Dương Thiên tạm thời vẫn chưa xây dựng thành công chiến thân cho huyền linh, còn rất nhiều yếu tố phải cân nhắc. Nhưng không có nghĩa là nghiên cứu vẫn có thành tựu nhất định, đó chính là làm được hàng dùng một lần, tam thập lục liên trận.
Xét ở khía cạnh nào đó thì đây cũng là chiến thân thật, nhưng vẫn chưa làm được vĩnh viễn, chưa khứ vu tồn tinh, một đống huyền văn hỗn hợp lại trùng lặp vô số, miễn cưỡng thành một loại trận pháp tổng hợp, uy lực ép sát lên huyền trận cấp bảy, trên lý thuyết đủ để trấn áp bất cứ huyền chân cảnh nào.
Chẳng qua xét về độ thực tế thì chưa đến mức đấy được, nếu gặp phải hạng thiên tài đỉnh cấp hay tinh thông huyền văn thì đừng mơ mà trấn áp bọn họ, huyền linh thuật thiên biến vạn hóa kiểu gì cũng có thủ đoạn khắc chế hắn, cho nên điều gì cũng đừng nói quá tuyệt.
Nhưng trong trường hợp này đã là đủ dùng rồi.
Tam thập lục liên trận vừa ra, Quân Thanh Uyên còn chưa kịp phản ứng đã bị cắt đứt liên hệ với ngoại giới, mặc dù chống lên khí thế để phòng thủ nhưng nàng không dám vọng động, chỗ chỗ rình rập sát cơ khiến bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng.
Hồng Nguyệt Dao cũng hơi bị bất ngờ rằng Dương Thiên đã động thủ nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, đứng về phía sau của Dương Thiên, mặc dù nghi hoặc nhưng nàng tin Dương Thiên không phải kẻ ngu ngốc mà phá nát mọi thứ.
Hồng Nguyệt Dao dám đi vào trong tổng bộ của Thần Hành Thương Hội thì cũng có dựa dẫm riêng, ít nhất cũng phải có bảo tiêu bên cạnh thì mới đảm bảo an toàn. Mà Dương Thiên vừa động thủ một cái, người bảo tiêu này cũng không dám chậm trễ đi tới bên ngoài, ngăn cản lại Lâm Nhất, mái tóc trắng xóa phất phơ trước gió có mấy phần tiên phong đạo cốt.
“Lâʍ ɦội phó, tiểu Dao cùng với hội trưởng nhà ngươi tâm sự một chút mà thôi, chúng ta đến nghe lén không phù hợp lắm đâu.”
Lâm Nhất giận dữ muốn công kích khối hắc khí này nhưng khi nhìn thấy lão giả cũng phải nghiêm nghị không dám vọng động gì, chỉ có thể trừng mắt quát lớn.
“Hồng Diệp? Ngươi lại đích thân đến đây bảo vệ nàng.”
Hồng Diệp lão giả hòa ái cười cười, khí thế trên người như hòa vào trong thiên nhiên, không có loại uy áp bá đạo nhưng không ai dám coi thường cả, bởi vì tu vi của lão cực cao, mấy chục trăm năm trước đã là cao thủ nổi danh của Hồng Gia, Lâm Nhất sao lại dám khinh thường được.
Trương Ấu cũng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lâm Nhất, ánh mắt lo lắng nhìn về khu vực bị hắc khí bao phủ, cuối cùng mới dừng lại trên thân của Hồng Diệp, giận dữ quát.
“Họ Hồng kia, các ngươi cũng quá hèn hạ ra tay với hội trưởng của chúng ta.”
Hồng Diệp nhún vai, lão có thể cảm ứng được chút tình hình trong đại trận kỳ lạ này, nói chung thì không ai động thủ cả mà đang nói chuyện cho nên lão mới ngăn hai người này ở đây. Lão rất tò mò xem Dương Thiên định nói gì, nhưng đột nhiên hình ảnh bị gián đoạn, đồng thời ánh mắt của Dương Thiên lại tinh chuẩn rơi vào trên người lão khiến cho lão cười khổ mà thu lại tầm mắt, yên tâm ngăn cản hai người.
Đám trẻ bây giờ thật là ghê gớm đấy.
...
Dương Thiên thu hồi tầm mắt, đối với khí thế của Quân Thanh Uyên coi như không thấy. Ở trong tình trạng này thì hắn không thể sử dụng huyền linh thuật được nhưng mức tiêu hao thì lớn đến kinh người, đổi lại hắn sẽ thao túng huyền trận để phát ra những chiêu thức cực mạnh.
