Tiên Long Bí Cảnh, Tiên Long Sơn.
Một đoạn đường dài gánh chịu áp lực, đoạn đường lúc này đã là khoảng cách vạn mét mới có một bia đá, áp lực mà linh hồn lẫn thân thể phải gánh chịu đã mạnh hơn mấy trăm lần so với lúc bắt đầu bước vào “Tổ Địa” rồi.
Có thể đạt đến bước này, không ai không phải là thiên kiêu chi tử, thiên tài đỉnh tiêm nhất trên toàn bộ Đông Nam Vực, chiến lực mỗi người đều đã tiếp cận, thậm chí siêu việt Huyền Chân Cảnh.
Mỗi người đều là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt, cho nên bản thân cũng có lòng tự ngạo riêng, không ai chịu cúi đầu trước người khác cũng là điều dễ hiểu.
Đặc biệt ở nơi cơ duyên rải đầy đường như thế này thì tranh chấp là điều không thể tránh khỏi.
Ở một khu vực nào đó, áp lực ở đây đã hiếm người gánh nổi, đang bộc phát ra một cuộc chiến kinh thiên động địa.
Nếu như Vô Tu là một kẻ điên huyết tính nồng đậm, huyền linh thuật quỷ dị cùng sự tính toán liều lĩnh thì nơi này lại có một kẻ đơn thuần là điên cuồng trong chiến đấu.
Cơ thể to lớn cởi trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, tóc xõa ngang vai, hai tay vung xuống từng quyền giống như trọng trùy liên kích, không khí cũng theo đó mà rung lên không ngừng. Chỉ dựa vào lực lượng kích phát ra từ trong cơ thể mà đòn tấn công của thiếu niên này đã không thua kém gì Huyền Chân Cảnh rồi.
Cơ thể của thiếu niên theo mỗi quyền vung xuống lại đỏ thêm một phần, giống như sắt thép bị nung nóng, mồ hôi bốc hơi lên thành khói trắng, huyết dịch ở trong cơ thể cũng sôi trào lên muốn bốc ra ngoài.
Đối thủ của hắn cũng không phải dạng vừa, tuổi tác giống như không có sự chênh lệch, đều là người trẻ tuổi khoảng chừng đôi mươi. Thân hình của hắn giống như quỷ mị, né tránh từng đợt công kích của đối thủ, đồng thời không ngừng phản công.
Ở trên lực lượng thì thiếu niên cởi trần hoàn toàn vượt trội, cách xa đối thủ một khoảng cách lớn, nhưng đối thủ của hắn lấy xảo phá lực, từng chiêu từng thức đều nhắm vào nơi lực lượng yếu kém, dựa thế mà đi, dễ dàng đánh trật công kích của thiếu niên cởi trần.
Đối thủ kia phản kích cũng không phải dạng vừa, lực lượng cũng mạnh vô cùng, vượt xa thất biến kỳ huyền giả khác, đủ để thiếu niên cởi trần cảm nhận được những cơn đau từ trong từng cú đánh.
Thiếu niên cởi trần liên tục bị đánh trúng mười lăm quyền, sáu cước cùng với một cú huých vai, thân hình to lớn bị đánh bay ngược mười tám mét với có thể ngừng lại được. Toàn bộ cơ bắp đều không tự chủ được co rút, căng cứng rung động, hiển nhiên là bị đánh rất đau.
Hắn gầm lên một tiếng, cũng không tiếp tục tấn công mà hơi thủ thế vận lực.
“Khá lắm, quả không hổ là Triệu Không Lưu.”
Triệu Không Lưu duy thế, gối phải trùng xuống, chân trái duỗi thẳng ra sau, hai tay giang rộng hơi cao hơn vai, bàn tay nửa nắm chụm các ngón tay lại với nhau tạo với cánh tay một góc bốn mươi lăm độ.
Triệu Không Lưu cười gằn nói, ánh mắt sắc lạnh như một con yêu thú không có kiêng nể gì cả.
“Càn Lang đệ nhất dũng sĩ sẽ không phải chỉ có chút thực lực ấy chứ?”
Thiếu niên cởi trần đúng là Càn Lang đệ nhất dũng sĩ, là người mạnh nhất thế hệ này của Càn Lang Vương Triều.
Lục Bình Du.
Giống với Triệu Không Lưu, Lục Bình Du cũng quá khác biệt so với phần còn lại của Vương Triều, sức mạnh tuyệt đối, vô địch cùng thế hệ, bỏ xa người đứng thứ hia. Cả hai có rất nhiều điểm chung, nhưng cũng chẳng có điểm chung nào ngoài việc đứng ở chỗ cao đã lâu ra.
