Một trận không gian quay cuồng, không biết trải qua bao nhiêu lâu Dương Thiên mở mắt đánh giá tình hình xung quanh. Cảnh vật bài trí đơn giản cùng với mùi thảo mộc xông thẳng lên trên mũi, Dương Thiên trông thấy mình đang nằm trong một gian phòng gỗ.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Một giọng nữ vui vẻ vang lên, nàng đặt vội bát cháo xuống chạy ra ngoài cửa reo hô.
“Ông nội, hắn tỉnh rồi.”
Không bao lâu sao một ông lão với mái tóc hoa râm đi vào, nhanh chóng bước đến bên giường nhìn chăm chú vào Dương Thiên. Dương Thiên cở trần, làn da tinh mỹ như ngọc, cơ bắp vừa phải toát lên một ý đẹp bình lặng cho nên cô cháu gái kia vừa giả bộ ngại ngùng che mắt vừa len lén nhìn xuyên qua kẽ tay của mình để ngắm Dương Thiên.
“Ngươi hồi phục thật nhanh đó.”
Ông lão chậm rãi nói, ánh mắt chuyên chú vào Dương Thiên như đang nhìn một sinh vật lạ. Mấy ngày trước lão phát hiện Dương Thiên bị thương ở bên bờ suối, toàn thân máu thịt be bét, mất máu quá nhiều khiến hắn trắng bệch cả ra.
Ông lão thấy Dương Thiên vẫn còn có mạch đập yếu ớt nên đem hắn cứu về đây, nhưng không nghĩ đến mới qua mấy ngày thôi mà Dương Thiên đã tỉnh rồi, hơn nữa cơ thể còn lành lặn không có chút vết thương nào, quả thật là là khó tín.
Dương Thiên cũng nhìn ra hai ông cháu này chỉ là người bình thường rồi nên cũng hạ xuống lòng đề phòng một chút, nói lời cảm tạ với hai người, đồng thời hỏi rõ địa điểm của mình một chút.
Ông lão cũng không nghĩ nhiều, đuổi cháu gái ra ngoài rồi lập tức giải thích cho Dương Thiên.
“Nơi này là Mộc Viên Thôn, cách thành Hồ Linh khoảng mười sáu dặm về hướng bắc.”
Dương Thiên nghe xong thì lông mày hơi nhíu lại một chút, bởi vì thành Hồ Linh thuộc vào khu vực đông bắc của Đông Nam Vực, cũng thuộc vào khu vực nội vi của Đường Đô Vương Triều. Cách xa Vân Lan Vương Đô tận mấy vạn dặm. Xem ra việc bí cảnh gặp trục trặc đã khiến cho bản thân không thể quay về vị trí ban đầu.
Nhưng đây cũng xem như là may mắn, dù sao hắn vẫn ở trong Đông Nam Vực, nếu như theo vết kiếm kia truyền tống ra Vô Tận Hải thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Nghĩ đến đây ánh mắt của Dương Thiên không khỏi hơi trừng lên, trong đầu lóe lên một vệt suy nghĩ nhưng rất nhanh ẩn giấu xuống trong nội tâm, cười nói với ông lão.
“Lần này may mà nhờ ngài cứu giúp, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”
Ông lão cũng khách khí một hồi, sau khi trò chuyện thêm một chút thì lão liền rời đi để cho Dương Thiên nghỉ ngơi.
Dương Thiên lấy từ trong nhẫn chứa vật ra một chút dược dịch chữa thương uống vào, cảm giác cơ thể tốt đỡ hơn một chút sau đó mới vận dụng linh cảm để cảm ứng vạn vật một hồi, xác nhận không có gì đáng ngại xong hắn mới nhắm mắt lại, tập trung ý nghĩ duyệt lại một lần ký ức.
Từ khi bắt đầu vào bí cảnh, bị Mộc Thanh Uyên tập kích, chiến Bồi Cốt Hổ, lấy được Tứ Linh Cẩm Lai Hạp, tiến vào mê cung cho đến khi gặp Long Chúc, vào Long Thần Thôn, đối thoại cùng Lam Loan, tiến về Tổ Địa, quyết chiến mười ngày mười đêm,... Toàn bộ đều hồi tưởng lại một lần, không thừa không thiếu chút nào.
Xác nhận lại mấy lần, Dương Thiên hơi trầm tư suy nghĩ. Ký ức của hắn không hề bị xóa đi, toàn bộ những gì đã trải qua ở Tiên Long Bí Cảnh đều rõ mồn một, chặt chẽ hợp lý khiến cho hắn nghi ngờ không thôi
Để chắc chắn hơn thì Dương Thiên đã phải đánh thức Bất Diệt Chi Tâm rồi ép hỏi một hồi khiến cho tên này tức giận không thôi, nhưng cũng không thể làm gì khác là mọi thông tin đều chính xác, đồng thời còn nói thêm rằng có khả năng là do Hỗn Độn Châu tạo thành.
