựng được nước hồ ngâm.
"Trong hồ này có giám sơn thánh thủy ta thu thập được, có công hiệu loại bỏ bẩn thỉu trong thân thể phàm trần, càng là người tiên cốt tuyệt hảo, liền càng sẽ không chịu ảnh hưởng của hồ này, nếu là phàm nhân chân chính thiết thực vào trong nước này thì ngay cả huyết nhục cũng sẽ bị tan đi." Vân Thủy Phong trưởng lão Giang Thiên Khách đã trở về tông môn chủ điện, ở đây có các vị trưởng lão muốn thu đồ đệ trong đại hội cầu tiên lần này.
Ở trước mặt bọn họ, có một tấm gương nước khổng lồ, gợn sóng trên đó mở ra, phản chiếu ra chính là những người cầu tiên trên hồ Giám Sơn.
Phía trên Giám Sơn Hồ, con chim trắng mới vừa rồi ngồi xổm trên cành cây hót bay lượn trên đỉnh đầu mọi người, trong mắt nó có hình ảnh phân tán hiện lên, cung cấp tầm nhìn cho các trưởng lão trong tông môn chủ điện.
"Có trận pháp mê chướng của Huyền Vân tông chúng ta, theo đạo lý là sẽ không có phàm nhân hoàn toàn tới, nhưng mà nàng...", Giang Thiên Khách chỉ về phía Quý Thanh Trác đang đứng bên bờ.
Quý Thanh Trác lúc này đang trốn ở phía sau Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đi về phía trước hai bước, cô cũng di chuyển hai bước.
"Năng lượng đã đầy đủ chưa?" Quý Thanh Trác cùng hệ thống thì thầm, "Có thể chống đỡ được năm mươi năm tiếp theo sao, ta xem hồ này ta không xuống được. ”
"Điểm này đâu đủ đâu." Hệ thống oán giận: " Ngươi không phải sợ, cứ thử xem."
Quý Thanh Trác không ngốc, cô đã sớm chú ý tới có người đi xuống sẽ bị nước hồ làm thương tổn, hơn nữa đối với hồ nước không thích ứng phần lớn đều là cầu tiên giả cấp thấp được vân thuyền đưa tới.
Đương nhiên, trong đám người kia cũng có ngoại lệ, chính là Thu Minh Tuyết cùng thị nữ Doanh Tụ của nàng ta làm khϊếp sợ con lừa già nhà cô ở vân thuyền, hai người nhảy xuống nước, thân hình uyển chuyển, tư thái hưởng thụ, điều này chứng tỏ hai người các nàng đều có tiên cốt tuyệt hảo.
Thu Minh Lộ chú ý tới Quý Thanh Trác ở trên bờ do dự không quyết định, nàng ta hướng về phía cô cười khinh miệt, quả nhiên, cái ăn mày này là dựa vào vận khí tới nơi này, đến trước hồ Giám Sơn như gương sáng, liền lộ ra nguyên hình.
Nhưng mà, dưới nụ cười đắc ý của nàng ta, đầu răng lại gắt gao cắn chặt, rõ ràng là đang nhịn đau.
Một chút cũng không bị nước giám hồ ảnh hưởng chỉ có Mạnh Dao Lam, nàng ấy tao nhã xuyên qua trong hồ nước, tìm kiếm manh mối chôn vùi dưới đáy hồ.
Tất cả mọi người đi xuống, chỉ còn lại Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cùng Quý Thanh Trác, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đi vào trong hồ, tư thái đạm nhiên.
Quý Thanh Trác không muốn đi theo hắn bước vào hồ nước, cô trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên hồ.
Quan sát thấy tình huống này, các trưởng lão Huyền Vân Tông thở phào nhẹ nhõm: "May mắn nàng cũng tự hiểu lấy mình, biết mình là đánh bậy đánh bạ mà đi tới được nơi này. ”
Giang Thiên Khách quay đầu phân phó đệ tử môn hạ của mình: "Các ngươi đi qua Giám Sơn Hồ, tiểu cô nương đến nơi này không dễ dàng, cho nàng chút lộ phí để trở về, đưa nàng xuống núi đi.”
Tuy là hệ thống tốt xấu gì cũng khuyên can mãi nhưng Quý Thanh Trác vẫn không chịu động, cô sợ đau, cũng biết mình có mấy cân mấy lượng, sống chết không chịu xuống nước chịu khổ.
Nhưng mà, ở bên cạnh Quý Thanh Trác rõ ràng là có một vị vương giả chân chính.
Con lừa già vốn nhu thuận ngoãn ngoãn đứng bên cạnh Quý Thanh Trác lại mất khống chế, nó tựa hồ là nhìn thấy kim quang trong nước chơi rất vui vẻ, trực tiếp nhảy nhót về phía hồ.
Quý Thanh Trác trực tiếp từ trên mặt đất đứng mạnh lên, con lừa già không chỉ là con lừa già, còn là hai đồng bạc nên cô trực tiếp đuổi theo.
"Mao Mao!" Quý Thanh Trác gọi nó, con lừa này có tên.
Mao Mao căn bản không nghe lời cô gọi. Trên thực tế có thể nói con lừa này cho tới bây giờ chưa từng coi Quý Thanh Trác là chủ nhân.
Nó lao vọt xuống hồ.
Quý Thanh Trác sợ nó bị thương, cũng nhào tới.
Đệ tử canh giữ bên bờ kinh hãi vọt tới, bọn họ cho rằng Quý Thanh Trác không có cách nào thừa nhận nước Giám Sơn Hồ.
Thế nhưng sau khi Quý Thanh Trác nhào vào trong nước, chỉ cảm giác được nước hồ thấm lạnh bao bọc lấy thân thể cô, cô đánh rùng mình một cái, hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra.
Có vẻ như...Cũng không phải đặc biệt đau?
Cô đem Mao đẩy lên trên bờ, đệ tử Huyền Vân Tông đứng bên bờ mang con lừa lên.
Thấy Quý Thanh Trác có thể được, bọn họ liền mang Mao Mao đi, thế nhưng cũng mặc kệ cô.
Lúc này Quý Thanh Trác kinh ngạc vì chuyện mình không sợ hồ nước này.
Bởi vì trên hồ có kim quang hỗn loạn che lấp tầm mắt, cho nên Quý Thanh Trác làm bộ không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc chung quanh, chỉ đi về phía trung tâm hồ, cô biết đáy hồ có manh mối tìm được Vân Thủy Phong chân chính.
Phương hướng cô đi cùng phương hướng Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đi tới nhất trí, dù sao bọn họ cũng cùng một phương hướng xuống nước.
Lúc này Tɧẩʍ ɖυng Ngọc chỉ ở trên mặt nước lộ ra đầu vai hắn, bạch lụa cùng sa mỏng trên vai thấm nước, tản ra quanh thân hắn, phảng phất như trong nước nở ra một cái sắc tố dị sắc.
Quý Thanh Trác nghĩ hiện tại dựa vào hắn gần một chút, cọ chút điểm năng lượng cho hệ thống, vì thế chậm rãi đi tới nơi đó.
Cho đến khi cô nhón chân cũng không thể tiếp cận đáy hồ, cô đột nhiên ý thức được một điều.
Vâng, cô có thể không sợ nước hồ giám sát vì lý do nào đó không giải thích được.
Nhưng...Cô không biết bơi.
Bởi vì nước quá sâu, Quý Thanh Trác trực tiếp ở trong nước nhào lên, lúc này khoảng cách của cô với Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, chỉ có khoảng cách nửa trượng.