Lục Bình Du luôn điên cuồng tìm kiếm một trận chiến đích thực, giống như độc cô cầu bại mà hóa thành chiến đấu cuồng nhân. Trái lại Triệu Không Lưu tính tình thâm sâu khó dò, mặc dù không thể hiện ra náo động nhiều nhưng vẫn khiến người ta vừa kính mà vừa sợ.
Lục Bình Du tính khí rất nóng nảy, nghe thấy Triệu Không Lưu kɧıêυ ҡɧí©ɧ liền xông tới ngay lập tức. Cở thể nóng rực của hắn đang chậm rãi bị mấy sợ lông dài xuyền thủng qua làn da, răng nanh bắt đầu trờ nên nhọn hoắt, ánh mắt hóa thành hẹp dài mang theo một cỗ tham lam to lớn.
Trên tay một đôi quyền sáo cũng tùy theo cơ thể của Lục Bình Du mà biến đổi, mọc ra ba chiếc đao nhỏ giống như là móng vuốt sắc bén, chém về phía Triệu Không Lưu.
Triệu Không Lưu hơi nhíu mày, thân thể của hắn không yếu nhưng không thể so sánh với Lục Bình Du được, hắn cũng chẳng dám lấy tay không mà tiếp huyền binh, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một khúc đoản côn mà nghênh chiến.
Vũ khí của Triệu Không Lưu hơi kỳ lạ, nó chỉ là một đoạn gậy ngắn, dài chưa mới một mét, toàn thân trắn noãn như ngọc, phân ra từng đốt như trúc nhỏ bé chỉ ngang với xương cánh tay, bên trên không có chút huyền văn nào lưu chuyển, vừa nhẹ vừa mảnh.
Choang!!!
Trệu Không Lưu đón đỡ móng vuốt của Lục Bình Du, đoản côn trên tay khẽ xoay một cái khiến cho công kích trượt dài theo thân côn đi lệch sang trái. Triệu Không Lưu lập tức nhảy lên, hai chân giống như dây văng quật thẳng vào cổ của Lục Bình Du.
Lục Bình Du nghiêng người, bàn tay đâm thẳng ra, móng vuốt sắc lẹm như muốn chặt đứt hai chân của Triệu Không Lưu. Triệu Không Lưu chống đoản côn xuống đất, cơ thể xoay tròn, trong gang tấc thoát khỏi móng vuốt của Lục Bình Du.
Hai người lần thứ hai giao thủ, người đến kẻ đi, quyền đối cước, binh đối binh, không ai chịu thua kém chút nào. Nhưng càng đánh về sau, lực lượng của Lục Bình Du càng ngày càng tăng lên cao, giống như không hề có giới hạn, đòn tấn công của Lục Bình Du càng ngày càng nặng, Triệu Không Lưu chỉ có thể dựa vào chiêu thức tinh xảo để tránh bị thương tổn, số lần phản công thì càng ngày càng ít.
Triệu Không Lưu thu lại cánh tay, năm lấy đoản côn như nắm lấy một thanh kiếm, hàn khí bức người từ đoản côn tràn ra, không khí như bị đông kết lại một cách chậm chạp.
Chiến pháp: Niên hoa ngọc chỉ.
Triệu Không Lưu bất chợt đâm ra một cái, tốc độ nhanh đến cực điểm, đoản côn đi đến đâu, không khí xuất hiên băng sương ngưng tụ đến đó. Lục Bình Du cơ bắp cang phồng nhưng phản ứng cũng tuyệt nhanh, bàn tay xòe lớn vồ thẳng xuống đoản côn.
Ầm!!!
Xèo!!!
Thân hình của Triệu Không Lưu bị đánh lui hơn mười mét, đoản côn đã rút ngược lại về phía sau, trên lòng bàn tay của Triệu Không Lưu cũng hiện ra một vết cắt cháy của sự ma sát.
Ở phía đối diện, Lục Bình Du cũng không dễ chịu, có làn khói trắng không ngừng bốc lên từ lòng bàn tay của hắn. Ở giữa lòng bàn tay có một cái lỗ lớn, băng đá màu đen đông kết lại, tỏa ra hàn khí bức người, muốn lan tràn đóng băng hết cả bàn tay. Nhưng huyết dịch của Lục Bình Du sôi trào sùng sục cũng đem băng đá này không ngừng thu nhỏ lại, kiềm chế không cho nó mở rộng.
“Băng độc?”