Dương Thiên chậm rãi nói.
“Việc này cần bí mật tuyệt đối nên mong Quân các chủ thứ lỗi cho.”
Quân Thanh Uyên lạnh giọng, mặc dù giọng nói của nàng vẫn rất khó nghe như cũ, không ai nhận ra được cảm xúc biến chuyển thông qua lời nói của nàng cả.
“Đều động đến tay chân rồi còn mong ta thứ lỗi cho sao? Trông ta dễ bị bắt nạt như vậy à.”
Khí thế của Quân Thanh Uyên bùng lên mãnh liệt, có điều nàng không xuất ra huyền linh của mình, thay vào đó lại xuất ra huyền binh của mình, khí thế lại lập tức tăng lên mấy phần, sắc bén lăng liệt làm người đau rát.
Dương Thiên thong dong, bàn tay khẽ động liền có mấy đoạn huyền văn bay ra, không gian xung quanh Quân Thanh Uyên đột nhiên xuất hiện một áp lực khổng lồ, trọng lực so với bình thường nặng hơn mười mấy lần, sau đó còn không ngừng tăng lên, cho đến khi lên đến năm mươi lần, chân khí bị ép sát đến gần như không thể thoát khỏi cơ thể.
Dương Thiên chậm rãi mở miệng, cứ như việc Quân Thanh Uyên bị trấn áp không phải là hành động của Dương Thiên vậy, ngữ khí hơi cao ngạo lại giống như nắm bắt toàn bộ đại thế trong tay, mọi việc đều là hắn chưởng khống.
“Quân các chủ hẳn là muốn cấy ghép Khiêu Dược Hồng Ngưu chứ?”
Quân Thanh Uyên trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ hãi nhiên, cơ thể không ngừng run rẩy chèo chống trọng lực dồn ép nhưng lúc này nàng hoàn toàn không thể duy trì được chân khí hộ thể, lực lượng mạnh mẽ kém chút ép sập nàng. Cũng may là Dương Thiên điều chỉnh lại kịp thời mới không khiến cho nàng bị trọng thương.
Quân Thanh Uyên run rẩy nói.
“Các ngươi đã phát hiện ra, hiện tại tới để chấm dứt hậu họa sao?”
Dương Thiên nhún vai nói.
“Quân các chủ hiểu lầm. Ta vốn muốn cùng Thần Hành Thương Hội hợp tác, cũng không phải kẻ thù, tại sao lại nói là hậu họa?”
Quân Thanh Uyên không tiếp tục nhìn về Dương Thiên mà nhìn sang Hồng Nguyệt Dao nói.
“Hồng gia lấy được thông tin từ đâu?”
Hồng Nguyệt Dao hơi bất ngờ khi mà Dương Thiên đề cập đến Khiêu Dược Hồng Ngưu. Đây chính là huyền linh nổi danh của Thần Hành Lão Nhân, cũng là một phương hướng phát triển độc nhất vô nhị của một mình lão, chưa từng nghe nói ai có thể phục chế được nó. Nhưng thấy thái độ của Quân Thanh Uyên thì việc này hình như không giả.
Hồng Nguyệt Dao lắc đầu, lẳng lặng đứng sau Dương Thiên nói.
“Ngươi có việc gì cứ trao đổi cùng Dương công tử, việc này không liên quan gì đến ta cả.”
Quân Thanh Uyên trong lòng rối bời thành một cục, nàng nghĩ Dương Thiên chỉ là quân cơ mà Hồng gia hy sinh để đổi lấy mạng của nàng thôi, nhưng không nghĩ đến thái độ của Hồng Nguyệt Dao lại như vậy, thật sự làm nàng khó hiểu về thân phận chân thật của Dương Thiên.
“Ngươi rốt cục là ai?”
Khổ sở chèo chống suốt hơn tám mươi năm, sóng gió không ngừng đánh ập tới Quân Thanh Uyên cũng mạnh mẽ vượt qua. Chỉ cần thời cơ vừa đến, một bước chuyển mình, nàng lại có thể vực lại Thần Hành Thương Hội. Đây là canh bạc cả đời của nàng và cả của ông nội nàng, đến hiện tại thời cơ sắp đến thì Dương Thiên xuất hiện khám phá hết thảy, đủ để thấy nàng tuyệt vọng đến nhường nào.