Dương Thiên cũng không qua tin tưởng giả thuyết này nhưng không có cách nào tìm hiểu nên tạm thời bỏ qua một bên, bắt đầu tổng kết thu hoạch lần này.
Đầu tiên là cảnh giới đạt đến lục biến cảnh đỉnh phong, cơ thể hoàn thành sáu lần thuế biến, thậm chí vì Dương Thiên đánh vỡ thân thể cực hạn cho nên lực lượng cơ thể của hắn đã siêu việt lục biến kỳ, đạt đến bốn mươi vạn cânm trong khi lục biến kỳ đỉnh phong chỉ có ba mươi sáu vạn cân mà thôi.
Đây là một lợi thế không nhỏ của Dương Thiên khi đối đầu với các đối thủ cùng giai khác, thậm chí vượt cấp mà chiến. Chẳng qua thất biến kỳ cũng không bị giới hạn bởi lực lượng phát ra, như Hồng Kinh Nghĩa chỉ dựa vào huyền linh thuật cũng có thể phát ra lực lượng ngang Huyền Chân Cảnh vậy.
Nhưng đám người đấy cũng đâu có phải người bình thường đâu, từng kẻ đều là thiên kiêu đỉnh tiêm của thế hệ này, lấy sức mình chiến Huyền Chân Cảnh cũng không lạ, thậm chí gϊếŧ Huyền Chân Cảnh nhất trọng cũng không phải điều gì vô lý.
Ngoài thân thể ra thì huyền linh của Dương Thiên cũng nhận được các bước tiến dài, Ảnh Yêu còn đang ngủ say nhưng nó đã là huyền linh cấp ba đỉnh phong, thức tỉnh ra Chân Linh Thuật “Ma Ảnh Phân Thân” cực kỳ lợi hại. Bạch Thạch Hầu cũng đạt đến cấp ba đỉnh phong, chưa hề thức tỉnh huyền linh thuật thứ ba, nhưng hình dạng đã biến hóa triệt để trở thành Song Đầu Bạch Thạch Hầu rồi. Chì còn chờ Dương Thiên đột phá Huyền Chân Cảnh là sẽ thức tỉnh hình thái chiến đấu thôi.
Sau cùng là bảo vật tương đối nhiều, giá trị nhất là Hắc Trúc cùng với một con viễn cổ huyền linh đạt được từ tay Bất Diệt Chi Tâm, hơn nữa còn khám phá ra bí mật rằng lão ma này có rất nhiều đồ tốt, từ từ rồi sẽ đến tay thôi.
Ngoài ra Dương Thiên còn nhận có được đồ án họa tổ của Hà Tuyết Nguyệt đưa cho cũng là vật có giá trị liên thành, chẳng qua tác dụng của nó cũng không quá lớn như Dương Thiên vẫn nghĩ. Còn một số bảo vật linh tinh ở trong “Tổ Địa nữa, giá trị cũng không hề nhỏ một chút nào.
Cuối cùng là những cảm ngộ khi chiến đấu, cùng với thông tin của rất nhiều thiên kiêu thế hệ này, tất cả đều giúp cho con đường sau này của Dương Thiên rộng mở hơn rất nhiều.
Thu hoạch phải nói là đầy bồn đầy bát, Dương Thiên vui vẻ vận chuyển Lưỡng Nghi Tâm Kinh chải vuốt cơ thể chữa trị đi thương tổn trong người. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Dương Thiên đạt được một loạt thông tin từ Lạc Thiên Hinh, mặc dù lối vận chuyển có khá nhiều khác biệt nhưng cũng từ một gốc mà ra, Dương Thiên tranh thủ đối chiếu tham ngộ một đợt.
Không được bao lâu Dương Thiên lại mở mắt ra, đình chỉ tu luyện. Lưỡng Nghi Tâm Kinh bản mới giảm đi rất nhiều uy lực, lượng huyền khí vận chuyển trở nên ít và chậm rãi hơn rất nhiều, hiệu quả tu luyện so với bản hắn đang dùng thì yếu đi gần một nửa, đổi lại thì dễ tu luyện hơn mấy chục lần.
Tốc độ tu luyện hạ xuống cũng chẳng phải điều mà Dương Thiên mong muốn, sau khi chứng kiến hai người cùng thế hệ liên tục đột phá thì hắn cũng phải làm chuẩn bị mà đột phá thôi, cho nên chỉ tham khảo một chút cách bố trí lưỡng nghi khí chứ không học hỏi nhiều.