Lục Bình Du nhíu mày cảm nhận cỗ âm u từ lòng bàn tay mình phát ra. Bàn tay của hắn nắm chặt, bộ lông trên cơ thể lại dài ra thêm một đoạn, tiếng huyết dịch sôi trào lại lớn hơn một chút. Chỉ thấy Lục Bình Du khẽ nắm, toàn bộ băng đá trong lòng bàn tay bị bóp nát, mang theo máu tươi vương vãi xuống mặt đất, không đến một giây sau vết thương hoàn toàn lành lặn, giống như chưa bao giờ bị thương.
Triệu Không Lưu tán thưởng.
“Thân thể của người quả nhiên cường hãn, Băng Độc cũng có hóa giải dễ dàng như thế. Còn tiếp tục chiến đáu nữa ta có khả năng thua rất cao đó nhỉ.”
Lục Bình Du nhếch miệng.
“Ngươi sợ rồi sao? Ta có thể coi đó là một lời nhận thua chứ?”
Triệu Không Lưu lắc đầu thu hồi đoản côn, khí thế trên người lại cất cao thêm vài phần, ung dung nói.
“Làm nóng người kết thúc, hiện tại chiến đấu thật thôi nào.”
Nói xong trước mặt của hắn xuất hiện một giọt nước màu đỏ vàng, giọt nước giống như một viên than nóng, vừa xuất hiện liền xua tan đi hàn khí trên người của Triệu Không Lưu, nhiệt độ xung quanh cũng tăng thêm một chút.
Huyền Linh Thuật: Nham tương tịnh ngân.
Cánh tay của Lục Bình Du trùng xuống, đôi mắt co rút lại, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn. Vai trái của hắn hiện tại đang bốc lên khói trắng, đồng thời một cái lỗ hổng đang không ngừng mở rộng, từ lỗ hổng bằng một ngón tay út nhanh chóng mở lớn ra bằng hai ngón tay.
Cơ thể của Lục Bình Du lớn thêm một chút, các cơ bắp đem vết thương ép nhỏ lại, khói trắng không ngừng bốc lên cao, nhưng theo thời gian ngắn liền dập tắt. Khả năng tự lành hết sức kinh người.
Triệu Không Lưu hơi ngoài ý muốn một chút, nhưng bàn tay của hắn khẽ đưa lên, lại ngưng tụ một giọt nham tương khác.
Phốc!!!
Giọt nham tương lấy tốc độ siêu nhanh, gần như không lưu lại dấu vết, xuyên thẳng qua không khí đánh đến Lục Bình Du, nhưng khác với việc bị đánh xuyên như lần trước, lần này Lục Bình du đã có thể lách người, đồng thời bàn tay đánh cản giọt nham tương này.
Mặc dù cánh tay vẫn bị vẽ ra một đường màu đen thiêu đốt qua huyết nhục, nhưng đã tránh được bộ phận trọng yếu, trên một khía cạnh nào đó đã coi là phòng thủ thành công. Hơn nữa tốc độ khép lại của vết thương cũng nhanh hơn trước, chưa tới một giây đã hoàn toàn hồi phục.
Triệu Không Lưu con ngươi co lại, trong miệng gằn nhỏ từng chữ.
“Cơ thể tự thích ứng?”
Lục Bình Du hơi nở nụ cười, thân hình thoáng chốc tấn công lên. Cơ thể của hắn đúng là có thể thích ứng đòn tấn công của đối thủ thật, nhưng nham tương của Triệu Không Lưu rất mạnh, không phải lập tức có thể miễn dịch được, tức là Triệu Không Lưu vẫn có thể uy hϊếp được tính mạng của hắn, làm sao hắn có thể đứng im mà chịu trận được.
Năng lực thích ứng đến miễn dịch đi đòn tấn công của kẻ khác như Lục Bình Du thật sự rất là hiếm, cực kỳ quý hiếm, quý hiếm đến độ Triệu Không Lưu không nghĩ sẽ gặp phải đối thủ như thế ở Đông Nam Vực này.
Nhưng hắn đã coi thường trình độ của Càn Lang cũng như khả năng tiếp nhận của Lục Bình Du rồi. Trông thấy Lục Bình Du tiến công, Triệu Không Lưu lạnh lùng, mặc dù khả năng đó nghịch thiên đấy, nhưng muốn đối đầu với hắn thì còn chưa đủ đâu.
Triệu Không Lưu xốc lên vai áo, hai con huyền linh phân biệt đứng ở hai phía, khí thế của Triệu Không Lưu khủng bố đến cực hạn.
Hư chân pháp: Bách Mục Hàn Thiềm.
Huyền linh thuật: Bách Mục Băng Quang.
Hư chân pháp: Đại Dung Khâu Dẫn.
Huyền linh thuật: Nham Tương Tịnh Ngân.