Dương Thiên không muốn nàng bị đả kích điên đâu, chẳng qua nếu nàng nếm được tuyệt vọng, sau đó lấy được tân sinh từ phía của hắn thì kế hoạch của hắn cũng thành công mỹ mãn.
Kế hoạch này cũng không phải bản mà Dương Thiên đã thống nhất với Hồng Nguyệt Dao mà là lâm thời nảy ra. Hắn dù không nhận ra dị dạng của Quân Thanh Uyên, nhưng Bất Diệt Chi Tâm thì khác.
Lần trước Dương Thiên đánh thức hắn để bàn việc mượn lực lượng đối đầu với Trầm Mộng Thư, về sau Dương Thiên lại không dùng đến cho nên Bất Diệt Chi Tâm không nhận được bất cứ “thù lao” nào rồi. Sau việc đó tên này cứ nổi lên tranh công cướp việc, trợ giúp Dương Thiên rất nhiều trong việc hoàn thành kết cấu chiến thân cho huyền linh.
Đương nhiên không có gì miễn phí cả, tên này rất danh ma muốn bằng được “thù lao”, luôn nói kiểu lấp la lấp lửng để dụ Dương Thiên. Đến hôm nay, khi hắn gặp Quân Thanh Uyên liền chỉ ra dị trạng của nàng.
Kết hợp với kiến thức khổng lồ của Dương Thiên thì hắn dễ dàng suy đoán ra kế hoạch của nàng.
Nhất khí đoạt linh cơ.
Đây là một môn cấm thuật kỳ lạ, Dương Thiên cũng không biết cụ thể nó thế nào, ghi lại ở đâu, chẳng qua có một đoạn thông tin nhỏ về nó mà thôi. Theo đó ai có thể luyện thành cấm thuật này có thể cấy ghép được bất cứ huyền linh nào khi đạt đến huyền chân cảnh đỉnh phong.
Là bất cứ huyền linh nào bất kể đẳng cấp, hình dáng của linh hải có tương thích hay không, thuộc tính có giống nhau hay là không. Có điều cấm thuật này chỉ có thể sử dụng một lần, tỉ lệ thành công tối đa cũng dưới bảy phần mười, hiếm khi có ai sử dụng lắm.
Nếu không có Bất Diệt Chi Tâm nhìn thấu dị trạng trong linh hải của nàng thì Dương Thiên còn lâu mới đoán ra được, chưa kể là hắn cũng chưa gặp bao giờ mà mới chỉ đọc qua loáng thoáng một lần. Người luyện cấm thuật này không được mở miệng tống khí, ở trong lục phủ ngũ tạng uẩn dưỡng một sợi khí kỳ lạ, sợi khí này chính là phần mấu chốt của đoạt linh cơ.
Đây cũng là lý do mà Dương Thiên thu tay lại khi nàng kém chút bị trọng thương phun máu lúc vừa rồi, nếu phá công của nàng thì chuyến đàm phán này làm sao mà thành công được nữa.
Dương Thiên phất tay một cái, một luồng huyền khí đảo qua, thân thể của Quân Thanh Uyên thoáng ổn định lại, khí cơ nàng uẩn dưỡng cũng bớt xao động đi đến bình ổn, hắn mới trả lời.
“Ta tới đây để bàn chuyện hợp tác.”
Quân Thanh Uyên trong lòng lấp lóe, cách hành xử của Dương Thiên hết sức lạ lùng khiến cho nàng không thể phán đoán chính xác được. Nàng tin là Dương Thiên có bối cảnh không nhỏ, thậm chí rất lớn là đàng khác. Nhìn cách Hồng Nguyệt Dao cư xử là đủ hiểu rồi.
Có điều nếu bối cảnh lớn đến Hồng Nguyệt Dao “cung kính” như thế thì cần gì phải tìm nàng, vấn đề của thương hội nàng cũng không phải là bí mật, hoàn toàn không mang lại lợi ích gì cả.
Ban đầu đúng là Dương Thiên định hợp tác thật, nhưng lúc này hắn lại không định như thế nữa. Vị thế của hắn đã thật sự chuyển khác, nắm hoàn toàn quyền chủ động rồi cho nên không cần thiết phải “hợp tác sòng phẳng đâu”.
“Nuốt” trọn nàng có vẻ có lợi hơn nhiều.
...