Giai đoạn hiện tại thì công pháp cũng không có giúp ích nhiều nữa, bây giờ huyền giả phải dựa vào tự thân lĩnh ngộ ra chân ý mà thôi, ít nhất phải nắm bắt được một chút điểm khởi đầu của chân ý thì mới có thể đột phá thất biến kỳ được.
Dương Thiên đã thử vào Mỹ Thiên Bí Cảnh nhưng chưa ngộ ra được chân ý gì cả, chẳng qua hắn tự nghĩ từ từ sẽ đến, gượng ép chưa chắc đã thành công được.
...
Ngày hai mươi hai tháng tám, Mộc Viên Thôn.
Dương Thiên điều trị mấy ngày, cơ thể đã khôi phục lại đến đỉnh phong. Bất kể là thương thế cũ hay mới đều đã được hắn trải vuốt lại một lần, không còn lưu lại ám thương nữa, hắn quyết định xuống giường đi lại một chút.
Tính toán một chút thời gian, hắn đã rời khỏi Tiên Long Bí Cảnh được chín ngày rồi, hôn mê ba ngày cùng sáu ngày tỉ mỉ điều trị thương thế, Dương Thiên cũng nắm rõ tình hình của ngôi làng này.
Không khí ở Đường Đô mát mẻ hơn so với Vân Lan một chút, lại thêm ngôi nhà nhỏ này là hiệu thuốc của làng, trong không khí tràn đầy mùi thảo mộc khiến người dễ chịu vô cùng.
“Anh Thiên xuống giường đi được rồi sao? Vết thương của ngươi khỏi hẳn rồi à?”
Tiểu Xuân đang phơi thảo mộc thấy Dương Thiên bước ra liền tươi cười chào hỏi. Trải qua mấy ngày ở chung, Dương Thiên cũng thấy rõ tính cách của cô gái này vô cùng đơn thuần, động một chút liền đỏ mặt luôn khiến cho Dương Thiên có chút buồn cười.
Nhưng có lẽ do hơi quen rồi nên Tiểu Xuân không còn đỏ mặt nữa, đã có thể nói chuyện một cách bình thường. Dương Thiên mỉm cười nói.
“Ta đã khỏi hẳn rồi.”
Sau đó nhìn quanh một vòng, Dương Thiên lại lên tiếng hỏi.
“Hạ lão đi đâu rồi?”
Tiểu Xuân đổi một rổ thảo mộc khác vừa tiếp tục phơi vừa nói.
“Ông nội đi khám bệnh cho người trong làng rồi, anh có việc gì cần gặp ông sao?”
Dương Thiên cũng không giấu diếm nói.
“Ta muốn hỏi thăm một nơi mà thôi.”
Động tác của Tiểu Xuân hơi ngừng lại, giọng nàng khẽ run lên mà hỏi.
“Anh Thiên định rời đi rồi sao?”
Dương Thiên gật đầu, giống như không có nhận ra sự thay đổi trong ngữ điệu của Tiểu Xuân mà nói một cách bình thường.
“Muốn đi thăm một người bạn nhưng ta không biết đường.”
Hơi thở của Tiểu Xuân nặng nề mấy hơi rồi bình tĩnh lại, nàng buông xuống rổ thuốc, bước lại gần Dương Thiên, trong hốc mắt của nàng có chút đỏ lên, giọng nói lí nhí.
“Anh Thiên muốn đi đến nơi nào, có thể ta biết đường đó.”
Dương Thiên đưa tay lên xoa đầu cô bé này một chút, nàng mới khoảng mười ba mười bốn tuổi, thấp hơn Dương Thiên rất nhiều nên không có cách nào chống cự việc Dương Thiên làm rối mái tóc của nàng cả. Dương Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Vậy em có biết Trầm Hương Cốc ở nơi nào không?”
Tiểu Xuân ôm đầu của mình cố tránh khỏi bàn tay của Dương Thiên, hai mắt híp híp lại nửa cười nửa mếu nói.
“Trầm Hương Cốc sao? Cái tên này nghe thật là lạ đó.”
Đúng lúc này một trận tiếng xôn xao cùng với tiếng gậy gộc va chạm. Một đám người phá tan cổng nhà xông vào trong sân. Một người gầy yếu có khuôn mặt bầm tím bị ném vào giữa sân, đồng thời một đám người bặm trợn chạy vào vây tròn lấy Dương Thiên cùng Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân trông thấy người gầy gò kia toàn thân bầm dập thì kinh hãi hét lên.
“Ông nội!”
...